Gương mặt đẹp đẽ kia đang nhíu hai đầu chân mày lại với nhau đầy căng thẳng, cô lo sợ liền nhanh trí kéo mũ áo khoác lên trùm kín đầu. Mặt hơi cúi cúi xuống để anh không nhìn ra:
- Xin lỗi chú. Chỉ là tai nạn thôi.
Anh ngồi dậy, đưa mắt nhìn cô gái biểu hiện lén lén lút lút, dường như đang tránh né ánh mắt của anh:
- Cô có sao không?
Hạ Phong càng lúc càng sợ bị phát hiện, cô ho nhẹ một tiếng, bây giờ đến cả nuốt nước bọt cũng thấy khó khăn, miệng cứ bị mất cảm giác, đơ cứng vì thuốc tê. Cô cố khàn giọng xuống để anh không nhận ra:
- Tôi không sao, xin lỗi chú.
Không thể chần chừ thêm nữa, Hạ Phong vội đứng dậy, cô quay người định bỏ đi. Trông cô cứ như bị ma đuổi. Anh đứng dậy, định thần lại thì nhớ ra lúc nãy vừa nghe xong điện thoại liền bị đụng trúng một cú trời giáng, anh đưa mắt đảo xuống đất, nhìn thấy điện thoại nằm trơn tru trên sàn, vội cúi người nhặt lấy rồi bỏ vào túi quần. Nhưng không chỉ có mỗi điện thoại của anh, anh nhìn thấy một chiếc điện thoại khác nằm cách chỗ anh vừa tê ngã không xa. Anh nhặt chiếc điện thoại kia lên, vừa nhìn đã biết là của cô gái đụng trúng anh vừa rồi đã đánh rơi. Phúc Hiên nhìn theo hướng cô vừa chạy đi, nhưng cô đã đi khuất từ lúc nào.
Ra khỏi bệnh viện, cô lẹ làng bước đến nhà xe rồi dắt xe đạp chạy đi thật nhanh. Vừa đạp xe, cô vừa nghĩ thầm: “Liệu ông chú đó có nhận ra mình không? Chắc là không đâu, hơn nữa mình vừa nhổ răng xong nên mặt hơi sưng, chắc chắn là không thể nhận ra.”
Về đến phòng trọ, cô thở một hơi nhẹ nhõm, thuốc tê cũng đang dần dần tan bớt, cô bắt đầu cảm thấy hơi đau nhức, một lát nữa chắc chắn sẽ rất kinh khủng.
Cô có mua sẵn một túi nước đá, bác sĩ dặn dò nếu đau nhức quá thì chườm lạnh sẽ giảm đáng kể. Một lúc sau, thuốc tê tan hoàn toàn, cơn đau ập đến, cứ như ai đó dùng búa liên tục bổ vào đầu, vị trí ổ răng bị nhổ thì đau rát khó tả.
Cô tựa lưng vào tường, tay cầm khăn quấn đá lạnh chườm vào bên má trái,chịu đựng cơn đau nhổ răng khôn quả thật rất khủng khiếp, đầu óc cô như đang quay vòng vòng, vừa chóng mặt lại vừa nhức. Cô thấy dì Loan và mọi người, muốn gọi điện hỏi thăm tình hình của họ.
Hạ Phong bước đến túi áo khoác, mò tìm điện thoại và rồi hoảng hồn mà nhất thời quên cả cơn đau:
- Điện thoại…điện thoại của mình đâu rồi?
Hạ Phong nhớ đến cú va chạm vào người anh. Cảm giác lo lắng, thấp thỏm lại dâng cao. Cô nào ngờ mình xui xẻo đến mức liên tục gặp chuyện khốn đốn.
Cô hốt hoảng vội chạy sang phòng trọ đối diện cầu cứu người hàng xóm tốt bụng:
- Chị Kim Châu ơi, chị giúp em chuyện này với.
Kim Châu nhìn dáng vẻ hớt hải, vội vã của cô liền không khỏi khó hiểu:
- Có chuyện gì vậy Hạ Phong?
Nhìn kỹ hơn một chút, Kim Châu không khỏi ngạc nhiên:
- Sao mặt em sưng vậy Hạ Phong? Ai đánh em hả? Nói chị biết đi.
Cô liền xua xua tay:
- Không phải đâu, em mới nhổ răng khôn. Mà chị ơi, chị cho em mượn điện thoại của chị một lát nha, em làm mất điện thoại rồi.
Kim Châu vừa lấy điện thoại đưa cho cô vừa nói:
- Em mất điện thoại? Sao mà xui vậy?
Anh đang ngồi ở bàn làm việc, điện thoại của cô cũng đặt ngay bên cạnh. Tiếng gõ cửa vang lên, anh từ tốn cất lời:
- Vào đi.
Chí Kiên bước vào trong, nhìn anh rồi nói:
- Anh hai cho em mượn cục sạc laptop.
Anh đưa tay kéo nhẹ hộc bàn lấy dây sạc đưa cho Chí Kiên. Vừa lúc đó, ánh mắt Chí Kiên dán chặt vào chiếc điện thoại lạ lẫm đang đặt trên bàn:
- Anh hai à, điện thoại này đâu phải của anh. Anh chuyển sang sở thích sưu tầm đồ cổ rồi hả?
