Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 81: Ngoại truyện 12




Bản thân dù rất mệt mỏi, nhưng tôi lại chẳng ngủ được chút nào. Cả đêm cũng chỉ nằm nhắm mắt, nhắm đến mỏi thì lại mở ra nhìn trần nhà.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến 5 giờ sáng, khi mà tiếng nhạc đám ma lại một lần nữa vang lên.

Tôi cứng nhắc dựng người ngồi dậy, vừa bước ra ngoài cũng vừa hay chạm mặt Gia Linh. Con bé dường như cũng không có một giấc ngủ tốt, thần sắc tệ hơn thường ngày rất nhiều.

Thật giống tôi làm sao.

" em chào anh...."

Con bé nhỏ nhẹ nói. Sau đó liền vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Chúng tôi không đứa nào ăn sáng, dù được mọi người khuyên nhủ rằng chốc nữa khi đến nơi hoả táng nếu không ăn thì sẽ rất mệt, nhưng hai anh em thật sự là không ăn được.

Cứ như vậy để chiếc bụng rỗng cùng mọi người đưa quan tài của bố đến nơi hoả táng. Mất tất cả là 1 tiếng.

Khi đến nơi, nhân viên đã đi ra và vận chuyển quan tài của bố vào trong phòng diễn ra nghi thức tiễn biệt. Đứng ngoài khoảng 2 hay 3 phút gì đấy thì mọi người cũng được đi vào trong.

Tại đó, tôi, Gia Linh, mẹ và gia đình nhà nội đều đứng ở hàng trên cùng.

Một người phụ nữ mặc trang phục màu đen đứng đối diện với chúng tôi, sau đó bắt đầu đọc lời tiễn biệt.

Tôi đang đứng yên, bỗng nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ, liếc mắt nhìn, quả nhiên là Gia Linh đang cố kiềm lại nước mắt.

Nếu là ở nhà, có lẽ con bé đã bật khóc nức nở ngay rồi.

Tôi mím môi, vòng tay ra sau, nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Gia Linh, giống như một lời an ủi.

Khi người phụ nữ trước mặt hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người chúng tôi liền lần lượt tiến lên phía trước, sau đó nắm lấy một nắm hoa nhàu khô, vừa đi vòng quanh chiếc quan tài vừa nhẹ nhàng rải xuống.



Nhìn nắm hoa nhài chậm rãi rơi khỏi lòng bàn tay, tôi thầm nói lời tạm biệt trong đầu, lời xin lỗi cũng như lời chúc phúc cho cuộc sống tiếp theo của bố trong đầu.

" nếu kiếp sau tồn tại, con muốn chúng ta lại được làm gia đình của nhau. Và lần này sẽ trọn vẹn hơn..."

Và rồi chiếc quan tài dần dần được chuyển xuống dưới, đến nơi diễn ra hoả thiêu. Chúng tôi cũng được mời ra phòng chờ.

" ăn chút gì đi mày."

Gia Linh và tôi ngồi cùng một bàn với chị họ bên nội, hai chị nhìn vẻ mặt của hai anh em, cũng không biết nên nói gì.

Cứ vậy mà tạo nên một bầu không khí lặng thing.

Quá trình hoá táng diễn ra rất lâu, phải đến gần 4 tiếng sau thì gia đình của chúng tôi mới được nhắc tên. Tất cả sau đó theo hướng dẫn của nhân viên đi đến nơi nhận tro cốt.

" mời mọi người xem tro cốt của anh ạ."

Tôi và Gia Linh đương nhiên đứng trên đầu, nam nhân viên động tác thành thục, mở nắp hộp ra.

Chúng tôi nhìn thấy rõ được xương xốt có màu trắng hơi ngả vàng, Gia Linh trong vô thức đã nắm lấy tay tôi, siết chặt.

Con bé không phải đang sợ, mà đơn giản chỉ là không dám đối diện thôi.

Người phụ trách ôm lấy hộp tro cốt trên suốt đoạn đường trở về nhà, không ai khác ngoài tôi. Còn cầm di ảnh lại chính là Gia Linh.

Tôi để ý khi cầm di ảnh, con bé, đầu cứ cúi gục xuống, hai vai và tay cứ liên tục run rẩy.

1 tiếng sau, chiếc xe dừng lại tại bãi đỗ xe của nghĩa trang. Mọi người cũng phải đi bộ từ đây đến phần mộ đã được mua trước, người cầm di ảnh là Gia Linh chính là người dẫn đầu. Tôi theo ngay sát phía sau.



Bước đi con bé không nhanh không chậm, nhưng lại khiến người ta cảm nhận rõ được sự u sầu.

Tại phần mộ, đã có khá nhiều người đợi sẵn, ở sát mát là một khoảng hố đất hình vuông, khá sâu.

Tôi làm theo lời mọi người, chuyền hộp cho cột cho một chú bạn của bố, sau đó đứng cạnh Gia Linh và xem họ hạ chiếc hộp xuống.

" sao vậy?"

" em không biết, chỉ là cảm thấy bản thân đang rất mệt thôi ạ."

Tôi ừm một tiếng.

Sau khi hạ chiếc hộp xuống, mọi người bên trên bắt đầu dùng đất lấp kín lại, đến khi chiếc hố biến thành một chỏm đất hơi nhô thì mới dùng gạch vây lại.

Tôi và Gia Linh nhìn ngôi mộ một lần cuối trước khi ra về, trên quãng đường, không một ai quay đầu lại.

" anh mệt rồi đúng không, tựa vào vai em mà nghỉ một lúc đi ạ."

Gia Linh ngồi bên cạnh kéo nhẹ tay áo sơ mi của tôi.

" đáng nhẽ mày phải là người tựa lên vai tao chứ."

“ hôm nay anh gồng mình đủ rồi, yếu lòng một chút sẽ không ai để ý đâu."

Con bé khẽ nói.

Tôi nhìn Gia Linh, không nói gì nhưng mấy giây sau đã gục đầu xuống vai của con bé. Hai mắt nhắm nghiền, thều thào.

“ vậy tao mượn vai mày một tý nhé."