Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 14




Nguyễn Gia Linh

còn đau không

đã chườm đá chưa Tuấn Anh

Vũ Hoàng Tuấn Anh

tao đang chườm nè!

hết đau rồi mày

Nguyễn Gia Linh

xin lỗi nhé

đã kéo mày vào rắc rối.

Vũ Hoàng Tuấn Anh

mày có làm gì đâu

là tao khích thằng đấy trước

đừng nghĩ nhiều

nhé mày!

Nguyễn Gia Linh

không đâu

chuyện hôm nay, liên quan rất nhiều đến tao....

thực chất là vì tao nên mới xảy ra chuyện của ngày hôm nay...

Vũ Hoàng Tuấn Anh

ý mày là sao?

Nguyễn Gia Linh



thật ra....

Tôi và Phạm Hồng Ngọc từng là bộ đôi tuyệt vời. Nhưng đến giữa lớp 8, mối quan hệ chúng tôi đã dừng lại, từ bạn thân biến thành bạn cùng lớp.

Chuyện này đã khiến các bạn trong lớp được một phen bất ngờ, thi nhau đoán già đoán non về lý do khiến sợi dây tình bạn của chúng tôi đứt đoạn.

Đương nhiên, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán. Nguyên nhân thật sự thì lại chỉ có một số người biết được, song cũng chẳng ai truyền ra.

Phương Anh là một trong số những người đó, con bé trở thành banh của tôi vào năm lớp 7. Khi chúng tôi cùng tham gia đội tuyển Tiếng Anh. Tất nhiên thời điểm đó, con bé đối với tôi vẫn thấp hơn Hồng Ngọc 1 bậc.

" mày lại làm hộ bài tập cho Hồng Ngọc à...."

Thấy tôi cắm cúi viết lách, Phương Anh liền nhíu mày bất mãn. Trong giọng nói có thể nghe ra được sự khó chịu.

Mà tôi nghe xong lại chỉ có thể cười xuề, đáp rằng.

" nhà con bé có chuyện bận thôi mày!"

" lúc nào cũng là lý do này, thế mà mày cũng tin được à Linh!"

Phương Anh càng nói càng tức, đây không phải lần đầu tiên con bé nhìn thấy tôi hành động ngu dốt như vậy. Cũng không phải lần đầu tiên con bé tức giận mà la toáng lên.

" tao không từ chối được...mày biết mà Phương Anh!"

Tôi lí nhí đáp lại.

Tuy tôi là người chủ động kết bạn với Hồng Ngọc, nhưng cậu ấy lại là người duy nhất tôi chủ động. Cho nên đối với tôi tại thời điểm đó, Phạm Hồng Ngọc là người bạn quan trọng nhất.

Mọi yêu cầu của cô ấy, tôi đều cố gắng làm cho thật tôi. Chẳng hề để ý, bản thân lại giống như một con chó ngoan đợi chủ ra lệnh.

Hồng Ngọc rất xinh đẹp, hoà đồng, khéo léo khiến ai cũng phải yêu thích. Nhưng khuyết điểm của cô ấy lại chính là học tập. Khả năng của Hồng Ngọc không phải kém, nhưng cô ấy lại lười chủ động tiếp thu.

Vở ghi trên lớp của cô ấy là do tôi chép lại, bài tập về nhà của cô ấy là do tôi làm hộ, đến cả bài kiểm tra cũng là tôi liều mình lén nhắc.

Tất nhiên chuyện này chỉ có 3 người biết được thôi.

Hao tâm tổn sức như vậy, cũng là do không muốn Hồng Ngọc thất vọng.

" tao không muốn nói thẳng, nhưng mày ngu lắm rồi đấy Linh!"



Phương Anh day trán.

Tôi bị mắng nhưng không tức giận, có lẽ vì sâu bên trong, tôi cũng biết, bản thân rất ngu, ngu đến mù quáng.

" Linh ơi, mày làm xong bài chưa...ơ Phương Anh, mày cũng ở đây à?"

Hồng Ngọc vẫy tay chào ai đó, rồi chạy đến chỗ của tôi. Nhìn thấy Phương Anh thì liền cong môi mỉm cười.

" ờ..."

Phương Anh nhàn nhạt nói, tôi biết là vì tôi nên con bé mới miễn cương trả lời thôi.

" tao sắp không phải người bạn duy nhất của Linh rồi..."

Hồng Ngọc bỗng nhiên ủ rũ nói, khiến tôi hoảng hốt mà không phát hiện ra điểm bất thường trong câu nói, điều đã chọc tức Phương Anh.

" tao..."

" mày muốn Linh không thể kết bạn được à, muốn nó chỉ quanh quẩn bên mày thôi à! Đéo gì ích kỉ thế!"

Phương Anh gằn giọng, thiếu điều muốn lao đến siết lấy cổ áo của Hồng Ngọc luôn rồi.

" mày hiểu nhầm gì rồi Phương Anh. Tao không có ý đó đâu!"

Hồng Ngọc nhanh nhẹn giải thích.

" thế mày có ý gì! Bản thân thì kết bạn với cả trường cũng được, nhưng lại chỉ muốn Linh có một mình mày là bạn. Bị điên à!"

Bị nói đến mức suýt bật khóc, thấy Hồng Ngọc như vậy, tôi cũng có chút khó chịu.

" mày nói hơi quá rồi đấy Phương Anh!"

Phương Anh thấy tôi như vậy, điên tiết chửi thề một tiếng sau đó rời đi.

Nhìn bóng lưng của con bé, trong lòng tôi giống như được đặt thêm một tấn đá nặng trĩu. Lời nói của con bé không ngừng vang vẳng trong đầu, khiến tôi không suy thì cũng nghĩ.

" quá đáng thật chứ, tao chỉ muốn mày quan tâm tao thôi mà!"

Hồng Ngọc phụng phịu ngồi xuống cạnh tôi.

Cô ấy, thật sự là người ích kỉ như lời Phương Anh sao.... Và chỉ một tuần sau, tôi đã biết được câu trả lời.