Dịu Dàng Thích Em

Chương 31: Gia thế của Di Giai




Mấy người bạn cùng phòng nào đã được gặp nhân vật lớn đến như vậy. Hai chân bọn họ sớm đã không còn đứng được vững, mấy người họ quay lại nhìn Di Giai muốn xác nhận xem chuyện này là thật không. Di Giai ngồi dậy thẳng lưng nói :" Ba, người tới rồi sao?"

  Ngọc Trân bấu chặt tay vào eo, cơn đau nhức theo dây thần kinh đi tới đại não, xác định đây không phải mơ mới thật sự tin người trước mặt là bố của Di Giai và Trạch Dương. Hâm Đình run rẩy cầm tay Mỹ Lâm để bình tĩnh lại, bọn họ đồng loạt cúi đầu chào lớn :" Chào...chào bộ trưởng!"

  " Phụt...haha!" Trạch Dương không nhịn được cười lớn, nhận thấy ánh mắt của bố đang nhìn qua mình cậu ngừng cười lặng lẽ đứng vào góc. Mặc dù ông mặc trên người bộ quân phục cao quý nhưng lúc này đã rũ bỏ khí chất nghiêm nghị trên người chỉ đơn thuần là người cha mà thôi. Ông gật đầu nói :" Chào mấy đứa, cứ gọi là bác Tống không cần bộ trưởng gì cho xa lạ!"

  " Dạ...dạ vâng!" Mấy người họ vẫn không thể ngăn được tâm tình kích động trong lồng ngực mình. Nếu bố Di Giai là bộ trưởng bộ quốc phòng thì mẹ Di Giai sẽ là nhân vật lớn nào tiếp đây. Bọn họ kinh sợ, ở cùng cô bạn ba năm nay mà bọn họ không hề biết tí thông tin nào của nhà cô. Thậm trí, truyền thông báo chí cũng không thể moi móc được chút đời tư nào của nhà Di Giai, chứng tỏ nhà Di Giai phải là nhân vật cực lớn.

   Bọn họ mải chìm trong suy nghĩ của chính mình thì giọng nói của mẹ Di Giai vang lên :" Mấy đứa đã chạy đi chạy lại cả ngày vất vả cũng nên về trường rồi!"

   " Dạ, không sao ạ!" Hâm Đình cố gắng tươi cười một cách tự nhiên nhất. Cứ đối diện với gương mặt nghiêm nghị kia làm cậu không nhịn được mà run sợ. Mẫn Hoa hiểu mấy đứa nhỏ cũng vì con gái mình mà mệt mỏi cả ngày rồi, lúc này còn cố tình giữ lại chỉ khiến mấy đứa oải thêm. Bố của Di Giai cũng nghĩ vậy liền nói :" Để ta cho người đưa các con về!"

   Mấy người họ được sủng mà sợ, liên tục từ chối. Di Giai lúc này mới lên tiếng nói :" Các cậu cũng đã mệt rồi mau về đi! Mai gặp lại các cậu sau, không phải ngại đâu!"

   Nghe Di Giai nói vậy bọn họ vẫn muốn từ chối tiếp, cái sự thật này quá lớn khiến bọn họ không thể tiếp nhận được, thậm chí còn thấy người bạn trước mặt có chút xa lạ. Nhưng gia đình này nếu không được đưa bọn họ về thì sẽ ăn không yên hay sao nên nhất quyết đòi đưa bọn họ về tận trường. Một người đàn ông bước vào cúi đầu chào với Tống Kiến Quốc, ông cũng gật đầu lại dặn dò :" Đưa mấy đứa nhỏ về trường an toàn."

  " Vâng! Các cô gái...mời!" Người đàn ông đó theo lệnh làm động tác mời bọn họ đi trước. Ba người bạn cùng phòng cuối cùng cũng không từ chối được nữa cúi đầu chào bố mẹ cô, sau đó vẫy tay với Di Giai và Trạch Dương rồi mới rời khỏi. Ra khỏi sảnh bệnh viện đã có một chiếc xe đậu sẵn ở đó. Người đàn ông hẳn là cấp dưới của bố Di Giai, nhiệt tình mở cửa xe giúp bọn họ. Mấy người họ chân này quấn vào chân kia, cực kỳ kinh hãi.

