Dịu Dàng Thích Em

Chương 3: Nghỉ lễ




" Mấy ngày nay không thấy em online."

Cô vừa vào game đã nhận được tin nhắn từ Lục Thành. Di Giai nhìn ngày trên điện thoại, trả lời lại :" Em vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ. Hôm nay có thể online rồi!"

" Thi tốt không? Không biết kỳ thi của trường đại học hàng đầu cả nước sẽ khắc nghiệt thế nào nhỉ?"

Di Giai mệt mỏi :" Lâu dần sẽ quen. Kết quả hiện tại vẫn đang ổn."

" Vậy tốt rồi! Có thể online thoải mái được, anh dẫn em đến chỗ này!"

Nói rồi Lục Thành nhanh chóng gửi toạ độ cho cô. Di Giai bấm vào toạ độ, ngay lập tức truyền tống đến một nơi. Cô nhìn kỹ màn hình máy tính, thời gian ngoài đời và trong game là giống nhau. Hiện tại đang là năm giờ chiều, trong game cũng vậy.

Di Giai ngạc nhiên trước khung cảnh mà Lục Thành đưa cô tới. Một cảnh hoàng hôn đẹp khiến cô không rời mắt. Mặc dù chỉ là đồ hoạ thôi, nhưng cô vẫn phải cảm thán với độ chân thực đến chín mươi phần trăm này.

" Thấy sao? Hôm trước anh đi làm nhiệm vụ vô tình tìm được. Muốn rủ em đến ngắm cảnh, nhưng đợi mãi em vẫn không online. Cuối cùng cũng được ngắm hoàng hôn với em rồi!"

" Cuối cùng cũng được ngắm hoàng hôn với em rồi!" Di Giai đọc lại dòng chữ này đến ba lần, trong lòng cảm thấy ngọt ngào đến lạ. Người đàn ông xa lạ, chưa từng gặp mặt lại khiến cô cảm động.

" Cảm ơn sư huynh. Hoàng hôn rất đẹp."

Cô chụp lại ảnh màn hình, ánh nắng chiều tà bao phủ khắp không gian, lên cả hai nhân vật trong game. Trên cầu, một đôi nam nữ đang đứng cạnh nhau, cảnh vật yên tĩnh đến lạ.

Lục Thành cảm thấy vui vẻ, mấy hôm cô không online khiến anh cảm thấy trống rỗng. Động lực khiến mỗi ngày đi làm về mệt nhưng vẫn ráng vào game là cô. Anh không biết đối phương bên kia màn hình có chính xác là nữ hay không? Tất cả thông tin đều có thể giả, nhưng cách nói chuyện của cô khiến anh xua tan mệt mỏi.

" Di Giai, cậu không dọn đồ về nghỉ lễ sao?" Ngọc Trân đang gấp quần áo nói

Cô giật mình quay người lại :" Đồ mình ít, sắp xếp đơn giản là được rồi!"

" Các cậu về nghỉ lễ vui vẻ, mình về trước đây!" Mỹ Lâm xách vali ra khỏi phòng nói. Di Giai cùng mấy người bạn cùng nhau xách đồ ra xe giúp. Trước khi đi Hâm Đình còn không quên nói :" Nghỉ lễ vui vẻ, nhớ trước khi quay lại phải mua thêm mấy tờ vé số nữa nhé!"

Cả đám ba người cười nói vui vẻ dưới cửa ký túc xá.

" Di Giai"

Nghe thấy có người gọi, Di Giai giật mình quay lại. Phát hiện Tuấn Triết đang đứng bên cạch chiếc siêu xe của bản thân, thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn gái. Cô cảm thấy không thoải mái với cái nhìn của người khác về phía mình, cô hơi cau mày nói :" Tuấn Triết, cậu tới đây làm gì?"

" Sắp nghỉ lễ rồi, mình muốn mời phòng cậu đi ăn một bữa."

Nghe thấy Tuấn Triết nói vậy, cô cảm thấy không thoải mái :" Không cần đâu. Phòng mình cũng về sắp hết rồi!"

 Cô không thích Tuấn Triết làm vậy, mặc dù hai người là bạn thân, nhưng cô không hề thích sự quan tâm đặc biệt này. Hơn nữa, càng không thích cậu quá chen sâu vào các mối quan hệ của mình.

Thấy Di Giai quay người định bỏ đi, Tuấn Triết vội nắm lấy cánh tay cô nói :" Chỉ một bữa thôi, sẽ không làm phiền mọi người đâu."

