Đến nước này thì còn gì để chối cãi, bà Mai Hiền Doanh đã bị cô phanh phui mọi chuyện, một cái tát trời giáng vào hình tượng người mẹ tuyệt vời trong lòng Khang Triết.
- Mẹ đã làm những chuyện như vậy thật sao?
Mai Hiền Doanh lúc này chẳng thể giải thích, chỉ còn cách dùng biện pháp xoa dịu:
- Con à, theo mẹ về đi, mẹ sẽ nói rõ với con, chúng ta mau về thôi...
Anh ấy không nén được sự thất vọng cả sự phẫn nộ về những việc mẹ mình đã làm:
- Còn gì để nói rõ nữa hả mẹ? Bao nhiêu đây đã quá đủ để con bàng hoàng rồi. Mẹ về đi.
Từ nhỏ đến lớn, Khang Triết luôn là người con vâng lời, chưa từng tỏ thái độ gay gắt với bà ta như vậy. Đặc biệt lại còn đang ở trước mắt của cô và dì Loan.
Cảm giác lòng tự tôn bị xúc phạm, bà ta chẳng một lời xin lỗi hay ăn năn, Mai Hiền Doanh vẫn không hề có sự hối cải mà nhìn Anh Sa bằng ánh mắt căm ghét, thành kiến lúc này đã dâng lên tột đỉnh:
- Vương Anh Sa, chính cô là người đã phá hoại mối quan hệ giữa mẹ con tôi. Cô sẽ phải trả giá.
Bà ta nhìn Khang Triết, thay vì hối hận trước việc mình đã làm, đằng này lại có vẻ như đang trách móc anh ấy:
- Mẹ yêu thương con như vậy, con lại vì đứa con gái này mà căm giận mẹ. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện giữa con và nó đâu.
Nói dứt lời bà ta rời đi. Mai Hiền Doanh không hề hay biết người cô yêu là Phúc Hiên. Bà ta cứ nghĩ cô và Khang Triết yêu nhau và chắc chắn bà ta sẽ không chấp nhận mối tình này.
Dì Loan nhìn Khang Triết, hai hàng nước mắt đã chảy dài từ lúc nào:
- Dì đã chờ đợi ngày này...suốt mười tám năm rồi.
Khang Triết cũng không kiềm được nước mắt khi gặp được người mà anh ấy vẫn luôn xem là ân nhân. Câu chuyện ẩn khuất bên trong càng giúp Khanh Triết nhận thấy dì Loan thật cao cả.
- Con xin lỗi vì đến tận bây giờ mới có thể gặp dì.
Dì Loan bước đến thật gần, ôm lấy Khang Triết, những giọt nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt đã hằng sâu những nếp nhăn, chảy dài trên đôi gò má gầy gò.
Dì ấy đã rất thương nhớ Vĩnh An, đã từng suy sụp một thời gian dài sau khi con trai qua đời.
Khang Triết cũng dịu dàng ôm lấy dì Loan, đã từ rất rất lâu rồi, dì ấy không được nghe nhịp tim của con mình đập. Dù Vĩnh An đã không còn trên đời, nhưng chí ít trái tim của anh ấy vẫn còn đang đập, đang trở thành sự sống của một người khác. Kể cả những bộ phận được hiến khác cũng đã đem đến cuộc sống khoẻ mạnh, ý nghĩa cho nhiều người khác. Một người mẹ cao cả khiến Khang Triết vô cùng khâm phục.
Anh Sa đứng một góc, nhìn họ "đoàn tụ" mà trong lòng ngập tràn hạnh phúc, khoé mắt cô cay cay, những giọt lệ cũng lăn dài vì xúc động. Dì Loan đối với cô như một người mẹ, bây giờ có thể giúp được dì ấy hoàn toàn tâm nguyện, cô thật sự rất mãn nguyện.
Nếu là trước đây, cô sẽ không cảm nhận sâu sắc tình mẫu tử thiêng liêng ở cương vị của một người làm mẹ như thế. Nhưng bây giờ cô có thể nhận thấy điều này rất rõ nét, khẽ đặt tay lên bụng, cô mỉm cười hạnh phúc.
