Suốt đoạn đường ngồi trên xe, Nhật Mai đã suy nghĩ rất nhiều về quá khứ và hiện tại. Có thể nói, ân hận lớn nhất trong đời cô ấy là khi đã phạm phải sai lầm phản bội anh, chỉ vì một thứ tình cảm phù phiếm nhất thời trong lúc cô đơn. Suy nghĩ dồn dập bủa vây khiến đoạn đường về nhà như được rút ngắn hơn mọi lần.
Nhật Mai buồn bã bước vào trong, vừa vào đến phòng khách đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Vũ tổng và anh trai của cô ấy.
- Dượng cũng không muốn như vậy, nhưng với doanh thu ít ỏi của công ty suốt một năm qua, dượng e rằng Vũ Thị không thể trụ lâu hơn được nữa.
Người ngồi đối diện Vũ tổng đáp lời:
- Từ sau sự cố xảy ra hồi năm ngoái, quả thật Vũ Thị kinh doanh rất bất lợi.
Vũ tổng gật đầu, gương mặt hốc hác đi nhiều vì chuyện công ty:
- Nếu tình trạng này không thể cải thiện trong vài tháng tới thì dượng nghĩ Vũ Thị sẽ phải chấp nhận chuyển nhượng lại...
Nhật Mai không chịu được cú sốc, vừa đau khổ vì tình lại vừa chịu đựng áp lực từ công việc. Vũ tổng chưa kịp nói hết câu, cô ấy thốt lên rồi bước đến vị trí Vũ tổng và anh trai đang ngồi:
- Con không đồng ý. Vũ Thị là tâm huyết, là công sức gầy dựng sự nghiệp từ đời ông nội, sao ba có thể nói chuyển nhượng dễ dàng như vậy chứ? Hơn nữa, con thân là giám đốc của Vũ Thị, tại sao ba không bàn bạc chuyện này với con mà lại nói với anh Khang Triết?
Vũ tổng đứng dậy, ông ấy có chút bất ngờ khi chẳng rõ Nhật Mai đã về từ lúc nào, thái độ Vũ tổng vừa cứng rắn vừa xoa dịu:
- Nhật Mai à, ba và Khang Triết chỉ đang trò chuyện với nhau thôi, hoàn toàn chưa đưa ra quyết định nào cả. Con bình tĩnh lại đi.
Tâm trạng của Nhật Mai có phần quá kích động. Khang Triết dường như nhận ra điều bất thường:
- Em nói chuyện riêng với anh một lát.
Không thể Nhật Mai chần chừ, Khang Triết nắm tay Nhật Mai kéo lên lầu, đứng bên ngoài hành lang, Nhật Mai tỏ ý cáu gắt:
- Em đang nói chuyện với ba, sao anh lại kéo em đi?
Khang Triết nhìn Nhật Mai, có chút lo lắng cho người em gái của mình:
- Dượng đã rất mệt mỏi suốt thời gian dài để chèo chống Vũ Thị, em không nên dùng thái độ cau có, bực tức khi đối mặt với dượng như vậy.
Khang Triết và Nhật Mai là hai anh em cùng mẹ khác cha. Năm Khang Triết hai tuổi thì ba mẹ đã ly hôn. Mẹ của Khang Triết cũng chính là mẹ ruột của Nhật Mai, bà ấy tái hôn với Vũ tổng, một năm sau Nhật Mai ra đời. Tuy là con riêng nhưng Khang Triết vẫn được Vũ tổng yêu thương và xem như con ruột, mối quan hệ của họ rất tốt và hoà thuận.
Nhật Mai dường như nhận ra lúc nãy mình đã không thể kiềm chế tốt cảm xúc của bản thân:
- Khi nãy, em không giữ được bình tĩnh. Mà anh có biết Vũ Thị nếu không trụ nổi nữa thì sẽ bị chuyển nhượng cho ai không?
Khang Triết nhẹ giọng hết mức có thể vì không muốn Nhật Mai sốc nặng:
- Là tập đoàn Maris. Họ muốn mua lại Vũ Thị để sáp nhập vào chuỗi công ty của họ, mở rộng thêm lĩnh vực kinh doanh.
Không ngoài những gì Khang Triết dự đoán, Nhật Mai mở to mắt, âm điệu đột ngột gắt gỏng vì không thể chấp nhận:
- Sao có thể như vậy được? Quyết định này chắc chắn có liên quan đến anh Hiên.
Khang Triết gật đầu:
- Cả hội đồng công ty mẹ đã quyết định như vậy và phải thông qua sự kiểm duyệt của Phúc Hiên.
Bất chợt Nhật Mai nói lớn đến Khang Triết cũng phải giật cả mình:
- Em tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Nếu Vũ Thị bị mua lại thì anh ấy còn xem em ra gì nữa chứ?
Khang Triết vỗ vai Nhật Mai, lời nói ân cần từ một người làm anh:
- Có những chuyện không phải cứ muốn là được. Công việc cũng vậy, tình cảm cũng vậy. Anh mong em hãy suy nghĩ thông suốt.