Phúc Hiên đưa mắt nhìn Chí Kiên, quả thật chiếc điện này trông rất cũ, đã qua nhiều đời, hoàn toàn trái ngược với những chiếc điện thoại mà Phúc Hiên sử dụng.
- Em nhiều chuyện quá. Lấy dây sạc rồi thì về phòng đi.
Chí Kiên nhíu mày:
- Này, em quan tâm anh, sao anh nói em trai mình nhiều chuyện?
Cuối cùng Chí Kiên cũng chịu trở về phòng, anh lại đang không biết làm thế nào trả lại điện thoại cho người bị mất. Anh cầm chiếc điện thoại lên xem xét, quả thật kiểu dáng lẫn dòng máy đều đã rất cũ.
Bất chợt chiếc điện thoại đổ chuông, anh bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ:
- Alo, tôi là chủ nhân của điện thoại, xin cho hỏi, ai đang giữ điện thoại của tôi vậy ạ?
Anh không chút bất ngờ, chuyện này thật quá dễ dàng để lường trước:
- Cô là người đụng trúng tôi lúc trưa ở bệnh viện đúng chứ?
Phía đầu dây bên kia, Kim Châu cũng không nhịn được tính tò mò, liền nói nhỏ với Hạ Phong:
- Mở loa lớn lên đi em.
Hạ Phong chiều theo ý Kim Châu, cô mở loa để cả hai cùng nghe rồi đáp lời anh:
- Đúng vậy. Chuyện ở bệnh viện, chú cho tôi xin lỗi. Bây giờ tôi phải làm sao để lấy lại điện thoại đây?
Anh lịch thiệp lại nhã nhặn:
- Chuyện đó không sao đâu. Cô cứ quyết định chỗ hẹn, thuận tiện cho cô là được.
Kim Châu nãy giờ vẫn chăm chú lắm nghe cuộc điện thoại, cô ấy thì thầm với Hạ Phong:
- Ngon rồi, em mau hẹn đi.
Cô suy nghĩ một thoáng rồi đáp:
- Vậy hẹn gặp nhau ở công viên Ghế Đá, đường Vĩnh Xuyên vào tám giờ sáng mai được không?
Anh ngẫm lại rồi cất lời:
- Sáng mai tôi bận việc quan trọng. Buổi chiều lúc năm giờ được chứ?
Quả thật sáng mai anh phải dự một cuộc họp quan trọng ở công ty nên không thể hẹn cô vào giờ đó được.
Cô mừng rỡ:
- Được, tôi sẽ đứng ở hàng ghế đá gần cổng chính chờ chú.
Cuộc gọi kết thúc, Kim Châu không chịu được nỗi tò mò liền hỏi cô:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em kể chị nghe đi Hạ Phong.
Cô kể lại đầu đuôi sự việc, cả việc cô tông vào đầu xe của anh đến lần hai người gặp nhau và việc cô đánh mất điện thoại. Nghe xong hai mắt Kim Sang liền sáng rỡ:
- Nghe sao mà giống duyên trời định thật.
Hạ Phong lắc đầu:
- Không thể nào đâu chị. Mà nếu có thì đây là nghiệt duyên. Nhưng hình như chú ấy không nhận ra em chính là người làm xước đầu xe.
Kim Châu nở nụ cười:
- Biết đâu được, chuyện đời vốn khó nói mà em.
Cô vẫn khăng khăng khẳng định:
- Nhìn qua cũng thấy kẻ trên mây, người dưới đất. Chú ấy giàu có sang trọng, còn em nghèo rớt mồng tơi, cái xe đạp mua có mấy trăm k, điện thoại thì cùi bắp. Những người cao sang như ông chú ấy sẽ không bao giờ để mắt đến em đâu.
Kim Châu đưa tay vuốt tóc cô đầy yêu thương:
- Thôi mà, em đừng bi quan như vậy chứ. Em xinh đẹp lại giỏi giang, chắc chắn sẽ tìm được một người yêu em thật lòng.
Cô hoàn toàn không có lòng tin:
- Mây tầng nào gặp mây tầng đó thôi chị à. Em chỉ là ngọn cỏ ven đường, làm sao với được mây.
Kim Châu nhỏ nhẹ an ủi:
- Lại bi quan như vậy. Cuộc đời không biết trước được điều gì, em phải lạc quan chứ. À phải rồi, bên spa của chị đang tuyển nhân viên.
Nghe đến đây, ánh mắt Hạ Phong sáng rực, cảm nhận thấy con người có sức sống hơn hẳn:
- Chị nói thật sao?
Kim Châu gật đầu:
- Chị đùa em làm gì chứ. Spa đang tuyển người, nếu chưa có kinh nghiệm sẽ được đào tạo. Tuy mức lương sẽ không cao bằng nhân viên đã có kinh nghiệm, nhưng cứ cố gắng từ từ làm tốt sẽ được tăng lương. Còn được hoa hồng nữa. Em thấy sao?
Biết được chuyện cô bị mất việc, vừa lúc spa nơi Kim Châu làm việc, một spa rất lớn trong phố lại đang tuyển nhân viên. Được gợi ý từ Kim Châu, cô vui mừng quyết định sáng mai sẽ đến đó nộp đơn xin việc.