   Thấy mấy người bạn của Di Giai rời đi, khi cánh cửa đóng lại, ông nghiêm nghị nhìn Trạch Dương nói :" Mọi chuyện bắt đầu từ đâu?"

   Khoảnh khắc ông bước vào nhìn thấy con gái bị thương trên mặt ông đã không kiềm chế được suýt chút nữa thì nổi giận. Bất quá vì có bạn của con gái ở đây ông mới có thể bình tĩnh được một chút, không biết lúc đó có doạ sợ mấy đứa hay không. Trạch Dương dù có cao lớn thế nào cũng trở nên nhỏ bé trước bố mình. Hơn nữa bình thường cậu tính khí cao ngạo, lại bướng bỉnh nhưng lần này là do cậu bất cẩn để cho chị gái bị người ta làm khó dễ, cậu cúi đầu nói :" Bọn con tham gia hoạt động của câu lạc bộ tới biệt thự của Tuấn Triết. Giữa chừng còn chút đồ nên con quay lại trường tiện lấy xe của mình theo luôn. Đến lúc con quay lại đúng lúc đó một cô gái đã đẩy chị xuống hồ...không ngờ hồ có đá ngầm. Chị bị ngã bất ngờ nên mặt va vào đá ngầm...!"

  " Đứa con gái này là ai?" Ông nắm chặt tay thằng nắm đấm, cảm giác bực bội trong người vô cùng. Trạch Dương hít một hơi sâu định nói thì Di Giai trực tiếp cướp lời :" Là Vĩnh Hi, người từng vu oan cho con và Trạch Dương năm còn ở trường trung học. Cũng do con bất cẩn không đề phòng cô ta, Trạch Dương cũng đã liên tục nhắc nhở con cần cẩn thận rồi!"

   Ông quay lại nhìn con gái, nét nghiêm khắc trên mặt ông vẫn còn thoáng đôi chút. Mặc dù ông là người của quân đội nhưng chưa từng một lần dạy họ theo khuôn khổ của quân đội nhưng hai đứa đều dành cho ông một sự tôn trọng nhất định. Ông đưa tay xoa đầu Di Giai, giọng trầm ấm an ủi :" Không sao, không phải sợ!"

  Mẫn Hoa ngồi ghế gọt hoa quả, cứ nhìn thấy vết thương trên mặt Di Giai bà lại không nhịn được tức giận nói :" Anh tính sao đi, chẳng lẽ lại để con gái mình bị chịu thiệt như vậy sao?"

   " Đây được quy vào tội cố ý gây thương tích rồi! Con nghĩ nhà mình đệ đơn kiện, dù sao cũng có rất nhiều nhân chứng!" Trạch Dương cũng nói, Tống Kiến Quốc nhìn Di Giai. Ông muốn thử xem suy nghĩ của cô con gái này như thế nào.

  Di Giai gật đầu đồng tình với Trạch Dương :" Đúng, phải kiện, nhất định phải kiện."

   Lúc này ba người bạn cùng phòng cuối cùng cũng về tới ký túc xá. Bọn họ vẫn không thể tiếp nhận được sự thật này, Hâm Đình tự véo mình một cái xem đó là thật hay mơ. Rốt cuộc thì gia thế thật sự của Di Giai là gì? Mỗi lần hỏi thì cô đều mỉm cười nói :" Gia đình làm công ăn lương ở Thượng Hải, đủ ăn đủ mặc!"

  Nhưng trước giờ mọi người đều không tin bởi không có gia đình làm công ăn lương nào có thể thoải mái cho mỗi đứa một chiếc xe sau khi đỗ đại học không, mà còn là xe đắt tiền. Ngọc Trân nằm trên giường nhắn tin với Di Giai, chợt nhớ ra gì đó cậu ngồi thẳng dậy nói :" Tớ nhớ ra rồi! Nhớ ra đã từng gặp mẹ Di Giai ở đâu rồi!"

