Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 9




...-Góc nhìn của Vũ Hoàng Tuấn Anh-...

Sau khi tan học, tôi như thường lệ đạp xe về nhà. Vừa mới dựng xe xong, em gái liền từ trong nhà chạy ào ra ôm lấy tôi.

Bé con tên Vũ Ngọc Hà Anh, kém tôi 9 tuổi, là đứa trẻ mà tôi yêu thương nhất.

" Anh Tuấn Anh bế em!"

Bé con giang hai tay, chớp chớp mắt nói với tôi, điệu bộ vô cùng đáng yêu khiến tôi liền phải mỉm cười.

Tôi cúi người, bế thốc bé con lên, Hà Anh chỉ chờ có vậy mà bật cười khúc khích.

“ đi ăn cơm thôi!"

Vào trong phòng bếp, mẹ nhìn thấy tôi đang bế Hà Anh mà cười nhẹ.

Tôi đặt Hà Anh xuống ghế, còn bản thân thì đi ra tủ kính lấy bát đũa. Sau đó quay trở về bàn, bắt đầu dùng bữa với mẹ và em gái.

Bữa cơm vốn đang diễn ra yên bình, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, khiến cả tôi và mẹ đều đồng loạt quay ra, nghe thấy mẹ nghi hoặc hỏi.

" ai thế nhỉ?"

Tôi gác đũa lên thành bát, đang định đứng dậy thì lại bị mẹ cản lại.

" để mẹ xem cho, con cứ ngồi ăn đi!"

Mẹ tôi nói xong, liền đi ngoài để xem người vừa vào nhà là ai.

" cô là ai thế?"

" chị là vợ của anh Công sao!"

Sau tiếng của mẹ, một giọng lảnh lót của nữ giới vang lên. Tôi lẳng lặng ngó qua nhìn.

Đứng đối diện với mẹ tôi là một cô gái khoảng độ đôi mươi, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Mái tóc màu nâu gỗ bồng bềnh, đôi mắt đen nháy hai mí to tròn. Cơ thể đầy đặn, dáng người thon thả, cùng nước da trắng hồng. Cô gái này cũng đang mặc một bộ váy ôm sát, khoe trọn vẹn được đường cong cơ thể.

Mà mẹ tôi giống như ý thức được chuyện chẳng lành, liền hơi nhăn mặt lại.

" đúng rồi, em cần gì sao?"

Cô gái đó vừa nghe xong liền cười khẩy một cái, thái độ khinh khỉnh đến đáng ghét.

" em nói thẳng, em chính là người tình của anh Công. Hôm nay em đến đây là để momg chị giải thoát cho anh ấy, để chúng em có thể đến được với nhau!"

Cô gái đó có vẻ không biết ngại, một mạch nói ra mà chẳng hề xấu hổ.

Mẹ tôi nghe xong sốc lắm, phải hít một hơi thật sâu mới có thể nói tiếp.

" em gái năm nay bao tuổi?"

" 20 tuổi thưa chị!"

" vẫn còn là sinh viên đại học mà đã đi cặp kè với chồng người khác, ba mẹ ở nhà có biết chuyện không em."

Tôi trầm ngâm. Dùng hai tay bịt chặt tai của Hà Anh lại, không muốn bất kì âm thang nào tiếp tục lọt vào tai của bé con.



Nếu không phải mẹ cùng cô gái đó đang đứng chắn trước cầu thang, thì kiểu gì tôi cũng mang bé con lên nhà luôn rồi.

Mẹ tôi chắc chắn là đang cố gắng gồng mình lên, nhưng sao có thể ngăn được bả vai đang run lên từng đợi chứ.

" chị có nói gì thì cũng không thay được việc anh Công có tình cảm với em đâu!"

" việc mình là người thứ ba thì đừng oang oang ra làm gì, không ai vỗ tay chúc mừng em đâu!"

Mẹ tôi gằn giọng, khiến cho người đối diện phải bặm môi tức giận.

Đúng lúc này, người bố của hai anh em tôi - Vũ Hoàng Chí Công chạy vào nhà. Dáng vẻ vô cùng hớt hải, nhìn thấy mẹ cùng cô gái kia đang đứng đối diện nhau mà mặt mũi liền chuyển sang trắng toát.

Cô gái kia luôm biết nắm bắt thời cơ, nhìn thấy bố tôi liền nhào đến bám víu.

" anh Công, anh xem vợ anh kìa! Toàn bắt nạt em thôi!"

Cô gái lắc qua lắc lại nói, ánh mắt khi nhìn qua mẹ tôi, chỉ toàn là khiêu khích.

Mà mẹ tôi vào khoảnh khắc nhìn thấy bố, ánh mắt đã vô trở lên cùng bi thương, song cũng đan xen với tức giận.

" Phương...nghe anh.."

" cút!"

Bố tôi cố gắng gỡ tay cô gái kia ra, hướng về phía mẹ tôi muốn giải thích. Nhưng bà chẳng muốn nghe gì nữa.

" anh...”

" im mồm! Anh cùng con chó kia mau cút khỏi nhà của tôi ngay!"

Mẹ chỉ thằng mặt bố tôi, gần như hét lên.

Bố tôi cuối cùng chỉ còn cách dẫn cô gái kia rời đi.

