Buổi chiều tan làm, anh trở về Kiều gia, hai vợ chồng Kiều lão gia vừa thấy anh bước vào thì ánh mắt liền sáng lên.
Kiều lão gia cất lời:
- Phúc Hiên, con lên phòng tắm rửa rồi xuống đây nói chuyện với ba mẹ một lát.
Anh thừa biết chuyện ba mẹ muốn nói, không cần chần chừ đắn đo, anh bước đến ngồi xuống ghế, đối diện với ba mẹ mình.
- Có chuyện gì ba mẹ cứ nói, con về nhà cũng vì có chuyện muốn nói với ba mẹ. Nói xong con sẽ đi.
Kiều phu nhân nhíu mày, hôm nay không làm rõ thì bà ấy tuyệt đối không để anh rời khỏi Kiều gia mà qua đêm bên ngoài:
- Hiên à, lần trước con nói đến chỗ người con yêu, vậy ra con đã có người yêu rồi à? Người đó là ai vậy?
Kiều lão gia tuy xưa nay không can thiệp đời tư của con cái, đặc biệt từ sau khi các con đã trưởng thành. Nhưng dẫu sao Kiều gia cũng là gia đình danh giá, không thể để con trai mình tuỳ tiện yêu phải người có nhân phẩm thấp kém.
Ông ấy ho nhẹ một tiếng:
- Là ai mà lại có thể khiến con không muốn về nhà như vậy? Trong khi suốt nhiều năm qua con chẳng để mắt đến cô gái nào cả.
Trước sự thắc mắc, tò mò của ba mẹ, anh biết rằng đã đến lúc phải nói rõ mọi chuyện.
- Người con yêu là Anh Sa, những ngày qua con đến nhà cô ấy.
Nghe thấy điều này, ba mẹ anh còn sốc hơn nhiều lần so với chuyện anh liên tục từ chối, tránh né việc tìm hiểu Vân Quỳnh.
Kiều phu nhân vội cất lời:
- Con nói sao? Người con yêu là Anh Sa...là diễn viên Vương Anh Sa, cũng là Hạ Phong đúng không?
Anh gật đầu, thái độ điềm đạm:
- Đúng vậy, là cô ấy.
Hai vợ chồng Kiều lão gia nhìn nhau, sự bất ngờ rõ rệt trên gương mặt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều phu nhân vẫn không khỏi hoài nghi:
- Con và Hạ Phong bắt đầu từ khi nào? Trước đây con bảo không thích người nhỏ hơn con nhiều tuổi. Hơn nữa bây giờ Hạ Phong còn là người trong showbiz, hoàn toàn trái ngược với mẫu người yêu mà con mong muốn.
Những chuyện yêu đương này căn bản Kiều lão gia không khéo ăn nói như vợ của mình. Ông ấy im lặng lắng nghe chia sẻ từ hai phía.
Anh biết những gì mẹ mình nói vừa rồi hoàn toàn có căn cứ, vì chính anh đã nói những lời khẳng định chắc nịch đó trong quá khứ để rồi bây giờ anh lại "tự vả".
Tuy vậy, Phúc Hiên cảm thấy trong lòng rất mãn ngụyên, rất hạnh phúc.
- Anh Sa đã cho con biết rằng, khi gặp đúng người, mọi tiêu chuẩn ban đầu đều trở nên vô nghĩa.
Kiều gia nhìn thấy sự vững lòng trong mắt anh. Ông ấy luôn tin con trai mình là người trưởng thành, trước khi làm việc đều suy nghĩ kỹ càng, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.
Ông ấy cất lời sau một hồi lặng im:
- Con chắc chắn chứ? Bởi lẽ yêu một người trong giới giải trí cần rất nhiều sự cảm thông, chia sẻ lẫn thấu hiểu đối với công việc của họ.
Kiều lão gia biết rằng anh mong muốn sự ổn định, bình yên trong một cuộc tình. Nhưng yêu một người thuộc về công chúng, sẽ rất khó để hưởng thụ trọn vẹn sự bình yên mà vì không thể tránh khỏi ánh mắt dỗi theo, thậm chí soi mói của rất nhiều người.
Anh không chần chừ, liền đáp:
- Con chắc chắn, vậy nên ba mẹ đừng ép con tìm hiểu Vân Quỳnh nữa.
Kiều phu nhân thở nhẹ một hơi:
- Mẹ biết rồi. Nếu con đã có người yêu thì mẹ còn ép con làm gì. À phải rồi, hôm nào con đưa Hạ...à bây giờ là Anh Sa, con đưa con bé về nhà mình đi, lâu rồi mẹ không được gặp con bé.
Anh mỉm cười:
- Con sẽ nói lại với cô ấy, sắp xếp được thời gian, con sẽ đưa Anh Sa về gặp ba mẹ.
Vừa lúc anh nhận được điện thoại, là số của cô gọi đến, nhưng khi anh bắt máy, đầu dây bên kia lại là giọng nói của một người khác:
- Alo, Anh Hiên không ổn rồi, từ lúc về nhà đến giờ Anh Sa cứ đau bụng liên tục, tôi vừa gọi cho bác sĩ rồi. Anh mau đến đi.
Anh vừa nghe thấy liền sững sờ, vì quá lo lắng nên vội đứng dậy:
- Anh Sa không khỏe, con phải đến xem sao.
Ba mẹ anh nghe vậy cũng có phần sốt ruột, Kiều phu nhân cất lời:
- Con bé không khỏe à? Có lẽ do Anh Sa đã làm việc quá sức.
Anh lo lắng đến lời nói cũng gấp gáp:
- Anh Sa bị đau bụng, nhưng cô ấy đang mang thai nên...con phải đến gặp cô ấy.
Vừa nói hết câu anh đã vội vã chạy ra xe rồi lái đi mất. Bỏ lại vợ chồng Kiều lão gia với sự ngỡ ngàng tộ cùng.
Kiều phu nhân quay sang nhìn chồng mình, vì cứ sốc bồi thêm cứ sốc nên lời nói có chút lắp bắp:
- Ông à, tôi...tôi có nghe lầm không? Phúc Hiên nó vừa nói là Anh Sa...con bé...có thai sao?
Kiều lão gia cũng đang mang hoang:
- Bà không nghe lầm đâu, tôi cũng nghe y vậy.
Bỗng hai người nhìn nhau, nở nụ cười tươi rói rồi đồng thanh nói:
- Vậy là chúng ta sắp có cháu rồi.
Kiều lão gia không giấu được gương mặt tự hào:
- Cái thằng, coi vậy mà lẹ làng quá, làm ba mẹ đỡ không kịp. Quả là con trai của ba.
Bất chợt Kiều phu nhân đưa tay đánh nhẹ vào đùi mình:
- Ui, lo mừng quá nên tôi suýt quên. Lúc nãy Hiên nó nói sức khoẻ Anh Sa không tốt, con bé đang bị đau bụng. Tôi lo quá, bây giờ làm sao đây?
Việc này nằm ngoài khả năng của hai vợ chồng họ, vì ngoài anh ra, ba mẹ anh hoàn toàn không biết nhà của cô, hơn nữa cũng khó lòng mà tuỳ tiện đến.
Kiều lão gia nhẹ nhàng đưa tay xoa vai vợ:
- Bà cứ bình tĩnh. Chờ tin từ thằng Hiên, sẽ ổn thôi mà.