Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 45




" mày với thằng nhóc kia đang yêu đương đúng không?"

Ngồi trên xa máy, anh trai hỏi một câu làm tôi ngớ người luôn. Hai môi theo thói quen liền mím lại.

Tuy không nghe ra được chút gì gọi là tức giận trong câu nói của anh Kỳ An, nhưng tôi vẫn thấy sợ.

Lý do là tôi và Tuấn Anh được tính là yêu sớm, tôi sợ rằng anh Kỳ An phát hiện sẽ nổi giận bắt hai đứa chia tay lắm.

Thế lè tôi quyết định bốc phét để qua mặt anh ấy, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì đã nghẹn xuông

" mày phét nửa chữ, tao cũng biết đấy. Cứ nói thật đi!"

Giọng của anh Kỳ An lúc này đã nghiêm hơn. Tôi không biết anh đang nói thật hay đang doạ, song vẫn cắn răng nói ra mọi chuyện.

" vầng, bọn em đang yêu nhau...."

Tôi nói xong mà thấp thỏm không yên. Không nhìn trực diện mà tôi đã thấy căng thẳng lắm rồi đó.

" biết ngay mà, thế đã lâu chưa?"

Trái ngược với suy nghĩ của tôi, anh Kỳ An vậy mà lại không tức giận, còn có chút hứng thú đặt câu hỏi.

" được gần 2 tuần rồi à, nhưng mà sao anh biết được vậy?"

Tôi thành thật trả lời, sau đó nghi hoặc hỏi.

" nhìn ánh mắt của chúng này dành cho nhau chứ sao, nhất là từ thằng nhóc. Mới cả cử chỉ dịu dàng của nó cũng khiến tao nghi nghi rồi!"

Kỳ An sẽ không nói, khi nhìn thấy đôi mắt chứa đựng nhẹ nhàng yêu chiều, song cũng say mê mãnh liệt của thằng nhóc tên Tuấn Anh đã sốc đến rơi cả miếng xoài đâu.

Tình yêu của mấy đứa tầm tuổi này, đa số đều do rung động nhất thời. Cho nên thường ánh mắt sẽ nhạt nhoà lắm.

Còn thằng nhóc Tuấn Anh, ánh mắt cho chả hợp tuổi tý nào.

" hành động gì cơ ạ?!"

" thôi xin, cái lúc mày nghe thấy ngày kia biết điểm, thằng nhóc đấy đã xoa lưng mày còn gì. Anh mày nhìn thấy hết rồi!"

Kỳ An chậc một tiếng. Lúc đó nee mặt thằng nhóc ấy đã đưa con đần nhà anh đến viện cho nên mới nhắm mắt làm lơ thôi.

" nhưng mà, anh không giận à?"

Tôi không nhịn nổi, hỏi tiếp.

" giận làm gì, anh hồi xưa bằng tuổi mày cũng biết yêu rồi!"

Quả nhiên là anh em ruột.

" mày cứ không chểnh mảng trong chuyện học hành là được, mới cả tuổi còn đừng có chơi liều. Ngoài ra thì tao chẳng cấm!"

" vâng, quả nhiên là người đẹp trai nhất trong lòng em!"

" tởm, thế thằng bạn trai mày thì sao, thua tao à?"

" không, mỗi người có một xuất. Anh trong lòng còn cậu ấy trong tim!"

Tôi cười hì hì.

Chẳng hay biết trong tương lai, anh Kỳ An sẽ đem chuyện này ra kể với thằng em rể.

Chồng tôi còn đổi tên liên lạc của anh ấy trong máy tôi là, người đẹp trai nhất trong tim em nữa.

.

" chú với em gái bạn anh yêu nhau à?"

Ở phòng tập, anh Minh Tiến đi đến choàng tay qua vai của Tuấn Anh, vừa cười vừa hỏi.

Tuấn Anh nghe vậy, trên môi bèn nở một nụ cười vui vẻ.

" vâng, em còn sợ mọi người không nhìn ra cơ!"

Nhưng nụ cười của Tuấn Anh đã nhanh chóng nhạt đi trong câu nói tiếp theo của người anh hàng xóm.

" Gia Linh trông dễ thương phết, đã xinh lại còn ngoan ngoãn, lễ phép! Anh khá thích cô nhóc này đấy!"

Tuy Tuấn Anh vẫn giữ một nụ cười mỉm, nhưng vẻ mặt sa sầm cùng ánh mắt u ám cho thấy cậu trai đang cảm thấy không vui.

Minh Tiến nhìn mà cảm thấy cậu nhóc giống như một con hổ đang tức giận vì bị động đến tài sản ấy, sao bên cạnh bạn gái thì giống mèo thế.

Mới cả, đây là vẻ mặt của một đứa nhóc mới 14, 15 tuổi sao. Anh nhìn mà còn thấy nổi da gà nè.

Câu nói ban nãy vốn chỉ là đùa vì muốn xem cậu em sẽ phản ứng như nào thôi, ai ngờ phản ứng này dữ quá dự tính rồi.

" anh à, em mong anh chỉ là đang nói đùa thôi."

Chú đang đe doạ anh đúng không! Sao nhìn nó giống như mẹ lúc biết anh phải học lại môn thế.

Đáng sợ vãi.

“ chú bình tĩnh, anh nói giỡn thôi. Anh không thích Gia Linh đâu!"

Minh Tiến cười xuề, xua xua tay nói. Lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Kỳ An ơi, em gái mày vác theo một con hổ đội lốt mèo về này. Đờ mờ!

Vẻ mặt Tuấn Anh trông thì đã có vẻ tươi hơn đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn là không hoàn toàn tin tưởng.

Khiến cho Minh Tiến bất đắc dĩ, vô tình nói luôn ra bí mật của mình.

“ đờ mờ, thật đấy. Người anh thích là anh trai con bé, thằng Kỳ An cơ!"

Bầu không khí bỗng trở nên yên ắng hẳn, Tuấn Anh từ nghi ngờ chuyển sang bất ngờ, rồi lại trở thành bình thường, vui vẻ mỉm cười.

Minh Tiến thì sau khi nhận ra điều mình vừa nói, liền chỉ muốn chui vào trong cái bao cát ở góc phòng mà trốn đi thôi.

Bí mật anh cất giấu bao năm, giờ vì nhìn thấy một thằng nhóc có áp bức giống mẹ mình liền khai hết ra.

Nhục. Kỳ An mà biết, chắc nó cười vào mặt anh mất