Dịu Dàng Thích Em

Chương 25: Chúc tết ba mẹ anh




" Con đang yêu đương rồi!" Câu nói này giống như sét đánh ngang tai thẳng vào bậc phụ huynh. Mẹ anh vội vàng hỏi lại :" Yêu đương? Ai lại chịu yêu con cơ chứ!"

Tiêu Chiến bất lực, lúc anh không yêu đương thì liên tục giục anh, đến lúc anh yêu đương thật rồi thì bậc phụ huynh lại không tin. Bố anh cũng tương đối bất ngờ :" Con bận như vậy, có thời gian yêu đương sao?"

Anh vâng lên một tiếng, bố mẹ anh mới nửa tin nửa ngờ, hai người họ nhìn nhau rồi lại nhìn đứa con trai của mình, mẹ anh có chút không tin hỏi :" Vậy con nói xem cô gái đấy là người như thế nào?"

Nhắc tới Di Giai, trong ánh mắt của anh không giấu nổi được sự tự hào thêm chút ấm áp, giọng của anh đều đều không gấp gáp :" Em ấy vẫn là sinh viên đại học, là một sinh viên năm tốt. Tính tình rất tốt, hiểu chuyện...! Bọn con tình cờ quen nhau trên mạng, quen được một năm sau đó mới bắt đầu gặp và yêu!"

Câu cuối Tiêu Chiến không nhịn được mà nói thêm một câu :" Em ấy rất ngoan, nếu bố mẹ gặp sẽ rất thích em ấy!"

Tiêu Chiến sợ bố mẹ không tin còn lấy điện thoại ra cho hai người nhìn ảnh cô và anh chụp chung. Thấy thằng con trai của mình cuối cùng cũng chịu yêu đương, hơn nữa cô gái trong ảnh cũng rất dễ nhìn hai người mới tạm thời bỏ đi cục đá trong lòng mình. Mẹ anh thở phào, trước khi quay người vào bếp còn không quên dặn anh một câu :" Nếu đã chịu yêu đương rồi thì mọi hành động của con đều phải cẩn thận!"

Anh gật đầu, làm sao mà không hiểu được ý tứ trong câu nói của mẹ mình. Nếu chuyện yêu đương này của anh mà bị bóc ra, vậy thì Di Giai sẽ phải chịu làn sóng của dư luận lớn cỡ nào. Một cô gái đơn thuần như vậy, chắc chắn sẽ không chịu được bạo lực mạng rồi. Con boss cao cấp vẫn luôn đánh chiêu thức lên những người có mặt ở trong trận đánh này. Di Giai vẫn nhanh tay bổ sung thêm máu cho mình và cho cả đội nhìn cột máu của yêu quái tụt từng chút một mà toát mồ hôi.

" Sao cơ? Anh nói với bố mẹ chuyện em với anh yêu đương rồi sao?" Di Giai ngừng tay một lúc, né tránh đòn của con boss cao cấp kia đang đánh ra bất ngờ lên tiếng. Tiêu Chiến tạo kênh chat riêng cho hai người, anh ừm một tiếng rồi bình tĩnh giải thích :" Bởi vì bố mẹ luôn giục anh, mỗi ngày đều phải nghe hai người lải nhải bên tai nên anh mới nhận hết mọi chuyện! Giai nhi, em sẽ không trách anh chứ!"

Di Giai đỡ trán, qua cái tết này là anh cũng sắp đầu ba mươi rồi nếu không yêu đương thì cũng tương đối đáng lo. Cho dù anh có đam mê sự nghiệp đi chăng nữa, thì thấy con trai mình đẹp trai, có công việc mà ế thì.... Cô lắc đầu cố nhịn cười rồi nói :" Không sao, vậy em có nên chúc hai bác một tiếng không nhỉ?"

Động tác tay Tiêu Chiến có hơi ngừng lại, anh có chút mơ hồ hỏi lại :" Em muốn chúc tết bố mẹ anh?"

" Vâng, em nghĩ bố mẹ anh biết anh với em yêu đương rồi! Tết lại không chúc tết hai người thì lại không hay ạ!" Di Giai hồn nhiên nói, bởi những chuyện như vậy đều là điều hiển nhiên phải làm với người lớn. Năm đầu tiên con trai nhà mình có người yêu, ba mẹ anh có lẽ cũng sẽ rất vui mừng, cũng có thể an tâm được phần nào. Thấy được Di Giai chủ động trong việc nói chuyện với bố mẹ mình như vậy, anh cảm thấy như được gió xuân thổi qua, tràn ngập cảm giác dễ chịu.