Biết rõ tâm trạng Nhật Mai đang không ổn, Khang Triết không dây dưa mà nhanh chóng quay lưng rời đi.
Vào năm ngoái, vụ việc hàng loạt khách hàng bị ngộ độc, sau đó nguyên nhân được xác định là do họ cùng dùng loại kim chi nấm do Vũ Thị sản xuất. Từ đó, công ty bị đình chỉ hoạt động suốt vài tháng, bị cục an toàn vệ sinh thực phẩm kiểm tra rất gắt gao. Đến khi có thể đi vào hoạt động lại thì bị số đông khách hàng quay lưng, lượng thực phẩm của Vũ Thị tồn lại ở các cửa hàng, siêu thị, bách hoá rất cao. Đến nay, Vũ Thị đang ngày một dần suy yếu.
——————————————-
Công việc có vẻ bước đầu thuận lợi, đã là ngày thứ năm Hạ Phong trở thành nhân viên của T&A. Hôm nay shop vẻ vắng hơn mọi hôm, quả là buôn bán khi vầy khi khác, không phải ngày nào khách hàng cũng tấp nập.
Một vị khách nam đang đứng lựa quần áo phía bên kia, trông ánh mắt hắn ta cứ ngó nghiêng về phía Hạ Phong, vẻ mặt có chút bất thường, gian manh khó đoán. Hắn bước đến trước mặt Hạ Phong, tay cầm theo hai chiếc áo đưa ra phía trước:
- Cô chọn giúp tôi hai mẫu áo này cái nào đẹp hơn?
Hạ Phong vui vẻ đáp:
- Quý khách có lựa chọn mẫu quần đi cùng không? Hay chỉ muốn chọn áo để tự phối với đồ có sẵn ở nhà?
Hắn được cơ hội liền nói tiếp:
- Tôi cũng muốn chọn thêm vài mẫu quần tây, cô có thể giúp tôi chứ?
Được khách hàng tin tưởng như vậy Hạ Phong cảm thấy rất vui mừng, cô nhanh nhẹn bước đến vị trí trưng bày các mẫu quần nam, tên kia cũng theo ngay phía sau cô. Hạ Phong dới tay, nhón chân lấy chiếc quần treo trên sào, chiếc váy đồng phục cô khoác trên người ngắn đến đầu gối, ánh mắt dán chặt vào đôi chân trắng nõn lại thon dài lộ ra của cô. Bàn tay hư hỏng của gã biến thái bắt đầu cử động tiến đến hình ảnh đang trong tầm mắt.
Đang lựa trang phục, Hạ Phong cảm nhận được một bàn tay đang đụng chạm vào cơ thể mình. Theo phản xạ để tự bảo vệ bản thân, cô quay sang vung tay ban tặng cho kẻ biến thái một cái tát trời giáng.
Hắn ôm mặt rồi quát lớn:
- Cô làm cái quái gì vậy hả?
Những nhân viên khác đang đứng rải rác trong shop cũng vội tập hợp lại nơi xảy ra ồn ào. Hạ Phong có thể nhịn nhục khi bị mắng nhiếc, khi bị nói nặng lời, khi bị ức hiếp nhưng cô không thể bán rẻ bản thân khi bị kẻ khác lợi dụng thân thể, đồng tiền đối với cô quan trọng nhưng nhân phẩm và lòng tự tôn cô không thể đánh mất.
Cô đanh thép nhìn tên ấu trĩ:
- Là anh sờ vào mông của tôi, anh giở trò biến thái.
Hắn ta hét lên, giọng điệu cứ như đàn bà đang chua ngoa ra sức cãi vã:
- Nhân viên quèn như cô mà dám vu khống khách hàng à? Cô có biết tôi là ai không hả?
Hắn liếc mắt với quản lý cửa hàng, dường như hai tên này có mối quan hệ nào đó:
- Này quản lý, anh mau xem xét đi, cửa hàng thời trang T&A sao lại có loại nhân viên như cô ta?
Tên quản lý gằn giọng chỉ trích Hạ Phong, trong khi cô nhất quyết yêu cầu check lại camera, tuy nhiên bọn chúng dùng quyền thế để chèn ép, chẳng khác gì lũ đê tiện, giả tạo. Các nhân viên khác vì sợ liên luỵ nên chỉ đứng khép nép lặng im, dù họ đã nhìn thấy hành động bẩn thỉu của gã kia nhưng không một ai có đủ can đảm để lên tiếng tố cáo hay làm chứng.
Người của cửa hàng không biết chuyện cô được chủ tịch Noach Venn gửi gắm, anh cũng không muốn những nhân viên cấp dưới biết chuyện này. Quản lý chỉ nghĩ do shop đang thiếu người và cần gấp nhân viên nên khi cô nộp hồ sơ xin việc đã nhanh chóng được chấp thuận vì Hạ Phong có ngoại hình xinh đẹp, dáng người lại cao ráo mảnh mai, rất thích hợp làm nhân viên shop thời trang.
