Dịu Ngọt Hương Hè

Chương 19: Chiếc vòng tay




Gương mặt hay ngây ngô tò mò nhìn Hứa Đông Hướng của Dương Dương quả thật rất đáng yêu, Hướng Hướng không muốn người nào khác nhìn thấy biểu cảm này ngoại trừ anh, đơn giản là chỉ một mình anh nhìn thôi là đủ rồi!

Cô tò mò nhìn anh:

"Cô giáo hỏi gì mà mờ ám thế???"

Anh đưa ngón tay khẽ nhẹ đầu mũi thon nhỏ của cô một cái rồi cười mỉm:

"Cô hỏi mình có thích ai chưa".

"Thế á???"

"Thế cậu trả lời sao???". Gương mặt cô biểu hiện rõ sự mong đợi câu trả lời cực kỳ.

"Suỵt...". Anh ra ám hiệu bảo: "Bí mật!".

"Thế cậu cũng có thể bảo có hoặc không mà"

"Không cần phải nói tên ra đâu"

"Đi mà!". Dương Dương hai tay ôm lấy cánh tay anh vẻ mặt muốn biết đáp án.

Nhưng mà nhỡ đâu cậu ấy bảo có thì sao??? thì Sở Linh Dương tôi sẽ thích thầm cậu ấy chứ sao ha ha ha.

Vài giây năng nỉ ỉ ôi cuối cùng cũng nghe ra được đáp án, anh nói ra một từ: "Có!".

Ôi con tim vụn vỡ, tôi chỉ thầm thích cậu ấy mới đây thôi nhưng đành phải khép lại mộng đẹp ở đây rồi sao???.

Thật trớ trêu! ông trời ơi sao lại đối sử với con như vậy chứ!

Mà cũng đúng tôi được ngoài việc biết ca, biết đàn, biết an ủi, biết chút văn học, thì làm sao cậu ấy thích tôi được.

Sở Linh Dương ngập ngừng ngồi lại tư thế nghiêm túc:

"Không ngờ người như cậu cũng biết thích người khác!". Đôi mắt của cô có chút trầm xuống.

Hứa Đông Hướng giả vờ như không thấy biểu cảm này của cô mà quay đầu sang khung cửa kính ngắm cảnh mùa tuyết rơi rồi mỉm cười một cái.

Xe buýt di chuyển từ từ về trạm tiếp theo...

Mùa đông ở đây rất đẹp tuy lạnh nhưng tuyết rơi không quá dày không ảnh hướng lắm tới việc đi lại.

Xung quanh trưng bày cây thông noel khung cảnh ngập tràn dư vị ngọt ngào của ngày Giáng Sinh.

Đến chiều tối tuyết rơi rất ít, Sở Linh Dương trên người mặc áo khoác len màu trắng ngà cổ lộ, mái tóc dài xuông mượt được thả xuống ngang eo, trên cổ còn choàng thêm một cái khăn, giày dép tươm tất mà đợi Hứa Đông Hướng trước cửa nhà.

Đi qua đi lại một hồi thì Hướng Hướng mới xuất hiện, quả thật không trộn lẫn đi đâu được mỗi khi anh xuất hiện thứ khiến con người ta chú ý đến nhất đó chính là đôi mắt xinh đẹp kia.

Đôi mắt híp lại, miệng cong môi cười lên lộ ra hai cái núm hột gạo bên má làm hiện rõ dáng vẻ tràn đầy thanh xuân của Hướng Hướng:

"Để cậu đợi lâu rồi!".



Sở Linh Dương mắt không chớp đắm chìm mãi trong dáng vẻ đó của anh cô thật sự ước rằng mình có thể chạy tới ủ cả người vào trong lòng của Hướng Hướng ngay bây giờ!

Thấy cô có vẻ như người mất hồn anh búng nhẹ lên trán cô một cái:

"Sao vậy???".

"A!"

"Hả, tớ không sao!". Sở Linh Dương ngại ngùng cúi đầu xong bỏ đi nhanh nhanh trước anh miệng còn không ngừng thầm thì: "Mày điên rồi con nhỏ này!".

Hướng Hướng chạy theo hai tay bỏ trong túi áo khoác lông ấm:

"Sao đi nhanh vậy!". Anh trêu cô

"Tớ đi chậm lắm rồi đấy". Sở Linh Dương vốn thẹn còn thẹn hơn.

"Thật á???".

"Thật mà, cậu đừng có hỏi nữa!". Hướng Hướng vô cùng muốn cười vì dáng vẻ này nhưng anh phải kìm nén không thì cô giận mất.

Cả hai đợi bắt tuyết xe buýt đi đến lễ hội một lúc lâu xe mới tới vì trời có tuyết và sương mù nên việc di chuyển vào ban đêm tất nhiên phải là cần thẩn trên hết.

Xe tới cả hai cùng lên xe xong phải mất hơn hai mươi phút nữa mới đến chỗ.

Bước xuống xe, hai người đi tìm kiếm một vòng mới thấy các bạn học khác, tầm hơn khoảng mười người.

Cả nhóm vô cùng háo hức khi thấy Hứa Đông Hướng và Sở Linh Dương, cả đám nhanh chóng hòa vào dòng người náo nhiệt mà tham quan.

Có cả ông già noel xuất hiện vai vác theo một túi quà lớn, có cô tiên, có cây thông, có cổ xe tuần lộc, có tuyết,...Khung cảnh tuyệt đẹp.