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chiến liền nói :" Được! Khi nào em có thời gian rảnh thì nói lại với anh!"

Di Giai vâng một tiếng, thao tác tay cũng trở nên linh hoạt hơn cho đến khi con boss ngã xuống rơi ra một đống trang bị. Cô để cho mọi người chia trang bị còn bản thân off game ngay lập tức. Lúc này Di Giai mới phát hiện ra lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cô vội lấy giấy lau đi. Không biết là do đánh quái căng thẳng hay là lo lắng sắp tới không biết nói chuyện với bố mẹ anh như nào.

Cô tựa như đã nghĩ ra hàng loạt trường hợp, còn ngồi xuống viết những câu bản thân có thể nói. Càng nghĩ thời gian đến đêm giao thừa càng nhanh, tối hôm đó cả nước trong niềm vui hân hoan đón giao thừa, mẹ cô đang trong bếp làm gì đó còn bố cô bận đi giữ gìn trật tự an ninh đường phố. Một lúc sau tin nhắn của Tiêu Chiến gửi tới :" Từ đêm giao thừa tới hết mùng một tết cả nhà anh đều rảnh!"

Với lấy tay tắt màn hình điện thoại, cô đi tới cây đàn piano ở góc nhà chỉnh lại một chút, sau đó bắt đầu chơi một bản nhạc quen thuộc. Trạch Dương đi từ trên tầng hai xuống dựa người vào lan can nheo mắt nhìn cô, sau đó mới vạch trần :" Chị căng thẳng chuyện gì thế?"

Đúng lúc này mẹ cô bê khay bánh kẹo mà bà tỉ mỉ chuẩn bị ra, thấy Trạch Dương hỏi Di Giai bà cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn cô. Thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, cô cười trừ nói :" Căng thẳng gì chứ! Thằng nhóc này đừng nói linh tinh!"

" Mỗi lần chị căng thẳng đều vô thức chơi đàn! Mà mỗi lần chơi đều sai một đoạn!" Trạch Dương bĩu môi nói thẳng, thấy bị em trai vạch trần hành động của mình, cô nhìn mẹ cô cười cười.

" Lâu rồi con không chơi lại piano nên hôm nay thử sức một chút! Mẹ đừng nghe thằng nhóc này nói nhảm!" Di Giai nhanh chóng nói tránh vấn đề, phủ nhận mọi chuyện mà Trạch Dương. Cô đi tới xuống ngồi xuống ghế, ti vi đang phát chương trình tết quen thuộc. Mẹ cô không nói gì nữa, cũng ngồi xuống lẩm bẩm trách :" Cái ông này cũng thật là, đến giờ nào rồi còn chưa về nữa!"

Trạch Dương ngồi một góc không để ý tới chương trình trên tivi, một tay nghịch điện thoại. Di Giai liền tiến tới trò chuyện cùng mẹ mình. Khoảnh khắc đếm ngược đón mừng năm mới cũng là lúc bố cô kịp trở về. Ông phủi lớp sương mỏng đậu trên vai mình, dáng vẻ cao lớn nét mặt uy nghiêm càng làm cho người ta cảm thấy không nên quá phận. Đúng theo mọi năm, đợi ông quay trở lại cả nhà cùng quây quần bên nhau đón khoảnh khắc bước sang năm mới.

Di Giai mặc một chiếc váy màu đỏ dễ chịu, gương mặt cũng ánh lên chút hồng tươi cười nói :" Năm mới mong rằng ba mẹ luôn khoẻ mạnh, bình an! Công việc cũng sẽ phát triển gấp mười lần năm ngoái!"

Trái ngược với Di Giai, Trạch Dương chỉ lẳng lặng nói một câu :" Ba mẹ, năm mới vui vẻ giữ gìn sức khoẻ!"