——————————————
Đoạn đường tối vắng tanh, cô dắt chiếc xe đạp lang thang mà chẳng muốn về trọ. Tên quản lý thực chất chính là bạn của gã biến thái kia, một thiếu gia của nhà họ Hứa, con trai của tổng giám đốc Hứa Vĩnh Xuyên, người điều hành công ty nước giải khát. Hắn ta ăn chơi trác táng, thay bồ như thay áo, trông thấy người đẹp liền giở thói cưa cẩm, động chạm cơ thể. Vốn đã quen với việc trêu ong ghẹo bướm, muốn gì được đó, vô số cô gái, đặt biệt là những người đẹp nhưng sống buông thả, xem tình một đêm như trò đùa đôi bên nhằm hưởng lợi đều đã qua tay hắn hàng loạt. Lần này Hạ Phong lại đụng độ phải fuckboy thứ thiệt, không quyền thế mà chỉ thấp cổ bé họng, cô không thể thanh minh, bởi cô nói gì cũng không bằng chúng tin muốn điều gì, cuộc sống mà khi tiền tài, vật chất lên ngôi thì sự công bằng chỉ còn là một từ nằm trong lý thuyết.
Đi ngang qua nhà sách Classic, một nhà sách theo phong cách cổ điển được xây dựng bằng gỗ trong rất lâu đời. Hạ Phong bước vào trong, vừa vào đến cửa đã gặp ngay chủ tiệm sách đang đứng ở quầy. Một bà cụ tuổi ngoài sáu mươi, vẻ mặt đôn hậu cởi mở:
- Xin chào quý khách.
Cô bước đến gần bà cụ:
- Ở đây có tính phí đọc sách tại chỗ không bà?
Bà cụ xua xua tay:
- Không không, đọc tại chỗ thì free, bao lâu cũng được, chỉ cần đừng làm hư hao sách. Khi nào thuê sách về thì mới tính phí.
Trông vẻ mặt của cô chẳng chút tươi tắn, bà cụ liền nói:
- Con gái, sao trông con buồn buồn như người vừa mới mất việc thế?
Như một mũi tên đâm thẳng vào tim chẳng chút sai lệch, bao nhiêu uất ức, hụt hẫng từ lúc chiều của cô cứ như đang chực chờ để bùng phát. Cô cố nén cảm xúc bi thảm:
- Không phải như đâu bà, con thật sự vừa mất việc.
Bà cụ không ngờ lời nói vô tư của mình lại đúng như in. Bà ấy vừa cầm cây quạt tay quạt quạt về phía Hạ Phong vừa sốt sắng an ủi:
- Thôi con đừng buồn, không có công việc này thì mình tìm công việc khác, đời còn dài, việc còn đầy. Con còn trẻ mà, còn nhiều lựa chọn,. Thôi con đi dạo một vòng nhà nhà sách đi, hôm nay về nhiều sách hay lắm, lát có mua bà tính giá rẻ luôn.
Hạ Phong hụt hẫng, tâm trạng tồi tệ lại vô tình vớt các được một người chịu lắng nghe cô chia sẻ:
- Nhưng chưa đầy hai tháng mà đây đã là lần thứ ba con mất việc rồi.
Bà cụ thoáng im lặng vì hơi sốc, nhưng với kinh nghiệm sống dày dặn, bà ấy nhanh chóng mỉm cười động viên:
- Lần thứ ba rồi sao con? Ui, đời người sống mấy mươi năm, mất việc mới có ba lần thôi mà. Con cứ xem như trải nghiệm. Bà đây xưa cũng làm nhiều công việc, sau này mới ổn định mà kinh doanh nhà sách này đấy. Mạnh mẽ lên con.
Nói rồi bà cụ rời vị trí, đôi chân nhanh nhẹn bước đến tủ lạnh lấy ra một lon nước rồi đưa cho cô:
- Con uống đi.
Hạ Phong xúc động nhận lấy:
- Bà cho con thật sao?
Bà ấy mỉm cười:
- Thật. Nước dừa đó, con uống đi, không biết có hết buồn không nhưng ngon lắm.
Bất chợt cô ôm chầm lấy bà cụ, bà ấy khiến cô nhớ đến dì Loan, người luôn sẵn lòng nghe cô tâm sự, an ủi cô dù bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Bà ấy đưa tay vỗ vỗ lưng cô, đang tình cảm thắm thiết, cảm xúc lên ngôi thì như một giấc mơ, cô nhìn thấy dáng người quen thuộc từ phía kệ sách bên kia đi về hướng mình, người đó tay cầm quyển sách, vừa bước đến vừa nói:
- Bà à, sao con tìm không thấy quyển Đắc Nhân Tâm?
Cô hốt hoảng, sao đi đâu cũng gặp người này, đời cứ như kịch bản được sắp xếp từ trước. Nghĩ đến chuyện quên ví lại thấy xấu hổ. Cô vội xoay người một trăm tám mươi độ trong tư thế đang ôm bà cụ, bà ấy giật cả mình vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi đột ngột bị kéo xoay hẳn nửa vòng tròn.