Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 35: chương 35




Nhìn vẻ tiếc nuối của Tuấn Anh lẫn gương mặt đỏ rực của tôi, Phương Anh và Đức Anh đã không nhịn được mà cười phá lên.

" hay mày đi thay đi, giờ chắc vẫn kịp đấy!"

Phương Anh dựa vào người của Đức Anh, vừa cười vừa lên tiếng chọc cậu lớp trưởng.

Nhưng điều khiến con bé cười to hơn, chính là Tuấn Anh thế mà nghe theo thật. Cậu ấy định quay về phòng mình để thay sang quần dài thật cơ.

" ê thôi mày. Cái Phương Anh nó đang giỡn thôi mà!"

Tôi nhỏ giọng nói.

Tuấn Anh chỉ vừa mới đi đến chỗ cửa thì đã bị tôi giữ lại.

" mày mặc như này là đẹp rồi!"

" nhưng không hợp với mày...”

" Tuấn Anh mặc gì cũng hợp với tao!"

Khoảnh khắc câu nói vừa dứt, tiếng ồ lớn của Phương Anh liền vang lên, đi kèm là tiếng bật cười khe khẽ của Đức Anh.

Mà tôi sau khi ý thức được mình vừa nói gì, thật sự chỉ muốn đào một cái hố thật sâu rồi chui xuống thôi. Lúc đấy tại sợ Tuấn Anh vẫn không đổi ý cho nên tôi đã nhanh miệng nói.

Giờ thì hay rồi, cái miệng hại cái thân. Câu nói ấy có khác gì tôi đang ẩn ú thổ lộ với Tuấn Anh không cơ chứ.

" ý là tao là mà mặc gì...."

Tôi muốn giải thích, nhưng trong đầu lại không nghĩ ra một từ nào cả.

Đi thi tuyển sinh trung học phổ thông, tôi còn không suy nghĩ nhiều như bây giờ.

" tao đang nghe đây, mày cứ nói đi!"

Tuấn Anh thấy tôi cứ mãi không chịu nói hết câu, liền lên tiếng hỏi.

" thôi đừng trêu con bé nữa..."

Thấy tôi bị đặt vào thế khó, Phương Anh liền cố nhịn cười để giải vây.

Đức Anh nghe thấy con bé nói vậy cũng phụ hoạ theo.

" xuống dưới sảnh đi, không trễ giờ đấy!"

Câu nói ấy quả nhiên rất hiệu quả, 2 phút sau cả 4 liền đã đứng ở ngoài rồi. Đợi tôi khoá cửa phòng xong, thì liền cả nhóm liền xuống dưới sảnh khách sạn.

Tại sảnh, các bạn học gần như đã xuất hiện đủ, chỉ còn thiếu khoảng 4,5 người nữa thôi.



Vì hôm nay là bữa liên hoan cuối cùng của cả lớp, cho nên đa số mọi người nhất là các bạn nữ đều diện đồ rất đẹp.

3 phút tiếp theo, sau khi lớp đã đủ sĩ số thì chúng tôi liền ngồi nên xe điện và di chuyển đến nhà hàng mà buổi trưa đã ăn.

" lần này để tao gỡ tôm cho nhé!”

Đang ngồi trên xe, Tuấn Anh nhân lúc mọi người không để ý đã ghé lại gần tôi, khẽ nói.

" ok..."

Tôi đáp lại.

Tại nhà hàng, chúng tôi vẫn ăn ở phòng riêng lúc trưa. Khác biệt là sân khấu mini bên trên đã được trang trí bằng bóng bay và ruy băng. Tại đó còn có một chiếc bàn gỗ, trên mặt bàn đặt 4 hộp quà với 4 kích cỡ khác nhau.

Màn hình treo ở giữa sân khấu hiện rõ dòng chữ " Mãi là đại gia đình ".

Chúng tôi ngồi vào vị trí giống với lúc trưa.

Bác Hoa sau khi thấy mọi người đã ổn định, liền cầm mic và đi lên sân khấu.

" bây giờ sẽ là phần trao quà cho các đội chơi team building chiều nay!"

Bác ấy vừa nói xong, ai cũng không khỏi phấn khích reo lên. Đội của chúng tôi cũng không ngoại lệ.

Đội được giải khuyến khích được công bố đầu tiên, tiếp theo là giải ba, giải nhì và cuối cùng là giải nhất.

" Đội được giải nhất, chính là đội Không!"

Nghe đến đây, tôi cùng mọi người đều cười rộ lên, đồng loạt vỗ tay để chúc mừng cho đội của mình.