Tiêu Đàm lén lúc chạy lại nói nhỏ với ông già noel:

"Ông ơi giúp cháu gửi một món quà sinh đẹp cho cô bạn mặc áo bông màu xanh rêu ở phía kia có được không". Anh chỉ tay về phía Quách Đường nhưng vô tình đúng lúc cô đang mãi mê tám chuyện với bạn học trong lớp chẳng mảy may để tâm đến.

"Cảm ơn ạ!". Anh đưa cách thức liên lạc của mình cho ông rồi đi lại chỗ mọi người.

Cả nhóm náo động cả khu chợ mùa đông Chiêu Thẩm với Minh Đạo giơ mấy ảnh của mình lên chụp liên tục còn không quên đưa cho nhau xem.

Phía này mấy bạn học khác cũng không ngừng tranh nhau chụp ảnh lưu lại khoảng khắc đẹp này.

Sở Linh Dương dừng chân lại một tiệm bán vòng tay, cô nhìn trúng một chiếc vòng có khắc hình chiếc lá xung quanh vô cùng tinh sảo nhưng nó không phải hàng rẻ tiền nó là bạc thật giá có hơi đắt, cô tiếc nuối:

"Có thể giảm được không ạ???".

"Không nhé cháu!". Bà chủ quán liếc mắt nhìn thấy cô nàng nhưng việc buôn bán quá đắt nên chẳng mấy để tâm.

Hướng Hướng đứng một bên quan sát thấy hết tất cả anh lấy trong bóp tiền của mình ra rồi rút thẳng một tờ tiền giá trị lớn bỏ vào trong túi áo khoác.

Đây là tiền hàng tháng bố mẹ cho nhưng anh không sử dụng tới nó, để lâu ngày dài tháng thì nó nhiều thành như thế.

Sở Linh Dương hụt hẫng đứng dậy, phủi phủi tuyết rơi trên áo rồi tươi cười như không có chuyện gì chạy lại cùng nhóm bạn học.

Mọi người đang đứng ở chỗ trưng bày cây thông cách cô khoảng hơn hai mươi bước chân. Sở Linh Dương chạy lại:



"Cho tớ chụp một tấm!". Cô nói to lên.

"Được được tiên nữ của tớ" Chiêu Thẩm vẩy tay xong đợi Dương Dương làm kiểu thì tách một tiếng.

Tấm ảnh rất dễ thương, trong hình là cô gái đang tươi cười lộ ra hàm răng trắng muốt, mái tóc đen dài làm điểm nhấn trông xinh xắn.

Dưới tiết trời của tháng mười hai lại có một cô gái như mang theo ánh sáng đứng cạnh cây thông đầy màu sắc.

Hứa Đông Hướng nảy giờ toàn theo phía sau cô, anh dòm lén vào bức ảnh rồi cúi đầu cười lên.

Lúc cô đi tới chỗ khác anh mới dám lên tiếng:

"Cậu có thể in giúp mình một tấm được không???".

"Bao nhiêu tớ sẽ trả lại sau". Anh yêu cầu Chiêu Thẩm một cách rất lịch sự.

"Tấm nào cơ???". Chiêu Thẩm hỏi lại cho chắc chắn hơn.

"Tấm vừa rồi của Dương Dương!". Anh chỉ vào tấm ảnh đang hiện trên máy chụp.

Lúc này Chiêu Thẩm mới ngớ người thì ra là như thế, cô cười cười như biết ý đồ:

"Được được".

"Hay là Dương Dương lại đây chụp cùng bạn học Hứa một tấm đi nào!". Cô nói vọng lớn để cho Dương Dương nghe thấy.

Sở Linh Dương nghe thấy thì có chút ngại ngại cô xua tay:

"Không...".

"Được chụp đi, cảm ơn cậu nhé!". Hướng Hướng chen vào lời nói của cô xong anh đi tới cạnh kéo Dương Dương lại phía cây thông.

"Nào cười lên nào". Chiêu Thẩm giơ máy ảnh lên.

Tách một tiếng bức ảnh đẹp đẽ được hiện ra. Cô gái nhìn thẳng vào ống kính vẻ mặt có chút ngại, chàng trai ánh đưa đôi mắt "Phù Quang" nhìn lấy Sở Linh Dương.

Sở Linh Dương thoáng vẻ mặt đã đỏ ửng không dám đối diện với anh. Cô vội tránh mặt quay đi chỗ khác.

Anh cũng không dám nén lại một giây một phút nào nếu còn không nhanh chân thì chiếc vòng đó vào tay người khác!

Anh đi lại sạp tiệm nhỏ đó một cách thầm lặng, tới chỗ thì ngắm nghía tủ kính bên trong trưng bày rất nhiều vòng tay.

Anh chỉ vào chiếc vòng: "Lấy cho cháu cái này!".

Bà chủ niềm nở chạy lại lấy ra bỏ vào hộp quà nhỏ đựng trang sức xong gói túi giấy đưa cho Hướng Hướng:

"Cảm ơn nhé, vừa hay tiền đủ khỏi thối". Bà chủ bỏ tờ tiền vào túi rồi cảm ơn anh thêm một tiếng nữa.

Anh bỏ nó vào trong túi áo của mình một cách cẩn thận. Rồi đi lại chỗ mọi người.

Cả nhóm chơi đùa một lúc lâu thì cũng đã chờ được khoảng khắc bắn pháo hoa chúc mừng lễ giáng sinh...