" mày ơi, mình vừa mới chuyển vào mà đã xin chuyển ra thì kì quá. Mới cả chỗ này chị tao quen, làm thế mất uy tín lắm."
Minh Tiến từ lúc thấy tôi nhăn mặt nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, nó đã bắt đầu đưa ra cả ngàn lý do để thuyết phục tôi rồi.
" Mà chỗ này an ninh tốt, hàng xóm văn minh thận thiện. Mới cả chuyển ra là lại vi phạm hợp đồng đấy, hai đứa chưa đi làm, không có tiền đâu."
Khổ nỗi, câu từ thằng này mang tính thuyết phục cao quá, khiến tôi cũng sắp nghe theo luôn rồi đấy.
" nhưng mà ngủ chung một giường, tao sợ phiền với nhiều vấn đề khác ấy mày..."
" ơ, tao với mày là bạn bao năm rồi. Ngủ một giường thì phiền gì nữa."
Minh Tiến dẩu môi nói với tôi, chỉ là giây sau, nó liền thay đổi sắc mặt. Tôi còn đang không hiểu vì sao tự nhiên nó che miệng, tủm tỉm cười thì đã bị lời nói của nó làm cho nhăn mặt.
“ hay là, mày sợ đêm hôm sẽ không kiểm soát được bản thân mà giở trò với tao."
Tôi ngơ ra mất mấy giây, Minh Tiến được nước diễn tiếp vai thiếu nữ ngại ngùng mà uốn éo các thứ.
Trông ghét thật.
" giở trò cái đầu mày. Bố đéo thèm nhé."
Tôi đá một cước vào bắp chân của Minh Tiến, chau mày nói. Nó co chân lại rồi la oai oái lên.
" đâu, không thèm thì thôi. Mày việc gì phải sợ nữa."
Nhìn cái nhếch mày của nó, tự nhiên tôi cảm thấy bản thân bị kích thích khiến hai đầu lông mày càng sát lại gần hơn.
Tôi cọc cằn liếc nó một cái.
" tao đéo sợ, ở thì ở thôi!"
Tôi kéo chiếc vali của mình vào trong, chẳng để ý đến cái cong mông đều đắc thắng của Minh Tiến.
Thề là được quay lại quá khứ, tôi sẽ vỗ đầu bản thân một cái và trách, mày dại lắm con ơi, dại lắm!
Mon men bước vào, thật ra ngoài trừ điểm là chỉ có một chiếc giường ra thì nơi này rất tuyệt, so với phòng trọ trước thì rộng hơn nhiều.
Tuy nhiên, vì mới chuyển đến nên đồ đạc vẫn còn thiếu xót, tôi đành đặt tạm chiếc vali của mình ra góc phòng.
" tối lười nấu cơm quá. Ăn lẩu được không mày."
Minh Tiến sát đến gần, đặt cằm lên vai của tôi rồi nũng nịu nói.
Hình như lúc đó tôi bị khờ nên mới chẳng đề ý đến khoảng cách của cả hai, chỉ ừm một tiếng đáp lại.
Hoặc cũng có thể do quen rồi nên chẳng phản ứng làm gì.
Thế là tôi phụ trách nhiệm vụ ra ngoài mua đồ để làm nước và nhúng lẩu. Minh Tiến thì ở lại để dọn dẹp phòng trọ.
Lúc mua đồ xong và quay trở về, phòng ốc đã được Minh Tiến dọn dẹ sạch sẽ hết rồi. Đâu ra đấy luôn.
" bạn An của tao về rồi, xuống bếp thôi mày."
Minh Tiến cười tươi rói, đi đến xách hộ rồi túi thịt nắng nhất rồi hí hửng đi đến phía căn bếp.
Trong bếp, tôi với Minh Tiến, mỗi đứa một công việc, đứa đứng nấu nước lẩu, đứa đứng nhặt rau, ai xong trước thì ra phụ người kia.
" ê tao nghe tin là con cháu gái của bà chủ trọ cũ ấy, tháng sau kết hôn đấy mày."
" thế là thằng khiến nó có bầu đồng ý nhận con rồi à?"
Tôi không giấu được sự tò mò trên gương mặt. Minh Tiến lắc đầu, chậc chậc hai tiếng thương cảm.
“ không, thằng khác ấy."
" đù..."
" mà mày biết gì không, nó lại chơi lại cái trò bắt người ta đổ vỏ ấy. Mà đen cái thằng kia cũng dại gái, nên ngủ với con bé luôn, xong rồi đéo chối được kiểu gì."
" vãi l*n, ngu vãi."
Tôi chẹp miệng.
“ thế, tao trước cũng may. Tao chỉ chung tình với bạn An thôi, cho nên không có tò te với gái đâu."
Minh Tiến nháy mắt một cái rồi mỉm cười, tôi chau mày đá cho nó một phát, đùa nhiều riết quen mồm luôn rồi kìa.
" xin mày đấy."
Tôi đêch quan tâm nó nữa, tập trung vào việc nấu nước lẩu còn hơn. Cơ mà khói từ nồi nước cũng kinh thật, làm tôi nóng hết cả mặt lên rồi này.