—————————————
Trở về nhà, một ngày có quá nhiều cảm xúc đối với cô và cả Khang Triết. Hai người họ chia tay nhau tại sân bay Nam Tô. Cô gọi taxi về tận nhà. Vừa bước xuống xe đã nhìn thấy xe của anh, từ lúc hai người xảy ra chuyện, anh rất thường xuyên đến nhà cô như vậy.
Nhìn thấy cô, anh bước đến, Anh Sa đang cần thời gian ổn định mọi chuyện, thật sự khoảng thời gian này cô khá khó khăn khi phải đối mặt với anh:
- Tối như vậy rồi sao anh còn đến đây?
Phúc Hiên kéo nhẹ Anh Sa vào lòng, ôm chằm lấy cô:
- Em đã đi đâu vậy?
Cô ngước nhìn anh, có chút bối rối:
- Em…em đi công việc, mà tối rồi, anh về đi.
Anh Sa đẩy nhẹ anh ra, tuy lời nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự phũ phàng khiến anh không khỏi đau lòng.
Cô vừa định quay lưng bấm chuông cổng thì anh vội cất lời:
- Em đi với Khang Triết đúng không?
Cô ngạc nhiên, đôi mày hơi nhíu lại:
- Sao anh biết chuyện này.
Sự thất vọng lộ rõ trong mắt anh:
- Thì ra là thật. Rốt cuộc em với anh ta là thế nào? Em xem anh là gì chứ?
Lúc sang anh lái xe đến nhà tìm cô, nhưng Kim Châu nói cô đã đi đến một nơi ngoài thành phố mà không nói cô ấy biết cụ thể, Kim Châu chỉ biết cô sẽ đi đến tối mới về và đi cùng một người đàn ông tên Triết gì đó.
Vừa nghe thấy anh liền biết cô đi cùng Khang Triết. Anh đã mang theo cảm giác khó chịu, bực dọc trong lòng mà ngồi ở xe đợi cô trước nhà suốt nhiều tiếng đồng hồ, đến khi trời đã tối cô mới trở về.
Thái độ này của anh khiến cô có chút lo lắng:
- Em với anh ấy chỉ là bạn thôi. Chuyện này phức tạp lắm. Bây giờ tối rồi, anh về đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mất bình tĩnh như lúc này, anh càng muốn đến gần, cô lại giữ khoảng cách.
- Là bạn, chỉ là bạn mà em cứ đi riêng với anh ta. Em đang đuổi anh sao? Anh phải làm gì thì em mới chấp nhận anh đây?
Đứng trước tình cảm của người cô yêu nhưng lại không phân định được người đó có thật tâm yêu mình không, một cảm giác rất mệt mỏi, rất bất lực.
- Em xin lỗi, nhưng em cần thời gian.
Cô bấm chuông cửa, Kim Châu vừa mở cổng ra thì cô đã lập tức bước vào, bỏ mặt anh lại phía sau, Phúc Hiên cất lời trước khi cô bỏ vào trong:
- Anh sẽ không về nếu như em không nói rõ chuyện giữa em và Khang Triết.
Cô hơi khựng bước, nhưng rồi cũng đi thẳng một mạch vào nhà. Kim Châu nhìn anh, trông anh luỵ tình khiến cô ấy cũng thấy xót nhưng Anh Sa đã kiên định như vậy thì cô ấy chẳng thể làm khác được.
Kim Châu đóng cổng rồi đi theo phía sau Anh Sa, vừa vào trong nhà, cô ấy liền nói:
- Em bỏ mặc anh ấy như vậy thật sao?
Cô thẳng thừng đáp:
- Lát bữa anh ấy sẽ về thôi.
Kim Châu lắc đầu:
- Chị nghĩ không đâu, trông anh ấy quyết tâm lắm đấy. Mà…em không thấy trời đang chuyển mưa sao?