Hai người đều vui vẻ lấy phong bao lì xì đã chuẩn bị trước cho hai đứa con của mình, lần lượt chúc hai đứa thuận lợi trong việc học hành, một đường tiến bước không ngại khó khăn. Một gia đình bốn người đầm ấm trong khoảnh khắc giao thừa, bên ngoài kia cũng bắt đầu màn pháo hoa đẹp đẽ. Từng quả mạnh mẽ hướng lên trời, sau đó nở ra những hình ảnh xinh đẹp khiến người ta không rời mắt, sau đó lặng lẽ kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Xong những thói quen hằng năm của gia đình, thành viên trong gia đình ai về phòng người đó. Thời gian còn lại là thời gian riêng tư của mỗi người trong nhà thế nên ai cũng sẽ im lặng trở về phòng của riêng mình. Di Giai vội vàng khoá cửa, cô nhìn bản thân trước gương sau đó nhanh chóng chỉnh lại trang phục, tóc tai của chính mình. Lúc sau cô lại lấy thỏi son dặm lại một chút, Di Giai vốn dĩ sinh ra đã có nước da trắng, chính là mỹ nhân trời sinh. Vì vậy khi cô dặm lại son, gương mặt cô càng trở nên sáng bừng. Lúc này chuông điện thoại vang lên, cô cầm lấy bắt máy ngay lập tức tay còn không quên chỉnh lại tóc một lần nữa.



" Giai Nhi!" Gương mặt của Tiêu Chiến hiện lên màn hình, tóc vuốt vô cùng tuỳ ý có lẽ do đang ở nhà. Di Giai không ngăn được tim mình đang đập thình thịch, thận trọng hỏi anh :" Chiến, anh mau xem em còn chỗ nào chưa ổn không?"

Vì hôm nay cô muốn gọi điện chúc mừng năm mới ba mẹ anh nên đặc biệt trang điểm một chút. Lúc này Tiêu Chiến mới để ý cô gái nhỏ này vô cùng xinh đẹp, chiếc váy màu đỏ càng làm người ta cảm thán lên mấy phần. Tiêu Chiến cười nhẹ gật đầu không ngừng khen ngợi :" Giai nhi nhà chúng ta là xinh đẹp nhất!"

Vốn dĩ đang hồi hộp thêm chút căng thẳng, lúc này anh còn đang trêu cô khiến gương mặt Di Giai bất giác đỏ bừng, cô khẽ kêu lên một tiếng :" Anh đừng trêu em nữa mà!"

  " Được rồi! Đợi anh một chút!" Anh biết cô ngại ngùng, miệng vẫn không ngừng cười từ phòng mình đi ra vô cùng tự nhiên nói :" Ba mẹ, Giai nhi muốn nói chuyện với ba mẹ!"

  Ba mẹ Tiêu Chiến đang ngồi xem chương trình hài tết trên tivi, nghe thấy anh chạy ra thông báo như vậy giật mình nhìn anh hỏi :" Thật sao?"

  " Tất nhiên là thật rồi!" Tiêu Chiến ngồi xuống ghế bên cạnh bố mẹ, lợi dụng cánh tay dài của mình đưa ra xa để camera có thể quay được cả ba người. Di Giai bên kia vô cùng căng thẳng, cô vô thức cấu chặt ngón tay của mình tươi cười nhìn bố mẹ anh nói :" Con chào hai bác, con là Di Giai. Năm mới con muốn chúc hai bác mạnh khoẻ, vui vẻ và bình an, đừng để bản thân ảnh hưởng bởi những thị phi bên ngoài ạ!"

  Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Di Giai cùng gương mặt xinh đẹp kia, ba mẹ anh lúc này thật sự tin con trai mình cuối cùng cũng chịu yêu đương rồi. Hai người vui vẻ nhanh chóng nói chuyện với cô, nhìn ánh mắt hai người ánh lên những tia vui vẻ, Tiêu Chiến khẽ mỉm cười.

  " Giai nhi à, thằng bé cũng là lần đầu yêu đương, có gì ấm ức nhất định phải nói cho hai bác nghe, hai bác nhất định làm chủ cho con!"

  Sự căng thẳng ban đầu đã bị sự nhiệt tình của ba Tiêu mẹ Tiêu đánh bay đi mất, Di Giai ngoan ngoãn nói :" Dạ không ạ! Anh ấy rất tốt, rất chiều con ạ!"

   Mẹ Tiêu càng nói càng nhiệt tình :" Vậy khi nào có thời gian rảnh nhất định về thăm hai bác nhé! Nghe kể con học hành rất vất vả phải không?"

  " Dạ, đều là lựa chọn của con nên có vất vả cũng là con nên phải chịu!"