  " Ở đâu? Nhanh lên tớ tò mò muốn chết!" Mỹ Lâm cùng Hâm Đình càng tò mò hơn ngay lập tức chạy tới giường của Ngọc Trân cùng tìm kiếm thông tin. Ngọc Trân loay hoay trên điện thoại một lúc, rồi kinh ngạc đưa cho bọn họ cùng xem.

  Màn hình điện thoại hiển thị một trang tạp chí, ở chính giữa là một người phụ nữ quý phái, dáng vẻ giống một trăm phần trăm với mẹ của Di Giai, từ nụ cười ánh mắt đều giống như hai giọt nước. Dưới đó là dòng chữ được in đậm vô cùng trang trọng đập vào mắt bọn họ :" Người phụ nữ có sức ảnh hưởng trong nước - chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dạ Thị"

   " Hâm Đình, mau...mau véo tớ một cái kéo tớ lại thực tại đi!" Mỹ Lâm run rẩy không tin vào những thứ cậu vừa thấy, làm sao có thể thế được. Người bạn hằng ngày ăn ngủ cùng bọn họ lại là thiên kim đại tiểu thư cơ chứ. Hâm Đình cũng sợ hãi không kém, hai mắt cậu mở to :" Lần trước tớ giận dỗi lỡ đánh đổ trà sữa lên người cậu ấy! Liệu...liệu cậu ấy có trách tớ không?"

  " Không đâu! Di Giai không phải là loại người để trong bụng đâu!" Ngọc Trân an ủi người bạn của mình, Di Giai mà là kẻ tính toán sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa bọn họ cũng đã cùng ăn, cùng ngủ cùng học với nhau ba năm, sớm coi nhau là chị em trong nhà. Nếu nói giả bộ cũng không ai giả bộ được ba năm dài như vậy. Chỉ là bọn họ không ngờ một người có gia cảnh tốt như vậy mà vẫn học giỏi đến mức người ta phải ngưỡng mộ.

   *            *          *

   Sáng hôm sau khi Hâm Đình ngủ dậy thì nhận được tin Vĩnh Hi kiện Hâm Đình vì đã vu cáo, cố ý gây thương tích đối với cô ta. Cậu đọc xong tin nhắn cười khẩy nói :" Đi khởi kiện với một sinh viên luật, đầu cô ta bị úng nước à!"

   Vĩnh Hi đầu nên kia cũng không quên khoe khoang với hội bạn thân của mình. Cô ta vẫn còn có tâm trạng dũa móng tay nói :" Nhà mình giàu có như vậy, bố mình tất nhiên sẽ không để mình chịu thiệt rồi! Cô ta cứ đợi bị đuổi khỏi trường đi!"

   Một người trong đó nói :" Nhưng Vĩnh Hi à, cậu đẩy ngã chị Di Giai, cậu không sợ sao?"

  " Sợ gì chứ! Nhà tôi chỉ cần bồi thường một số tiền lớn cho nhà cô ta, hứa hẹn tạo điều kiện ra trường có việc làm. Chắc hẳn cả đời cô ta chưa thấy số tiền nào lớn như vậy, còn không vội mừng cảm ơn nhà tôi sao?" Vĩnh Hi cười lớn không chút sợ hãi, cô ta tin rằng bố mình yêu chiều cô ta như vậy, chắc chắn sẽ không để cô ta chịu thiệt rồi.

  Di Giai đang ăn sáng cùng cả nhà thì mấy người bạn cùng phòng tới. Dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên không còn sự rụt rè sợ hãi đêm qua nữa. Ngọc Trân rất tự nhiên kể lại chuyện Hâm Đình bị bên Vĩnh Hi kiện. Mẫn Hoa nghe xong bà tức giận đập bàn nói :" Không có liêm sỉ, làm sai không nhận còn dám kiện ngược. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Mấy đứa cứ yên tâm, giờ cô sẽ đi giải quyết chuyện này!"

