Về nhà, anh trai là người đầu tiên phát hiện ra cái chân bị thương của tôi.
Tại thời điểm nhìn thấy mảng da trầy đỏ trên đầu gối, anh Kỳ An đã lập tức nhăn mặt lại rồi bực dọc nói.
" chân bị làm sao kia?"
Tôi nhìn thằng vào mắt của anh trai, không chút dấu diếm, đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể hết ra.
Trong quá trình xào nấu cũng không quên thêm một tý gia vị vào.
" mặt em còn đập hẳn xuống đất cơ, hai cái răng cửa tý nữa là rụng ra. Đau gần chết!"
Ngoài chi tiết hai cái răng ra, thì còn lại tôi đều không nói dối. Lúc bị ngã, cả người quả thật rất đau.
“ mày có bảo với cô giáo không?"
" nó không nhận đâu, em nói ra cô giáo cũng chưa chắc đã tin!"
Nói đến đây, tôi thở dài chẹp một tiếng.
Mà anh Kỳ An có vẻ như càng lúc càng thêm tức giận, hai đầu lông mày sắp dính liền với nhau luôn rồi kìa.
" mẹ nó, ngày mai mấy giờ mày tan học?!"
Anh Kỳ An lẩm bẩm chửi thề, sau đó lớn giọng hỏi tôi. Nhìn cảnh này, ai không biết khéo lại tưởng hai anh em sắp lao vào đánh nhau quá.
“ mai thứ năm, bọn em học có 4 tiết thôi. Chắc tầm 10h30 là tan ạ!"
" ờ, lên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm. Rửa qua nước sạch chưa?"
" rửa đến buốt cả người luôn rồi anh!"
Nhớ lại cảm giác tê rần khi vết thương tiếp xúc với nước lạnh, tôi không khỏi rùng mình.
Thay sáng một bộ quần áo dễ chịu hơn, tôi mon men đi xuống dưới nhà. Vừa lúc nhìn thấy anh tôi đi đâu đó về, trên tay có cầm theo bịch túi bóng.
Tôi không giấu được tò mò, liền hỏi.
" cái gì thế anh?"
" thuốc sát trùng, rửa qua nước sạch thôi vẫn chưa an toàn đâu!"
Anh Kỳ An đặt túi bóng lên bàn, sau đó lấy ra lọ thuốc in nhãn hiệu Betadine màu vàng nghệ rồi đưa cho tôi.
" tự bôi đê, bông trắng có trong túi đấy!"
“ em cảm ơn anh!"
Ban đầu tôi có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền cong miệng, mỉm cười rạng rỡ.
Giống với lần tôi bị người nhà ngoại vô lý chửi bởi, bêu xấu. Anh Kỳ An cũng là dáng vẻ vừa tức giận vừa lo lắng như bây giờ.
Hoàn cảnh có thể không giống, nhưng tình thương mà anh trai dành cho tôi vẫn y nguyên, chẳng hề thay đổi dù chỉ một tý.
Mặc dù cách thể hiện, có hơi cọc cằn thôi.
" tuy anh hay nói câu nào là chê em câu đấy, nhưng mà em biết thừa anh thương em nhất nhà rồi!"
Tôi lấy bông bắng ra, đổ thuốc sát trùng vào và thoa đều lên vết thương. Song cũng không quên giả vờ xúc động nói với anh Kỳ An.
“ tao lại dốc lọ sát trùng vào mồm mày bây giờ!"
Anh trai trừng mắt nhìn, làm cho tôi phải bật cười ha hả.
Ngày hôm sau, khi tôi đi đến trường. Đen đủi thế nào lại đụng ngay phải Huyền cùng với nhóm của bạn ấy.
Huyền vừa nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy kẻ thù mà khinh khỉnh cất giọng,
" ô Linh, chân cẳng thế mà vẫn đi học à?"
" không đi sợ có người trên lớp lại cảm thấy áy náy. "
Có lẽ bạn không biết...
“ ai áy náy, mày đừng có đổ lỗi cho người khác! Tự mình ngã mà còn to mồm!"
" ừ thì tao tự ngã, mày gắt lên làm gì. Tao có bảo mày đẩy tao à!"
Nhưng cái tính đanh đá, trong nhà chỉ có mình tôi có thôi đấy. Bản độc quyền!
Huyền có vẻ tức giận lắm rồi, chẳng buồn đứng móc mỉa tôi nữa mà kéo hội bạn đi luôn.
Lúc thấy bạn ấy quay lại lườm, tôi còn rất thân thiện mỉm cười và vẫy tay chào cơ.
Mà có lẽ bạn ấy còn tức giận hơn. Khi 15 phút đầu giờ, cô Bình - giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi đã gọi bạn ấy đứng dậy. Trước cả tập thể lớp trách phạt.
" Huyền, sao giờ thể dục lại đẩy bạn Linh ngã!"
" em có đẩy bạn ấy đâu cô!"
Huyền nghe thấy cô Bình nói, mới đầu là ngạc nhiên sau đó liền biền thành hoảng loạn mà chối bay chối biến.
