Kì nghỉ lễ kết thúc, tôi nghiễm nhiên cũng phải quay về Hà Nội, mà thật ra cũng là vì thằng Minh Tiến khủng bố messenger nhiều quá.
Một tuần không biết nó gửi đến bao nhiêu tin nhắn, nào là nhớ mày quá, mày lên Hà Nội chưa, nhớ mì tôm mày nấu, vân vân và mây mây nữa.
" ờm, có hơi nhiều quá không mẹ..."
Tôi thở dài nhìn hai chiếc thùng xốp được mẹ chuẩn bị trước mắt, nét mặt có chút bất đắc dĩ.
" tao còn thấy chưa đủ ấy."
Mẹ tôi nhún vai đáp,
Ừ thì cũng ít hơn lần về nhà trước 1 thùng thật.
" cứ mang lên đi, thiếu mẹ gửi lên cho."
" khéo lần tiếp theo về nhà, đống này vẫn còn chưa hết đấy ạ."
" thôi, xe đến rồi kìa. Mau lên đi."
Chiếc xe khách mà tôi đặt tối qua đã đến, phụ lái nhanh chóng đi xuống và giúp tôi nhét hai thùng xốp vào gầm xe.
" con đi đây ạ."
Trước khi lên xe, tôi không quên nói lời tạm biệt với mẹ. Có hơi tiếc vì Gia Linh giơ đang đi học trên trường, không ra tiễn tôi được.
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, vì tôi bị say xe khá nặng cho nên vừa ngồi xuống là liền kéo rèm và nhắm mắt nằm ngủ luôn. Do trước đó cũng uống thuốc rồi cho nên tôi thiếp đi nhanh lắm.
Ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy thì đã đến thành phố Hà Nội rồi. Do ngồi một chỗ khá lâu cho nên cả người không khỏi đau nhức, tôi chớp chớp mắt mấy lần mới uể oải dựng người dậy được đấy.
Khoảng 15 phút sau thì xe khách cũng dừng lại. Ngay trước con ngõ dẫn đến phòng trọ của tôi, thấy đã đến nơi thì tôi cũng lật đật đứng dậy bước ra ngoài. Phụ lái sớm đã ra ngoài và bỏ đồ đạc của tôi ra khỏi gầm xe rồi.
Sau khi chiếc xe khách rời đi, tôi đang suy nghĩ xem nên vác hai chiếc thùng xốp vào phòng trọ như nào cho đỡ tốn sức nhất thì cả người đột nhiên bị một lực nặng đè lên. Đột ngột khiến tôi tý thì ngã.
" bạn yêu về rồi, huhu tao nhớ mày lắm luôn đấy An."
Chất giọng mè nheo của thằng Minh Tiến vang lên, hai tay nó vòng qua vai tôi, nhanh nhảu kéo tôi vào lòng ôm chặt.
" biết rồi, bỏ ra đi mày. đờ mờ."
Tôi vừa nói vừa cố gắng gỡ thằng bạn mình ra, Hà Nội mùa hè nắng nóng, ôm lâu thêm tý thôi là hai thằng nhễ nhại mồ hôi ngay.
Minh Tiến bĩu môi rồi cũng tách ra khỏi người tôi, nó đánh mắt xuống hai thùng xốp trắng, miệng cười tươi réo.
" uây, bác gái cho nhiều đồ thế."
" vẫn là bài ca cũ, sợ hai thằng con trai lười không đi chợ nên gửi nhiều thôi."
Minh Tiến nghe xong chỉ cười hì hì.
“ mà sao mày biết được chính xác lúc nào tao về mà phi ra thế?"
Tôi nhíu mày hỏi nó.
“ thì canh giờ thôi, từ nhà mày lên Hà Nội lần nào chả mất ít nhất 3 tiếng, tao cứ canh rồi chạy ra thôi."
Minh Tiến cười tươi đáp lại.
Tôi thở dài nhưng trong lòng cũng hân hoan vui vẻ, cảm giác mệt mỏi cũng chậm rãi tiêu tan.
“ thùng nào nhẹ hơn thế mày?"
Minh Tiến nhìn tôi rồi lại nhìn qua hai chiếc thùng, tôi lắc đầu tỏ ý không biết thế là nó liền cúi người lần lượt nhấc hai chiếc thùng lên luôn.
Nhấc xong rồi thì chỉ sang chiếc thùng bên phải rồi nói.
" cái này nặng hơn, bê cho. Mày bê cái này đi."
Nó chuyền chiếc thùng của nó qua, tôi chưa hiểu gì nhưng cũng ầm ờ nhận lấy. Minh Tiến cũng cúi xuống ôm nốt chiếc còn lại rồi cùng tôi đi vào phòng trọ.
Bên trong phòng, tôi mỉm cười khi trông thấy mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ. Chứ đi xa về mà thấy chỗ mình ở như cái chuồng lợn, chắc tôi bị cao huyết áp mất.
" mày đi đường xa lên mệt rồi, lên giường nằm nghỉ đi. Đống đồ này tao lo cho."
Minh Tiến vỗ vai tôi và nói. Tôi cũng gật đầu, sau khi đặt thùng xốp xuống cạnh chiếc của Minh Tiến liền quay lại giường của mình.
Tôi bỏ balo sang một bên sau đó liền nằm uỵch xuống giường, cảm giác mềm mại của đệm bỗng khiến mí mắt tôi có hơi nặng nề, tự nhiên buồn ngủ ghê.
Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được vì cảm giác cộm cộm dưới gối, tôi khó chịu cựa mình song cũng luồn tay vào để lấy ra thứ bên dưới.
Ai ngờ khoảnh khắc nhìn thấy thứ mình lôi ra được, tôi đã bất ngờ đến tỉnh ngủ luôn. Không nhịn được mà lớn giọng chửi.
" vãi l*n."
Minh Tiến nghe thấy tôi chửi cũng nhanh chóng chạy ra, nó trông có vẻ hoảng hốt nhưng rồi cũng phải chuyển sang bất ngờ trợn mắt.
Biết vì sao không, vì thứ tôi đang cầm trên tay là một chiếc áo trong của phụ nữ.
" đéo gì vậy An?"
“ sao tao biết được, mấy hôm nay tao có ở đây đâu."