  Nói rồi bà dặn dò Di Giai nhớ uống thuốc rồi sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng dáng bà rời đi, mấy người bạn không nhịn được mà ngưỡng mộ. Lúc này điện thoại của Di Giai đổ chuông, cô nhanh chóng bắt máy. Tiêu Chiến bên kia giọng nói vô cùng vui vẻ nói :" Giai nhi, em thấy thế nào? Còn đau nữa không?"



  " Em ổn rồi, không còn đau nữa! Nhưng vết thương khá sâu em sợ sẽ để lại sẹo!" Di Giai thành thật nói chuyện này với anh muốn xem anh phản ứng ra sao. Anh nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhìn nồi canh đang sôi khẽ hỏi :" Mẹ em có ở đó không?"

   " Bố em quay lại quân khu còn mẹ em đi giúp em đệ đơn kiện rồi!"

  Tiêu Chiến nghe thấy vậy mừng rỡ như một con cún con vội vàng nói :" Vậy anh tranh thủ tới thăm em nhé!"

   " Được ạ! Vậy anh nhanh lên nhé! Sợ bố mẹ quay lại bất ngờ!" Di Giai không nhịn được mà muốn gặp anh nhưng sợ bố mẹ nên không dám tuỳ tiện để anh tới. Tiêu Chiến thấy cô đồng ý, anh lập tức cúp máy đi chuẩn bị đồ. Anh lấy rất nhiều đồ, hoa quả, mấy món ăn anh làm, còn mấy đồ cần thiết nữa để đầy ghế sau.

   Tiêu Chiến vui vẻ lái xe đi trên đường, tới nơi còn tự mình mang hết đồng lên phòng cô. Ngọc Trân nhìn thấy liền trêu chọc :" Tiêu lão sư, anh chuyển nhà đó hả?"

   Di Giai thấy anh cầm nhiều đồ đến vậy cô cũng kinh hãi mà thốt lên :" Sao lại nhiều đồ vậy?"

  " Cái này là đồ ăn vặt cho em khi em buồn miệng, cái này canh và đồ ăn anh nấu cho em, còn đây là con gấu nhồi bông để em ngủ...!" Tiêu Chiến mang từng thứ ra đặt lên bàn, anh cảm thấy thứ nào cũng cần thiết cho cô. Di Giai đang ở viện còn có bố mẹ ở cạnh, thời gian này anh sẽ không được ở cạnh chăm sóc cô nên chỉ nhân những lúc này làm gì đó cho cô.

  Hâm Đình cầm một miếng táo lên lắc đầu nói :" Chưa ăn sáng nhưng đã bị ăn cơm chó!"

   Di Giai ôm con gấu bông mà anh cầm tới, mỉm cười ngọt ngào với anh. Tiêu Chiến mở mấy hộp cơm giữ nhiệt ra, xoa đầu cô dịu dàng :" Anh sợ em không hợp cơm bệnh viện nên muốn tự tay nấu mang tới cho em!"

   " Anh không phải mang đây, Di Giai là....á...đau mình!" Ngọc Trân ngay lập tức kéo cánh tay Mỹ Lâm ngăn cho cậu không nói nữa. Thấy không khí ngượng ngùng của hai người họ. Tiêu Chiến quay lại không hiểu hỏi :" Giai nhi là gì cơ?"

   " Không là gì hết! Hihi!" Mỹ Lâm ngay lập tức cười để xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này. Tiêu Chiến khí nhíu mày, có cảm giác bọn họ giấu mình chuyện gì đó. Năm người đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên. Ngay lập tức lông tơ của cô dựng thẳng lên, cô nhéo tay Tiêu Chiến vội vàng nói :" Mẹ em!"

   " Sao thế?" Tiêu Chiến vẫn không hiểu hỏi lại, Di Giai đã ở cùng mẹ mười mấy năm nên chuyện gì liên quan tới mẹ cô đều rõ, nhất là tiếng gõ cửa kiểu kia nhất định chỉ có thể là mẹ cô. Còn nữa, bà luôn tôn trọng sự riêng tư của hai đứa, bà sẽ không tự tiện vào phòng khi chưa có sự đồng ý của Di Giai và Trạch Dương. Quả nhiên mấy giây sau giọng nói của bà vang lên ngoài cửa :" Di Giai, mẹ quên điện thoại ở đây!"