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Ngọc Trân tiến tới giải hoà :" Chỉ là một bữa cơm thôi mà, chúng ta cùng đi, chúng ta cùng vui."

" Đúng, đúng. Di Giai, ăn xong Tuấn Triết cũng tiện đưa cậu về nhà luôn." Hâm Đình cũng lên tiếng, thấy mọi người đều nói vậy, cô cũng bỏ cái sự khó chịu trong người, vui vẻ đi ăn.

                     

                   *            *           *

" Về nhà nghỉ lễ rồi sao?" Lục Thành treo máy đánh quái, không quên hỏi cô. Di Giai đeo tai nghe, nhanh chóng gõ lại : " Sắp tới năm mới rồi. Hơn nữa kết quả của năm vừa rồi không tệ, cũng nên nghỉ ngơi thôi."

" Không tệ là như thế nào?"

" Nói sao nhỉ? Chỉ cần bạn nỗ lực, kết quả sẽ như kỳ vọng."

Lục Thành cười ha hả.

" Anh vẫn chưa được nghỉ lễ sao?"



Anh nhanh chóng phản hồi lại :" Càng cuối năm công việc lại càng bận."

Di Giai không biết nói gì nữa, nhìn đồng hồ đã là 5h chiều nhanh chóng trả lời lại :" Vậy anh làm việc đi. Em off trước nhé! Tối gặp lại."

" Được"

Di Giai gập máy tính, vươn vai rời khỏi phòng. Đã chơi game cả chiều nay, mắt cũng đã mỏi nhừ. Đi xuống dưới nhà, cả nhà đều đi làm chưa về, em trai đi học, còn cô giúp việc đang lúi húi làm việc của mình.

" Di Giai, cậu xem danh sách sinh viên kỳ này được học bổng chưa?" Tuấn Triết đứng bên ngoài cửa sổ, ngó hỏi cô.

Di Giai không bất ngờ lắm, vẻ mặt không quan tâm hỏi lại :" Có sao? Mình chưa xem."

" Cậu quan tâm gì chứ? Vẫn là cậu đứng đầu thôi." Tuấn Triết vui vẻ nói : À, cậu  đạp xe không?"

Nghĩ  cũng không còn gì làm, hơn nữa đã lâu không vận động nhiều, chỉ quanh quẩn trong nhà Di Giai ngay lập tức đồng ý. Lôi chiếc xe đạp bám bụi quanh năm không ai động tới bắt đầu hoạt động cơ chân. Hai người đạp xe quanh khu mình ở, bắt gặp một số người cũng đang đi bộ, tập thể dục.

Nhà cô cũng mới chuyển về khu này ở được một thời gian ngắn, còn nhà cũ để ông bà cô ở. Vốn dĩ ông bà cô về hưu, không thích sự ồn ào của thành phố.

 

                      *        *        *

  Tiêu Chiến về nhà đón tết là đã muộn, nhưng anh vẫn xem dự báo thời tiết của Thượng Hải.

" Để con giúp mẹ!" Anh xắn tay áo lên, không ngại mà rửa bát. Mẹ đẩy anh ra nói :" Mấy khi về nhà, nghỉ ngơi là chủ yếu mà!"

" Không sao, có mấy cái bát, chuyện cỏn con này con làm được!"

Mặc kệ mẹ anh phản đối ,anh vẫn đứng rửa bát. Cả năm mới về thăm nhà được một lần, rửa bát giúp mẹ mấy hôm có làm sao.

Di Giai nhìn danh sách học bổng, tên cô vẫn đứng đầu danh sách học bổng kỳ này. Còn mấy ngày nữa là sang năm mới, cô hạ quyết tâm phải tặng quà cho anh.

Tiêu Chiến ngồi nhìn các cô các bác đang khen ngợi mình những năm qua tài giỏi ra sao, được nhờ như thế nào. Mẹ anh lại lắc đầu, bà không hề thích con trai bà theo nghề này. Mấy năm qua lăn lộn trong giới giải trí, bị vùi dập bà đều biết. Đọc những lời mắng chửi con mình trên các nền tảng mạng xã hội, mẹ nào mà chẳng xót con. Mặc dù thế, nhưng anh vẫn cười cho qua, còn động viên ngược lại mẹ mình.

" Lục Thành, năm mới vui vẻ."