" Tuấn Anh và Phương Anh đã báo cáo với cô rồi, em không cần phải chối!"
Cô Bình nghiêm giọng.
Tôi quay đầu xuống nhìn cái Phương Anh, thấy con bé nháy mắt một cái, miệng không nhịn được mà cong lên.
Còn Tuấn Anh nữa. Có biết tôi thích lắm không, hai cái đứa này!
" sân trường làm bằng xi măng, nhỡ bạn xảy ra chuyện gì thì em định như thế nào!"
" cô hỏi cả lớp xem, ngoài Tuấn Anh với Phương Anh thì còn ai thấy không?!"
Huyền vẫn không chịu thua, vẫn cố chấp giải thích với cô Bình.
“ em có thấy cô!"
" em cũng thấy bạn Huyền cố tình đẩy bạn Linh ngã thưa cô!
Trái ngược với mong đợi của Huyền. Một số các bạn nam đứng sau hai bọn tôi lúc xảy ra sự cố đã giơ tay nói.
Đại đa số các bạn nữ trong lớp đều cô lập tôi, nhưng bên phía nam thì khác. Có thể vì họ không có hứng thú yêu đương với lớp trưởng, cho nên đối với tôi mới không có nhiều hiềm khích.
Còn chuyện hôm qua, thấy tôi chẳng ý kiến gì với cô thể dục, nghĩ là tôi cho qua nên chẳng nói gì luôn.
" các bạn ấy nói dối đấy cô. Em không có đẩy bạn Linh!"
" Huyền bị phạt trực nhật 3 tháng, tổ trưởng ghi tên bạn ấy vào, tháng này không xếp loại hạnh kiểm."
Tôi nhìn cô Bình. Có thể thấy rõ trong mắt cô là sự tức giận và thất vọng.
Tức giận vì học sinh của mình lại đi cố ý gây sự.
Thất vọng vì học sinh của mình đến cuối vẫn không chịu nhận lỗi sai.
Cô cầm túi rồi rời khỏi lớp để lại một bầu không khí căng thẳng, Huyền vốn đang đứng ngây ra như phỗng lại bất ngờ quay phắt về hướng của tôi,
Hai mắt bạn ấy long sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi lao, bước ra khỏi chỗ lao đến tôi,
Nhưng chưa được bao xa thì đã bị giữ lại rồi.
" mày tự ngã thì đổ lỗi cho tao làm gì, con chó!"
Huyền tức giận, vừa vùng vẫy vừa gào lớn.
" ai cũng thấy mày đẩy tao ngã, lỗi là của mày luôn rồi, việc gì tao phải đổ!"
Lời của tôi càng khiến Huyền tức giận hơn. Nếu không phải bị giữ lại, dám cá bạn ấy đã lao đến để đánh tôi rồi.
Lớp học bắt đầu trở nên hỗn loạn, Tuấn Anh thân là lớp trưởng không thể để vậy được.
" trật tự đi, sắp đến tiết tiếng Anh rồi. Ngồi lại vào chỗ hết đi!"
" nhưng mà.."
“ nhưng cái gì, mày là người sai. Linh còn chưa nói gì thì thôi, mày đã ầm ĩ lên làm gì!"
Tuấn Anh lừ mắt, khiến dáng vẻ hung dữ ban nãy của Huyền theo gió quạt mà bay đi.
Đối với tôi thì nhất quyết đòi sống chết, đối với lớp trưởng thì lại uất ức, mím môi không nói gì.
Huyền bị đa nhân cách à?!
Lớp trưởng đã nói vậy rồi, chẳng còn ai dám nhốn nháo nữa. Chỉ có thể ngồi tại chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau thôi.
“ con Huyền bị điên à. Sai rành rành mà còn quay ra chửi mày!"
Phương Anh khều khều lưng tôi.
“ ai biết được..."
Tôi nhún vai, không để tâm đến bạn ấy nữa.
Cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc rồi, nhưng không.
Người ta nói, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa. Hôm nay, cả hai loại vỏ đều đồng loạt rơi xuống đầu của bạn Huyền.
Trống tan học vừa đánh, tôi đang thu sách vở thì nghe thấy.
" Huyền ơi, anh mày tìm này!"
Tôi theo phản xạ quay đầu ra phía cửa, anh của Huyền sao lại giống anh trai của tôi thế nhỉ?
“ ê kia là anh Kỳ An à?"
Là bạn thân của tôi, Phương Anh đương nhiên gặp anh Kỳ An nhiều lần rồi. Con bé vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, liền tròn mắt hỏi.
" hình như đấy anh tao mà, đúng không?"
Tôi với Phương Anh nhìn nhau, nếu là anh Kỳ An thì tìm tôi không tìm, tìm bạn Huyền làm gì?
“ anh là ai vây ạ?”
" em là người đẩy ngã cái Linh nhà anh đúng không!"
Ừ đúng anh trai tôi, Nguyễn Kỳ An rồi.