  " Dạ!" Di Giai thở phào một tiếng, ném ánh mắt ý nói anh trốn tạm vào nhà vệ sinh trước đi. Thấy anh đã vào nhà vệ sinh, cô mới cầm điện thoại của mẹ mình nhảy xuống giường đi ra cửa. Mẹ cô thấy cô lâu như vậy, khẽ liếc nhìn vào trong phòng hỏi :" Con làm gì lâu vậy?"

   " À, con đang ăn cam tay dính nước nên đi lai tay trước!" Di Giai còn làm ra vẻ mình thật sự ăn cam, còn giơ tay lên cho bà nhìn. Mẫn Hoa gật đầu tỏ vẻ như đã biết, chuẩn bị xoay người rời đi thì nói :" Mẹ cần vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại tóc một chút, nãy gió hơi to!"

   Lúc này quả tim của cô lại giống như treo lên đỉnh ngọn cây, mồ hôi tay liên tục túa ra. Tiêu Chiến ở trong nhà vệ sinh nghe thấy vậy cũng hơi hoảng, tưởng tượng cảnh mẹ cô mở cửa nhà vệ sinh ra thấy anh đứng trong đây chắc chắn anh sẽ bị bố mẹ cô làm thịt thật.

  " Sao thế? Có chuyện gì sao?" Bà thấy cô không trả lời liền hỏi lại.

  Di Giai vội xua tay cố nặn ra nụ cười xua tan cảm giác chột dạ trong lòng, cô nói :" Không ạ! Là do bạn con đang dùng, mẹ vào sẽ không tiện lắm!"

  " Đúng rồi cô ơi! Không biết sáng nay con ăn phải gì mà đau bụng nãy giờ luôn ạ!" Giọng của Ngọc Trân vang lên từ trong nhà vệ sinh, trong đó còn nghe rõ được tiếng nhăn mặt đau đớn nữa. Mẹ cô không còn nghi ngờ gì nữa cũng nói :" Được rồi, để mẹ đi chỗ khác! Mấy đứa hạn chế ăn đồ ngoài thôi, không sạch sẽ đâu! Mẹ đi đây, chú ý thời gian thay băng!"

  " Dạ, Tống phu nhân đi cẩn thận!" Di Giai vẫy vẫy tay chào tạm biệt bà, nhìn bóng dáng mẹ đi vào thang máy cô mới thở phào một hơi. Hâm Đình đi ra cửa sổ tận mắt thấy mẹ cô ngồi lên xe rời đi lúc này bọn họ mới bớt căng thẳng, lúc nãy dường như muốn doạ chết bọn họ. Ngọc Trân đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra nói :" Thấy mình nhanh trí không, nếu không bị mẹ cậu phát hiện ra là cái chắc!"

  " Được, cậu thông minh nhất! Công của cậu là lớn nhất!" Di Giai giơ tay làm dấu like, khen ngợi Ngọc Trân làm cậu tự tin hếch mặt lên trần nhà. Cô nhìn sang Tiêu Chiến liền cảm thấy nhét anh vào nhà vệ sinh thật sự là rất quá đáng. Đường đường là đỉnh lưu vậy mà tới thăm bạn gái lại phải trốn trong nhà vệ sinh.

   " Em xin lỗi!" Di Giai đối với anh có lỗi vô cùng, Tiêu Chiến lắc đầu không nói gì đi ra chỗ khác nghe điện thoại.

   " Tiêu Chiến, đừng quên chiều nay chúng ta có buổi hẹn ký hợp đồng!" Thuỵ Bằng bên kia oang oang nói.

   Tiêu Chiến xoa xoa lỗ tai, nhớ lại đống lịch trình trong đầu anh nói :" Chiều nay sao? Đối tác nào vậy?"