Thấy anh vừa online, cô ngay lập tức gửi một tin nhắn tới, kèm một món quà. Lục Thành bên kia vừa tiễn khách về, mở máy tính lên đã thấy hộp thư báo có tin nhắn mới.

" Năm mới vui vẻ."

Anh nhanh chóng trả lời lại, nhấn đúp vào món quà của cô mà mở ra :" Quà mừng tuổi đầu năm sao?"

" Đúng vậy, rất hợp với anh đấy."

Lục Thành thao tác trang phục, mặc lên bộ trang phục cô vừa tặng. Ánh sáng hiệu ứng tỏa ra xung quanh khiến nhân vật của anh thêm phần rực rỡ hơn. Cô vô tình ấn vào phần bắn pháo hoa. Khung cảnh xung quanh thêm đủ loại sắc màu, không thể không liên tưởng tới cảnh kết hôn trong các bộ phim tiên hiệp.

" Cảm ơn em. "

Anh ngồi trước màn hình máy tính, không giấu nổi cảm giác ngọt ngào. Bản thân không biết đáp lại cô như thế nào. Anh cũng không ngờ bản thân vô tình chơi game, lại gặp được đối phương.

  Di Giai hài lòng nhìn thành quả vượt ngoài mong đợi. Để đủ nguyên liệu tạo ra trang phục duy nhất này, cô đã mất ăn mất ngủ đánh boss làm nhiệm vụ để có thể thu thập được các nguyên liệu quý. Thậm trí nhiều nguyên liệu quý tới mức xác suất rơi ra vô cùng nhỏ. Cũng may ông trời thương cô, cuối cùng cũng kiếm đủ kịp tạo ra một bộ trang phục.

Cô không biết đối phương là nam hay nữ thật sự. Cũng không biết bên ngoài con người ta ra sao. Nhưng ít ra, anh ấy cũng chịu cùng cô chơi game.

" Di Giai, bao giờ thì cậu quay lại trường đó!" Hâm Đình nhắn trong nhóm của phòng ký túc xá.

" Di Giai mau tới sớm một chút, mình có rất nhiều đồ ăn ngon." Mỹ Lâm hào hứng gửi một đoạn chat, giọng vô cùng vui mừng.

Cô ra ngoài với mẹ về mới thấy tin nhắn của các bạn trong phòng, không quên trêu :" Có vé số thì mình xem xét đến môn toán cao cấp kỳ sau của cậu."

Tiếng cười hả hê của Ngọc Trân càng làm đoạn trò chuyện của bốn người sôi nổi hơn. Mỹ Lâm liền nói :" Không phải đấy chứ! Cậu định sử dụng hết sự may mắn của mình sao?"



Di Giai là trưởng phòng ký túc xá, phải đến sớm làm thủ tục nhận lại chìa khóa và đồ dùng cho cả phòng. Hơn nữa, mới ra tết sinh viên trở lại các trường rất đông. Cô vì thế quyết định ngồi máy bay tới Bắc Kinh.

" Để mình xách cho." Tuấn Triết đỡ lấy túi đồ của cô trong khi cô đang làm thủ tục lỉnh kỉnh. Nhà Tuấn Triết đối diện nhà cô, vì thế mà hai người đi cùng nhau luôn.

  Thời tiết Bắc Kinh vẫn lạnh, cô thở ra cả khói. Sinh viên quay lại trường nên sân bay trở nên đông chật cứng. Cô mệt mỏi kéo vali ra xe. Tuấn Triết luôn bên cạnh giúp đỡ cô.

" Đông chết mất. Kiểu này tối mình mới tới nơi mất!" Ngọc Trân cũng mệt mỏi không kém gì cô.

Hâm Đình còn thảm hơn, than thở trong nhóm :" Mình còn không bắt được xe đây! Ai đó cứu mình đi!"

" Di Giai đến ký túc xá rồi sao? Mình thật nhớ cái giường của mình!" Giọng của Mỹ Lâm cũng lộ rõ mệt mỏi.

  Cô vừa dọn phòng ký túc xá vừa chú ý đến tin tức mới. Phòng đã lâu không có ai ở nên rất nhiều bụi. Di Giai vừa ho vừa hắt hơi, thật sự rất khó chịu. Nghe thấy các bạn vẫn đang loay hoay trở về trường, cô cũng không còn cách nào, gọi điện cho Tuấn Triết nhờ vả. Dù gì cậu ấy cũng có thể lo được.