Mẹ tôi ngay khi thấy bóng dáng hai người đó khuất hẳn, đã không kiềm được mà rơi nước mắt. Bà quên mất hai đứa con đang ngồi trong phòng bếp, bật khóc tức tưởi chạy lên tầng.

Tôi rũ mắt, từ từ thả lỏng hai tay đang bịt tai của Hà Anh ra.

" sao bố lại đi thế anh?"

Bé con không nghe được rõ cuộc hội thoại, nhưng đã nhìn thấy bóng dáng của người bố, thấy ông ta không ở lại liền thắc mắc hỏi.

" ông ấy có việc một chút thôi. Anh đưa Hà Anh lên nhà ngủ nhé!"

" vâng ạ!"

Tôi mỉm cười nói với bé con, nhìn đứa trẻ hồn nhiên trước mắt, ác cảm với người bố trong lòng càng lúc càng thêm tệ.

Ông ta không chỉ là một tên nghiện bài bạc, đề đóm. Mà còn là một kẻ bạo lực con cái.

Mỗi khi mẹ không ở nhà, ông ta sau khi thua bài hoặc mất trắng tiền vào việc đánh đề liền sẽ lôi tôi ra đánh đập. Luôn chọn những nơi kín đáo trên cơ thể để ra tay. Cũng may ông ta chưa đụng đến Hà Anh.

Cũng chính vì người bố tệ bạc này, khiến cho tình thần tôi ngày càng suy sụp, khiến cho tôi, đứa nhóc mới chỉ 14 tuổi tìm đến thuốc lá.

Thứ đồ vật đắng ngắt, ngoài tác dụng dụng giải stress ra thì chẳng có gì hơn. Ấy vậy lại có thể khiến tôi cảm thấy dễ chịu cơ. Thật trớ trêu làm sao.



Rất nhiều khi, tôi muốn đem hết mọi chuyện kể với mẹ. Nhưng nhìn thấy bà ấy kiệt sức do làm việc quá nhiều, lời đến miệng rồi lại chỉ có thể ngậm lại.

Cứ ngày qua ngày, tự mình chịu đựng.

" anh không ngủ trưa à?"

" anh dọn bát đĩa dưới tầng đã, em cứ ngủ trước đi!"

Tôi nói với bé con, sau đó liền rời khỏi phòng. Đi ngang qua phòng mẹ, không thể không nghe thấy tiếng nức nở.

Cuộc hôn nhân của mẹ và bố không được hạnh phúc, tuy nhiên mẹ lại rất yêu bố. Yêu đến mức có thể dung túng cho thói quen tệ hại của ông ta.

Nhưng con người cũng có giới hạn, ông ta đã phản bội tình yêu của mẹ, trái tim bà ấy chắc chắn đau đớn, nhưng tôi tin lý trí bà ấy sẽ không mất đi.

Có lẽ gia đình 4 người này, sắp tới sẽ chỉ còn 3.

Ấy vậy, tôi lại không ngăn được bản thân cảm thấy chán nản, mệt mỏi. Thật sự thì tôi luôn ước bản thân có được một gia đình êm đềm, hạnh phúc.

" chết tiệt!"

Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên, một lần rồi hai lần, tôi thở dài, lấy ra để xem thử.

Nhìn thông báo, Nguyễn Gia Linh đã gửi tin nhắn đến nhóm Ở đây có 3A1L.

Bây giờ tôi chỉ muốn được cùng cô ấy nói chuyện.

Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất trong đầu, và tôi ngay sau đó đã mở messenger ra nhắn riêng cho Gia Linh thật.

Cô ấy đã phản hồi lại ngay lập tức. Tôi ngỏ ý muốn gọi điện, cô ấy cũng liền đồng ý.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng của cô ấy. Tôi liền đem hết mọi phiền muộn của mình nói cho Gia Linh, cô gái mà tôi thầm yêu nghe.

Càng kể, hai mắt càng thấy cay xè. Nhưng tôi lại chẳng thể nào rơi lấy một giọt nước mắt.

" tao mệt quá Linh ơi..."

Lý trí luôn gào thét, rằng tôi không được bỏ cuộc, cơ hội để tôi thay đổi số vận không xảy ra thêm lần nào nữa đâu. Nhưng trái tim lại quá mệt mỏi rồi.

" Tao không thể bảo vệ trái tim mày khỏi việc rỉ máu, nhưng tao sẽ cùng mày từ từ chữa lành vết thương ấy!"

Chính câu nói ấy, đã khiến cho mớ cảm xúc luôn phải dồn nén trong lòng của tôi vỡ oà. Có lẽ di không kiểm soát được tâm trạng nên nước mắt đã xuất hiện, lăn dài từ hốc mắt xuống tận dưới cằm.

Gia Linh không chỉ là người đầu tiên nhìn thấy mặt trái độc hại của tôi ( * ), mà còn là người đầu tiên nói cho tôi nghe những lời an ủi chân thành.

Cô ấy ấm áp như vậy, làm sao tôi có thể không yêu chứ!

( * ) Vụ hút thuốc ở bờ hồ.

" mày hứa nhé, đừng bỏ rơi tao, làm ơn..."

" ừm, tao hứa. Sẽ không có chuyện tao bỏ rơi bạn mình đâu!"

Nghe hết câu mà tôi chỉ có thể cười buồn.

Chúng ta, liệu có thể không dừng lại ở chữ bạn, có được không Nguyễn Gia Linh....