   " Anh không nhớ sao, chúng ta có hẹn ký hợp đồng hợp tác dài hạn với một công ty. Thực ra nó cũng không quan trọng đâu nhưng có người nhờ tôi giúp đỡ bên đó!" Thuỵ Bằng lật lại đống hồ sơ xem lại một lần, sau đó nói tiếp :" Đối tác là cậu trai trẻ của sinh viên Thanh Đại, đang lập công ty riêng!"

  " Ồ, sinh viên Thanh Đại sao? Vậy được, anh nhắn địa chỉ và thời gian qua đây cho tôi nhé!" Tiêu Chiến nghe thấy Thuỵ Bằng nói cũng không tiện từ chối, hơn nữa lại đang là sinh viên. Nhớ tới năm đó những bước đầu anh mở công ty cũng chật vật vô cùng, thế nên đối với mấy chuyện này anh cũng sẽ thường xuyên ra tay giúp đỡ một chút.

   Tiêu Chiến quay trở lại phòng bệnh của cô ngồi nói chuyện một chút sau đó liền phải rời đi. Trước khi anh ôm trong lòng nhẹ nhàng vì sợ động vào vết thương của cô xoa đầu cô nói :" Anh có việc phải đi xử lý, em ở đây nhân cơ hội nghỉ ngơi đi nhé! Giải quyết xong anh sẽ lén tới thăm em!"

  Di Giai gật gật đầu, mặc dù không muốn anh đi nhưng cô cũng không thể nói kéo anh ở lại với mình mãi.

     *             *           *

    Buổi chiều Tuấn Triết vô cùng cẩn thận chuẩn bị tài liệu, hợp đồng cẩn thận sau đó lái xe đi tới điểm hẹn. Vì cậu ta đang cùng mấy người nữa mở một công ty riêng, thế nên thời gian này rất bận rộn chạy ngược chạy xuôi. Buổi gặp hôm nay cũng là công ty đầu tiên chịu ký hợp đồng với cậu ta, nên cậu ta chuẩn bị rất chu đáo.



  Tiêu Chiến cùng Thuỵ Bằng đến sớm hơn giờ hẹn, hai người đang thảo luận với nhau về phương án tiếp theo thúc đẩy công ty. Tuấn Triết đi tới một quán cà phê có phòng riêng, cậu ta cảm thấy công ty này cũng cẩn thận thật. Sau đó theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi vào phòng đã hẹn trước. Khi cánh cửa mở ra, Tuấn Triết nhìn thấy gương mặt trong phòng kia cậu ta đột nhiên run rẩy.

  Thuỵ Bằng thấy đối phương tới là một câu trai trẻ, lập tức tăng thêm hảo cảm đứng dậy bắt tay nói :" Xin chào, tôi là Thuỵ Bằng còn đây là Tiêu Chiến!"

  " Xin chào, thật vinh dự khi được hợp tác với các anh. Tôi là Tuấn Triết!" Nói xong cậu ta nhìn lướt qua gương mặt của Tiêu Chiến.

   Nghe tới hai chữ " Tuấn Triết" nét mặt của anh trở nên cứng đờ. Nhưng vì tính chất công việc anh rất nhanh lấy lại nét mặt bình thường. Tuấn Triết đánh giá nét mặt của Tiêu Chiến, cậu ta khẽ cười rất hưởng thụ cảm giác này. Sau đó không còn chuyện gì ngoài lề nữa, bọn họ bắt đầu tập trung vào chuyện hợp đồng.

   Tuấn Triết không ngờ lại gặp Tiêu Chiến ở đây, cậu ta thề rằng đây không phải kế hoạch của cậu ta. Nhưng nếu đã có duyên gặp nhau ở đây thì coi như giúp cậu ta đẩy nhanh kế hoạch hơn. Tiêu Chiến cũng ngầm đánh giá cậu con trai ngồi trước mặt. Mặt nụ cười trên môi cậu ta rất tươi, rất dễ lấy hảo cảm nhưng anh lại cảm thấy không an toàn chút nào. Sợ rằng khi anh quay lưng đi cậu ta sẵn sàng rút dao đâm vào lưng mình một cái.

  " Vậy chuyện hợp tác cứ như vậy nhé! Hợp tác vui vẻ!" Thuỵ Bằng chốt lại câu chuyện, hai bên kết thúc trong sự vui vẻ.