" Đi đón Hâm Đình sao? Chuyện nhỏ mà! Bảo cậu ấy gửi vị trí cho mình!"

Tuấn Triết không một chút do dự, đồng ý ngay lập.

Di Giai vẫn tiếp tục dọn phòng, đảm bảo rằng các bạn cùng phòng tới căn phòng có thể sẵn sàng nằm xuống ngả lưng. Bởi vì cô ngồi máy bay, đỡ hơn việc ngồi tàu tới đây.

Mặc thêm áo khoác, xách túi rác xuống dưới ký túc xá. Đúng lúc đó Tuấn Triết cũng đi đón Hâm Đình về. Thấy cô, Hâm Đình không chút do dự ôm cô một cái :" Di Giai, mình nhớ cậu chết mất!"

" Được rồi! Được rồi. Về tới ký túc xá là được rồi!" Cô vỗ vỗ vai cô bạn an ủi, cũng không quên quay sang nói :" Cảm ơn cậu."

  Tuấn Triết lắc đầu cười, đưa cho cô một túi đồ ăn vặt và một cốc trà ấm nói :" Đứng dưới đây lạnh mãi cũng không tốt. Các cậu mau lên phòng đi!"

Cậu muốn xách vali giúp hai cô gái nhưng nhanh chóng bị Di Giai cản lại nói :" Cảm ơn cậu, đồ ăn này mình nhận. Hôm nay làm phiền cậu rồi! Mấy cái này bọn mình làm được! Hơn nữa đây là ký túc xá, cậu lên cũng không hay đâu!"

Nghe thấy vậy, Tuấn Triết cũng không cưỡng ép nói :" Vậy hai cậu nghỉ ngơi sớm đi! Bye bye."

" Bye bye "

Đợi Tuấn Triết đã lên xe rời đi, Hâm Đình nhìn cô nói :" Tuấn Triết đã như vậy rồi, cậu còn không mau đồng ý người ta đi!"

" Gì chứ! Bọn mình chỉ là bạn thân thôi mà!" Di Giai ngay lập tức chối.

  Sang ngày hôm sau, Ngọc Trân và Mỹ Lâm mới lần lượt tới nơi. Vất đống đồ đó, nằm dài trên giường thoải mái nói :" Mình nhớ chiếc giường này quá!  Ngồi tàu cả ngày lưng mình sớm đã rụng rời rồi!"

Mỹ Lâm đi tới đá đá chân nói :" Cậu phải cảm ơn Di Giai đi. Cậu ấy một mình dọn phòng cho chúng ta đấy!"

Ngọc Trân hé mắt nói :" Di Giai, mình vẫn luôn yêu cậu nhất!"

Di Giai lắc đầu cười nói :" Nếu mình không lên sớm dọn, với tình trạng này của các cậu dọn nổi chắc."

  Mỹ Lâm từ nhà tắm đi ra :" Vì vậy, hôm nay mình sẽ quyết định mời mọi người đi ăn thịt nướng!"

Nghe đến đây, ba người còn lại đều đồng loạt :" Sao? Cậu trúng số rồi hả?"

                    *           *          *

  Quay lại trường, có rất nhiều việc để làm. Để quay lại quỹ đạo như trước rất mất nhiều thời gian, Di Giai phải điều chỉnh từ từ. Quá nhiều công việc khiến cô quên mất cả thời gian online game.

Lục Thành đi làm về vẫn luôn online chờ cô cùng đi đánh boss, nhưng vẫn thấy tài khoản cô tối đèn. Đã rất lâu rồi anh chưa thấy cô hoạt động. Anh đành phải để lại một số tin nhắn chờ. Đợi cô online trở lại có thể nhìn thấy.

Hâm Đình ngồi trong phòng đắp mặt nạ, xem live stream của nhà đài đang phát sóng sự kiện đầu năm. Có rất nhiều nghệ sĩ tham gia. Cuối cùng cô cũng chờ được đến lượt Tiêu Chiến đi thảm đỏ, hét lên :" Tiêu Chiến, sao anh luôn đẹp trai như vậy?"

Di Giai vừa về phòng, thấy vậy cũng tới xem thở dài nói :" Đẹp trai thật đấy! Ước gì mình cũng được gặp anh ngoài đời."

" Chúng ta cùng thành phố nhưng tại sao lại không gặp được nhau!" Ngọc Trân than thở.

Mỹ Lâm :" Thì ra học bá, nữ thần cũng đu thần tượng như người thường!"