Chiếc xe ôtô sang trọng vừa dừng bánh, đậu hiên ngang trước cổng chính của công ty Alva. Vương Anh Sa bước xuống xe, đôi giày cao gót còn chưa kịp chạm đất, những người vệ sĩ đã nghiêm túc đứng hai bên cửa xe, sẵn sàng hộ tống nữ minh tinh.
Như được căn dặn từ trước, vừa thấy cô bước vào đại sảnh công ty, hàng loạt nhân viên lập tức cúi chào, thái độ hoà nhã lại cởi mở.
Phòng họp trang trọng, nơi lý tưởng được lựa chọn cho việc ký kết hợp đồng. Vương Anh Sa vừa bước vào trong đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Anh ngồi trên ghế, nhìn thấy cô liền ôn nhu đứng dậy, sự lịch lãm điềm đạm vẫn như ngày nào, nhưng thời gian khiến khoảng cách giữa họ đã dần trở nên lạnh lẽo.
Cô khựng bước, cả hai đưa mắt nhìn nhau, một khoảng lặng vô hình dày vò tâm trí. Ký ức ùa về như một cuốn phim tua chậm.
Phúc Hiên vẫn như xưa, phong độ, điềm đạm. Ánh mắt sâu thẳm khó đoán tâm tư, ẩn chứa sự dịu dàng bình yên khiến người đối diện không khéo sẽ chìm đắm.
Anh chủ động cất lời, đồng thời đưa tay về phía cô:
- Chào cô, Vương Anh Sa.
Cô cố giấu sự bối rối, chầm chậm bắt lấy tay anh. Hai người tay trong tay, mắt đối mắt, đến cả quên mất buông tay hay vì thâm tâm đang không nỡ.
Những người có mặt trong phòng họp không khỏi khó hiểu nhìn họ. Quản lý Hà My thấy vậy vội nói nhỏ vào cô:
- Anh Sa à...
Lời nói của Hà My khiến cô bừng tỉnh, như thể thoát khỏi cơn mộng mị. Anh Sa vội rút tay ra khỏi tay anh, trong lòng tuy dậy sóng nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn như mặt nước phẳng lặng.
Cô đáp lời, thanh âm có chút lạnh lùng:
- Chào chủ tịch Noach.
Câu từ đầu tiên họ nói với nhau sau bao năm xa cách dù lịch thiệp, ôn hoà nhưng sao lại lạnh nhạt đến vậy.
Vừa xuống ghế đã lập tức vào thẳng công việc, hợp đồng bày ra trước mắt, cô đọc tỉ mỉ từng trang, tay cầm bút nhẹ nhàng ký vào.
Dường như trong lòng cả hai vẫn không tránh khỏi sự ngượng ngùng lẫn khó xử khi gặp lại nhau với thân phận hiện tại.
Hôm nay gặp nhau vì công việc, lời nói ra không bàn đến việc gì khác.
- Cô Vương Anh Sa có muốn tham quan dây chuyền sản xuất rượu của công ty chúng tôi không?
Quả thật biết thêm về dây chuyền sản xuất cũng là một việc cần thiết để trở thành người đại diện của nhãn hàng. Cô nhẹ nhàng đáp:
- Vậy cũng được.
Tận mắt chứng kiến quy trình sản xuất rượu chuẩn quốc tế của công ty thuộc hàng đầu thế giới khiến cô được mở mang tầm mắt.
Chẳng những vậy, còn được đích anh giải đáp thắc mắc cặn kẽ. Kiến thức sâu rộng của anh càng khiến cô bị thu hút, cố dặn lòng đừng nghĩ lung tung nhưng xem ra trái tim lần nữa lại chịu thua lý trí.
Đến bộ phận đóng hộp, Anh Sa vừa bước vào, trong đầu lập tức nghĩ đến chuyện đã qua cách đây hơn ba năm. Tại nơi này, cô đã từng bị đối xử bất công, đuổi việc vô lý bởi chính sự ức hiếp từ những người mang danh đồng nghiệp dù cô chẳng làm gì họ.
Nhìn thấy cô bước đến, bọn họ đã lập tức tái xanh mày mặt, danh tiếng của cô đám người kia cũng đã biết qua truyền thông báo giới. Nhưng thật không ngờ có ngày phải chạm mặt cô trong tình cảnh trớ trêu thế này.
Nữ tổ trưởng Nhã Linh của dây chuyền đóng hộp năm nào vẫn còn ngồi vững ở vị trí như xưa.
Anh Sa bước đến cạnh cô ta, đôi mắt bình thản quan sát thao tác của Nhã Linh. Cứ như chẳng đánh mà đau, cô ta giả lả mỉm cười:
- Chào cô Vương Anh Sa, thật vinh hạnh khi được gặp cô. Tôi rất thích những bộ phim do cô đóng. Ở ngoài cô còn xinh đẹp hơn trên tivi nữa.
Anh Sa nở nụ cười nhạt, đưa tay cầm lấy vỏ của một chai rượu chưa được đóng hộp, lập qua lập lại trên tay:
- Chúng ta đâu phải lần đầu gặp nhau.
Câu nói ẩn ý của cô như lời ngầm khẳng định cô chưa từng quên đi chuyện cô ta đã từng làm với mình.
Thái độ này của cô, anh chưa từng thấy qua. Chuyện trước đây cô bị đối xử bất công ở Alva anh có biết qua, do chính cô từng kể với anh.
Sự nghẹn ứ vì nhục nhã xuất hiện nơi cổ họng. Nhưng cô giờ đây đang ở một vị thế rất cao sang, cô ta chỉ như một ngọn cỏ ven đường, không thể với tới, càng không có khả năng chống đối lại.
- Cô Vương Anh Sa cao sang thế này, tôi làm sao mà gặp được. À phải rồi, nghe nói cô Vương Anh Sa đã trở thành đại sứ thương hiệu của Flora. Tôi chúc cô sẽ gặt hái được nhiều thành công, thuận lợi trong công việc.
Vương Anh Sa cười nhẹ, một bên khoé môi nhếch lên tinh tế, những nhân viên ngày xưa từng ức hiếp cô cũng đứng khép nép, mặt cúi xuống, vờ như cặm cụi làm việc mà chẳng dám hó hé nữa lời.
Cô cất lời, câu nói lần này còn gai góc, ẩn ý sắc bén hơn vừa rồi:
- Tất nhiên là thuận lợi, vì sẽ không bị hãm hại rồi đuổi việc.
Lời nói nhắc khéo lẫn lên án chuyện của quá khứ khiến không chỉ Nhã Linh mà những kẻ trước đây đã cùng một giuộc hại cô mất việc đều lấn cấn trong lòng.
Anh Sa đi lướt qua, cô ta mở to mắt nhìn một điểm, lúc này đến cả thở thôi cũng thấy khó khăn.
Chưa từng nghĩ một ngày nào đó lại bị rơi vào hoàn cảnh thế này. Mấy năm qua đã rất bất ngờ khi thấy Hạ Phong bị chính tay cô ta ức hiếp năm nào đã vụt sáng thành một ngôi sao, phủ sóng khắp truyền thông. Nhưng thật không thể tin có ngày cô quay lại đối mặt với cô ta, khiến cô ta run sợ mà chẳng thể phản kháng.