Tuấn Anh với tư cách là đội trưởng đã đi lên để nhận lấy phần thưởng, cũng chính là hộp quà lớn nhất.

" tý về khui luôn chúng mày!"

Kiều Ngọc Hải ngồi ở bàn sát cạnh, nhìn thấy Tuấn Anh quay về liền nhoái người nói.

“ tối tụ tập hết phòng của Tuấn Anh với Đức Anh chơi đi. Tao mang bài ma sói đấy chúng mày!"

Phương Anh giống như bắt được thời cơ, phấn khích nói. Đương nhiên là không ai từ chối đâu.

Sau đó, trước khi đến màn ăn uống thì đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt. Chúng tôi bị làm cho giật minh khi tiếng mở cửa vang lên, đồng loạt quay đầu nhìn.

Người xuất hiện ở chỗ cánh cửa, không ai khác chính là cô Bình, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.

“ ơ, tao tưởng cô bận rồi mà chúng mày?"

Một bạn học đã nói lên thắc mắc chung của chúng tôi.

Trước hôm đi cô Bình nói rằng cô có việc bận, cho nên không tham gia chuyến đi chơi được. Lúc đấy bọn tôi tiếc lắm, tại vì đồng hành với cô những 4 năm, buổi cuối cùng lại không có cô thì chán chết.



Bây giờ cô đột ngột xuất hiện, khiến chúng tôi vừa vui mừng vừa bất ngờ.

Cô Bình mỉm cười bước lên sân khấu, nhận lấy mic từ bác Hoa rồi từ từ cất tiếng.

" chào cả lớp nhé, thế là đã 4 năm kể từ ngày cô được phân công phụ trách lớp mình rồi. Thời gian đúng là trôi nhanh thật, các em đã lớn hết cả rồi!”

Ngay lúc này, màn hình được treo ở giữa sân khấu liền xuất hiện những hình ảnh tập thể của lớp chúng tôi từ đầu năm đến giờ.

Như một thước phim chậm, để mỗi người cùng nhau nhớ lại kỉ niệm.

" các em đối với cô, đều vô cùng đặc biệt!"

Sau đó, màn hình liền chuyển ảnh cá nhân của mỗi thành viên. Lúc nhìn thấy, ai trong số chúng tôi đều đã phấn khích vô cùng.

Đối với cô Bình, mỗi người chúng tôi đều để lại cho một ấn tượng sâu sắc.

" Vũ Hoàng Tuấn Anh, cậu lớp trưởng luôn sẵn lòng vì mọi người, nhiệt tình và ấm áp. Là một trong những người mà cô tin tưởng nhất!"

Tuấn Anh mỉm cười trước lời nhận xét của cô.

" Nguyễn Phương Anh, cô bé nhí nhảnh, hoà đồng và luôn tràn ngập một nguồn năng lượng tích cực! Con cùng với Gia Linh là một bộ đôi hoàn hảo!"

Con bé ngồi cạnh tôi đang ngại ngùng mà đầu hơi cúi xuống.

“ Hoàng Đức Anh có lẽ là bạn mà cô ấn tượng nhất. Vì con là một người trầm tính, có chút lơ lờ trong học tập nhưng con đã cố gắng thay đổi bản thân một cách ngoạn mục!"

Không phải kể cũng biết, lúc thấy Đức Anh đạt trên 40 điểm thi thử, cô Bình đã mừng như thế nào.

" Nguyễn Gia Linh, con giống như sự hài hoà giữa nội và ngoại đó. Đôi lúc cô thấy con nhiệt tình nhưng đôi lúc con lại trầm ổn. Cô bé đã mang về rất nhiều thành tích cho lớp!"

Nhìn thấy ánh mắt của cô Bình, tôi sao có thê không xúc động cơ chứ.

Cứ như vậy cho đến người cuối cùng trong lớp. Có một số bạn đã không kìm được nước mắt nữa rồi.

Cô Bình nói xong, hai mắt của cô cũng đã hơi đỏ hoe, rưng rưng. Cô đưa tay quẹt đi giọt lệ.

" đồ ăn đã được mang lên rồi, các con hãy vui vẻ lên nào!"

Một đĩa cá hấp được đặt giữa bàn của bọn tôi. Tiếp theo đó là những món ăn khác.

Mọi người mang theo sự xúc động, cùng nhau nâng ly, coca, bắt đầu bữa tiệc chính.

" hình như tối không có tôm đâu!”

Phương Anh đột ngột nói.

Cả Tuấn Anh lẫn Đức Anh sau khi nghe xong liền có chút ngây ngốc. Hai cậu trai thậm chí đã trải giấy ăn ra để đựng vỏ rồi kia kìa.