Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em

Chương 57




Tay Ninh Giai Kỳ vừa chạm đến chốt cửa đã nghe anh gọi.

“Em đến đây giúp tôi bôi thuốc” Cảnh Nhược Đông nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, khẽ bật cười “Tôi không bôi được phía sau.”

Ninh Giai Kỳ“....

Chỉ mới nhìn thoáng qua, nhưng Ninh Giai Kỳ vẫn thấy rõ.Anh cởi áo khoác quân đội lộ ra chiếc áo sơ mi ở bên trong. Nhưng áo sơ mi trông không được hoàn chỉnh, nút áo đều đã được cải, cà vạt đặt ở một bên.Anh cởi một bên tay áo, để lộ nửa cơ thể. Ninh Giai Kỳ càng nhìn càng đỏ

mặt, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Còn đứng đó làm cái gì, qua đây” “A...vâng”

Ninh Giai Kỳ mắt nhìn thẳng mà đi tới mép giường, chỉ dám nhìn chằm chằm vào hòm thuốc trên đầu giường “Chỗ nào ạ?”

Cảnh Nhược Đông nâng tay lên “Chỗ này, bôi lên đi.”

“Vâng”

Ninh Giai Kỳ dần bình tĩnh lại, nhìn vết thương ở phía bên phải trên lưng anh.

Mắt vừa chạm đến, thật ghê người.

Một mảng vết bầm tím, Ninh Giai Kỳ nghĩ nghĩ nếu đây là lưng của người bình thương mà bị đánh thành như vậy thì chưa chắc gì đã nâng tay lên được đầu. Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn bình thản như không có chuyện gì vậy, chân mày cũng không nhăn dù chỉ một chút.

Lúc này Ninh Giai Kỳ cũng không rảnh lo việc thẹn thùng hay không thẹn thùng, giọng cô nghiêm túc hỏi anh “Nghiêm trọng như vậy? Anh không đi bệnh viện sao?”

“Cũng không nghiêm trọng lắm, nhìn có hơi đáng sợ mà thôi.”

“Nhưng...” “Tôi không sao, em bôi thuốc đi.”

Ngữ khí của anh giống như đang nói “trời đang mưa, mang theo ô đi” vậy.

Ninh Giai Kỳ đành phải ngậm miệng, đem thuốc đổ vào trên tay, hai bàn tay chập lại để làm ấm lòng, sau đó cẩn thận mà ấn nhẹ lên lưng anh.

Lòng bàn tay ấm áp đặt ở trên lưng, làn da nhẵn nhụi dính chút nước thuốc chạm nhẹ vào vết thương của anh, cái ấn nhẹ nhàng này làm cho bà vai anh vừa xót vừa đau.

Anh có thể cảm nhận được lòng bàn tay nhỏ bé của cô đang di chuyển trên lưng, dịu dàng và mềm mại. Một cảm giác khó tả từ chỗ vết thương. Cảm giác này không đến đột ngột nhưng nó nhanh chóng lan ra toàn thân.

Cảnh Nhược Đông cứng đờ, đột nhiên có chút hối hận nhờ Ninh Giai Kỳ bôi thuốc giúp mình. Ninh Giai Kỳ chuyên tâm mát xa cảm thấy da anh có chút căng ra, cô lập tức rút tay “Có đau không?”

Cảnh Nhược Đông nhìn thấy đôi mắt cô mở to vì hoảng sợ. Không biết vì sao, Cảnh Nhược Đông đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đó anh và Từ Nam Nho đánh nhau, khóe miệng anh bị đánh có chút bầm, cô cũng giống như lúc này vậy thật nhẹ nhàng mà mát xa cho anh.

Nhiều năm qua, ánh mắt của cô vẫn như cũ không có thay đổi, vẫn chứa đựng sự quan tâm nơi đáy mắt, anh không tìm thấy chút hư tình giả ý nào ở cô.

Cảnh Nhược Đông cảm giác tim anh như đang được vuốt nhẹ “Không đau.”

“Em, sẽ nhẹ tay”

Kỳ thật đã đủ nhẹ rồi. Chưa kể đến sự quan tâm lặng lẽ của cô ở phía sau anh.

Vài phút sau, Ninh Giai Kỳ đập nắp thuốc, có chút hài lòng “Xong rồi ạ”.

“Sao lại bị thương như vậy?” Ninh Giai Kỳ nhìn anh, có chút nghi ngờ về vết thương.

“Hôm nay ở trại huấn luyện, không cẩn thận nên bị thương.”

“A” Ninh Giai Kỳ đột nhiên túm lấy áo anh.

Cảnh Nhược Đông muốn đi đến tủ quần áo để lấy thay chiếc áo phông, nhưng bây giờ chiếc áo SỞ mi bị cởi một nửa bị cô kéo lại, nhất thời anh không đi được.

Ninh Giai Kỳ“...”.

Tư thế này có chút ám mụi, như thể cô không cho anh thay áo vậy. Ninh Giai Kỳ có chút xấu hổ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò của cô.

“Vết sẹo trên người anh là...”



chapter content