   Tuấn Triết cũng đứng dậy bắt tay với hai người, cúi người nói :" Cảm ơn hai anh đã giúp em! Em đã đặt nhà hàng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếp!"

   " Cảm ơn, cậu khách khí quá rồi! Tối nay tôi có việc không đi được! Tiêu Chiến, cậu đi cùng em ấy đi!"

   Thuỵ Bằng vỗ vai Tiêu Chiến, trực tiếp ném cái cục tạ này cho anh gánh. Tiêu Chiến không có ấn tượng tốt với Tuấn Triết nên cũng nhanh chóng từ chối cậu ta :" Xin lỗi cậu, tôi cũng bận! Hẹn dịp khác nhé!"

  Thấy Thuỵ Bằng đã chuồn đi trước, Tuấn Triết đi đến trực tiếp nói :" Em chỉ đơn thuần mời anh ăn một bữa cơm, không lẽ cũng không được sao?"

  " Tuấn Triết, chỉ có hai chúng ta cũng khó nói chuyện làm ăn! Để dịp khác không được sao?" Tiêu Chiến biểu hiện không mấy vui vẻ nói, ánh mắt của Tuấn Triết vẫn không rời khỏi anh. Cậu ta khẽ cười, giọng nói rất bình thường nhưng sâu trong đó là thứ thuốc độc khiến cho đối phương độc chết :" Chúng ta còn nhiều chuyện khác ngoài chuyện làm ăn mà! Đúng không, người yêu của Di Giai?"

Tiêu Chiến sững người, mở to mắt không thể tin được nhìn Tuấn Triết. Trong trí nhớ của anh, anh chưa từng xuất hiện trước mặt Tuấn Triết và Di Giai cũng chưa từng kể anh cho người đối diện. Tuấn Triết vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhếch mày nhìn anh.

" Cậu tinh mắt thật đấy!" Tiêu Chiến ngăn cảm giác căng thẳng đang dần dâng lên trong lòng mình, anh cũng cười lại. Tuấn Triết dường như rất hài lòng về biểu cảm của Tiêu Chiến, cậu ta khoái chí chơi đùa cảm xúc của đối phương như một thú vui.

Tuấn Triết nói :" Vậy chúng ta tiếp tục vừa ăn vừa nói chứ!"

Tiêu Chiến cảm nhận được người này không có ý tốt, cảm giác nguy hiểm đang dần dâng lên trong lòng, anh vẫn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất nói :" Nếu anh đã biết tôi và Di Giai đang yêu nhau, vậy thì chúng ta còn gì để nói sao?"

Đúng vậy, giữa hai người thật sự không hề có chuyện gì để nói. Không lẽ lại tâm sự chuyện yêu đương với cậu ta. Tiêu Chiến chuẩn bị xoay người rời đi thì Tuấn Triết trực tiếp nói :" Tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Di Giai, cũng là người biết rất rõ thân phận của cậu ấy! Tiêu Chiến, anh không muốn nghe thêm chuyện của Di Giai sao?"

" A, em nghe!" Di Giai vừa từ chỗ bác sĩ về liền nhận được điện thoại của Tiêu Chiến. Cô rất vui khi nghe tin mai không cần ở viện nữa, có thể về trường. Tiêu Chiến đứng ngoài nhà hàng, vì không phải đối diện với cô nên anh cũng chẳng giấu giếm cảm xúc trên mặt mình, anh cười khổ nói :" Vậy sao? Vậy mau nghỉ đi, đợi em về trường anh sẽ tới thăm em!"

" Em muốn ăn thịt kho của anh!" Di Giai nhìn lén hành lang, xác định không có bố mẹ cô mới làm nũng anh.

Tiêu Chiến trong vô thức gật đầu cưng chiều nói :" Được, đợi em về trường anh sẽ mang tới cho em! Mau nghỉ ngơi đi!"

" Vâng, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!"

Tiêu Chiến cúp máy đi vào phòng đã đặt trước, Tuấn Triết ngửa người phía sau ghế lười biếng mỉa mai :" Gọi điện xong rồi sao? Chà, thật tình cảm!"

" Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi, đừng lòng vòng nữa!"

Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện cậu ta, cả hai đều có nhưng suy tính riêng trong lòng. Tuấn Triết nở nụ cười độc ác, nói :" Cậu có biết trong giới thượng lưu rất coi thường các diễn viên, ca sĩ được mang danh thần tượng idol không?"

" Ý anh là gì?" Anh nhíu mày nhìn Tuấn Triết.

Tuấn Triết ngồi thẳng người nói :" Những người trong giới thượng lưu, bọn họ cho rằng những diễn viên ca sĩ là loại xướng ca vô loài. Cho dù mấy ngôi sao giải trí có kiếm được nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ là đồ chơi trong tay bọn họ, chỉ cần một lời nói của bọn họ cũng khiến một ngôi sao hạng A hôm sau rớt trở thành một kẻ bị khán giả quay lưng. Tiêu Chiến, anh biết chuyện này không? Thêm nữa, quan điểm của tầng lớp thượng lớp họ cho rằng không có sự giàu có và danh tiếng của cá nhân nào gia nhập trở thành thành viên của gia đình họ. Những người sinh ra trong tầng lớp đó được nuôi dưỡng theo một cách khác để có thể hiểu và tiếp thu truyền thống văn hóa của tầng lớp thượng lưu."

" Chuyện này thì có liên quan gì tới Giai nhi?"

Tiêu Chiến không cảm xúc nói, nếu không phải vì liên quan tới Di Giai thì còn lâu anh ở đây dây dưa với cậu ta. Tuấn Triết bật cười như bản thân đã nghe câu chuyện nào đó rất buồn cười, anh nhíu mày nhìn theo từng biểu cảm trên mặt Tuấn Triết. Cảm thấy đã cười đủ, cậu ta ngồi thẳng dậy nói :" Anh biết Di Giai biết rất nhiều thứ không? Trà đạo, học võ, học các loại đàn, từ nhỏ đã được khen ngợi là thông thạo về đàn. Đến quần áo của họ cũng là được thiết kế riêng theo mùa, Tiêu Chiến, anh nghĩ gia đình làm công ăn lương ở Thượng Hải có thể sống thoải mái vậy sao? Còn nữa, Tống Kiến Quốc, anh biết cái tên này chứ? À, phải biết rồi đó là bộ trưởng bộ quốc phòng mà! Anh không thấy gương mặt của Di Giai có nét rất giống ông ấy không? À, còn Mẫn Hoa nữ chủ tịch của tập đoàn Dạ Thị đang nắm trong tay gia sản khổng lồ, Di Giai xinh đẹp như bà ấy vậy!"

Giọng nói của Tuấn Triết rất đáng ghét, lại đột nhiên nhắc tới hai nhân vật cực lớn trong cuộc nói chuyện này chắc chắn là có chủ ý. Hơn nữa, truyền thông cũng nhiều lần đưa tin về cuộc tình như trong truyện của Tống Kiến Quốc và Mẫn Hoa. Tiêu Chiến đột nhiên run rẩy, cảm giác như xung quanh anh toàn nước, bóp nghẹt lấy anh khiến cho hít thở không thông. Anh nhớ lại rất nhiều chi tiết xung quanh cô, từ động tác thuần thục pha trà, đến khi anh nghi ngờ khi cầm lấy quần áo cho cô. Tuấn Triết không để Tiêu Chiến tiêu hóa hết đống thông tin này thì cậu ta lại tiếp tục nói.

  " Di Giai là con gái đầu lòng của bọn họ, là đứa cháu gái của gia tộc họ Tống ba đời có công với đất nước, họ ngoại là thương nhân giàu có từ bao đời này. Gia đình của cô ấy là thuộc hàng quý tộc thượng lưu cũ, gia đình tôi cũng bị bọn họ coi là nhà giàu mới nổi. Tiêu Chiến, anh thử nói xem khi họ biết con gái cưng nhà mình yêu một diễn viễn quèn như anh sẽ phản ứng ra sao?"