Khoảng 6 giờ 20 tối, tắm giặt cái thứ xong thì hai đứa tụm lại ngồi ăn lẩu luôn.
“ tao bảo mày trông nước mà màu lại chạy đi mua bia à."
Tôi nhìn thằng Minh Tiến đang cươi hì hì giơ cao túi bia 333, thôi coi như có đồ giải khát vậy.
Hai đứa khui nắp bia, vừa uống vừa ăn, vừa nói chuyện vui vẻ. Tất nhiên là vẫn có mức độ để không làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.
" mày ơi, ngày nào học ở trường tao cũng nhớ mày vcl. Nhớ lắm luôn ấy, nhớ phát điên phát rồ, phát máy điện đi khắp nơi...."
Minh Tiến uống được khoảng 3 lon bia là cũng bắt đầu say rồi lảm nhảm đủ thứ. Quậy chưa đủ, nó còn dính sát vào bên cạnh tôi mà ôm ấp.
Tôi cũng đã ngà ngà say cho nên không có đẩy nó ra mà ngồi yên chịu trận.
" huhu, bạn An của tao nay đẹp trai thế. Mày hết yếu tao rồi đúng không. Đồ tồi tệ."
Chẳng hiểu thế nào, Minh Tiến nó nằm ra đất ăn vạ đủ thứ sau đó lại ngủ thiếp đi. Nhìn mà chán đời ghê.
Tôi thở dài rồi nhấc nó dậy, ném lên chiếc giường rộng sau đó lật đật dọn đống bát đĩa ở dưới chiếu. Để vào bồn rồi kệ luôn.
Giờ mệt rồi, không có rửa riếc gì cả. Để mai thằng Tiến dậy rửa.
" lần sau bố đéo bao giờ cho mày đụng vào bia nữa."
Tôi đẩy Minh Tiến dịch vào trong rồi nằm lên giường, nhìn thằng bạn đang ngủ say như chết sau khi hành xác tôi mà thấy ghét.
Tặc lưỡi một cái rồi nhắm mắt lại.
Vốn đang đợi hơi men trong người ru ngủ, ai ngờ lại đột nhiên bị cho tỉnh táo vì cái ôm eo của Minh Tiến.
Mà nhớ, còn chưa kịp giằng co gì thì sau gáy của tôi đột nhiên truyền đến cảm giác nhột nhột, mẹ nó, thằng nó này hôn tôi đấy à.
Tôi mở to mắt vì ngạc nhiên nhưng cả người vẫn bất động. Não bộ liên tục ản ủi trái tim rằng, chắc nó đang nằm mơ thấy cái gì linh tinh thôi.
Nhưng không....
" yêu mày lắm đấy An. Không có lần nào tao nói trêu đâu."
Giọng của nó lè nhè không giống như người vẫn còn tỉnh táo, nhưng mà người say thì thường hay nói thật mà.
Thoáng chốc mặt tôi đã đỏ ửng lên, cả người nóng bừng vì xấu hổ, có lẽ là vậy đi.
Tôi mím môi nhớ lại những lần Minh Tiến nói yêu tôi, lúc đấy tôi vẫn luôn cho rằng đó là nói đùa. Thế mà lại là không phải sao.
Cơ mà, tôi lại chẳng có cảm giác ghét bỏ hay ghê tởm gì cả....thật sự ấy.
....
" đờ mờ, hồi đấy em đéo phải bị bóng đè mà bị anh đè đúng không!”
Tôi lừ mắt nhìn ông chồng của mình, đổi lại nhận được một cái hôn má và nụ cười vô tội của Minh Tiến.
Minh Tiến đã tỏ tình tôi vào năm hai đứa học đại học năm 3, vào ngày sinh nhật của tôi.
Hôm đó nó ôm theo một bó hoa hồng đỏ rực, ăn mặc chỉnh tề và đứng ở trước cổng trường đại học Dược, đem bó hoa trao cho tôi cùng một lời yêu chân thành.
Tất nhiên, là tôi đã đồng ý. Vì sau lần ăn lẩu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng làm ra các phép thử để xem xem tôi có tình cảm với nó không.
Và, tôi có.
Sau khi tốt nghiệp, có công việc ổn định. Hai chúng tôi đã tiến đến hôn nhân, gia đình hai bên sau khi biết chuyện, có ngạc nhiên, có sốc nhưng tuyệt đối không ngăn cản, ngược lại còn chúc phúc một cách thật lòng.
Ngoài trừ việc xã hội vẫn hay buông lời gièm pha ra thôi, nhưng chúng tôi chẳng quan tâm lắm. Họ muốn nói gì thì nói, chẳng cản ngăn được cuộc sống hạnh phúc của tôi và Minh Tiến đâu.
" hôm nay là ngày đón con về nhà. Em có vui không?"
Minh Tiến ôm lấy tôi rồi hỏi.
“ có chứ, bé con của chúng ta mà."
Vì cùng là đàn ông cho nên tôi và Minh Tiến đã quyết định nhận nuôi con, đó là một bé trai kháu khỉnh, mới được khoảng 6 tháng tuổi.
" yêu em lắm đấy, em biết không."
" ừm, cũng yêu anh lắm."
Tôi với Minh Tiến nhìn nhau, đều nở một nụ cười hạnh phúc.