   Thấy được sự ngoan ngoan hiểu chuyện, cùng với ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết và thanh xuân của Di Giai, ba mẹ anh cũng đã yên tâm. Hai người nói chuyện dặn dò Di Giai một hồi, lúc sau hàng xóm sang chúc mừng thì mới miễn cưỡng trả lại điện thoại cho Tiêu Chiến. Anh cầm điện thoại ra ngoài ban công, tiếp tục nói chuyện với Di Giai.

  " Vừa rồi có chỗ nào em không đúng không?" Di Giai cẩn thận hỏi lại anh, sợ rằng lúc nãy nói chuyện không may lỡ miệng nói sai chuyện gì đó. Tiêu Chiến không nhịn được sự vui vẻ cười lên, rất nhanh an ủi lại cô :" Không có, ba mẹ rất hài lòng về em! Sợ rằng sắp tới có lẽ anh bị ra rìa rồi!"

  Bị Tiêu Chiến trêu mặt của Di Giai càng đỏ hơn, Tiêu Chiến lúc này mới không trêu cô nữa, nghiêm túc nói :" Giai nhi, anh yêu em của năm nay và những năm tiếp theo!"

   " Chiến, năm mới vui vẻ! Em cũng yêu anh!" Câu chuyện lại trở nên ngọt ngào, Di Giai thật sự là yêu con người anh chứ không phải thân phận của anh. Tiêu Chiến thì thoải mái hơn rất nhiều, anh nói :" Ra tết chúng ta đi du lịch được không?"

  Tiêu Chiến bất ngờ đề xuất đi du lịch riêng, Di Giai cẩn thận xem lại lịch của mình hỏi anh :" Đi du lịch sao? Anh muốn đi ở đâu?"

  " Tô Châu! Cảnh rất đẹp!" Lần trước Tiêu Chiến có qua Tô Châu đóng một cảnh phim, cảm thấy thành phố này thật sự rất đẹp. Quang cảnh non nước thật khiến người ta phải cảm thán. Hơn nữa dịch vụ ở đây tốt, không chặt chém, với phong cảnh bình yên như vậy anh muốn cô cũng có thể thấy và cảm nhận được.

  Di Giai cũng đã từng xem nhiều video về Tô Châu, chỉ là không ngờ anh lại rủ mình cùng đi. Cô cảm thấy mình cũng không nên ra vẻ, liền gật đầu đồng ý :" Vậy ra tết chúng ta cùng đi!"

  Tiêu Chiến thấy cô đồng ý , nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt anh nói :" Vậy anh lên kế hoạch trước! Cũng muộn rồi, em nghỉ trước đi!"

  Nhà Tiêu Chiến vẫn còn khách nên anh dỗ cô đi ngủ trước. Di Giai cũng gật đầu đồng ý chúc anh thêm một tiếng nữa rồi cúp máy. Vừa tắt máy, điện thoại cô lại thông báo lên một tiếng, Di Giai nhìn qua thấy anh gửi tới một phong bao lì xì.

  Tiêu Chiến cúp máy đi vào trong phòng khách, thấy thím Lưu hàng xóm đang nói chuyện với ba mẹ, anh lễ phép chào hỏi một tiếng. Thím Lưu cũng vui vẻ hỏi anh :" Ngày tết rồi vẫn cần xử lý công việc sao?"

  Mấy người trong xóm đều biết con trai lão Tiêu mấy năm nay trở thành người nổi tiếng, nhân khí kéo tới không ngừng. Đi cùng đó là sự bận rộn, cả năm chẳng về nhà được mấy lần, lúc nào trong đầu cũng là công việc. Mẹ anh nhanh chóng trả lời giúp anh :" À, nói chuyện với người yêu đó."

  Thím Lưu kinh ngạc hỏi lại :" Người yêu? Cuối cùng có người yêu rồi sao?"



  Mẹ Tiêu rõ ràng rất vui vẻ, cười nói :" Đúng vậy! Chúng tôi cuối cùng cũng không cần phải lo lắng ngày đêm nữa rồi!"

  " Vậy thì trong năm nay kết hôn chứ còn đợi gì nữa!" Thím Lưu rõ ràng rất vui mừng cho Tiêu Chiến, anh khẽ cúi đầu lộ ra gương mặt góc cạnh của mình nhẹ nhàng nói :" Em ấy vẫn còn đang học!"

   Di Giai ngủ một mạch tới gần trưa, dưới nhà có tiếng nói chuyện huyên náo vô cùng. Cô cảm thấy bản thân cũng không đói lắm nên cũng ngại xuống nên dứt khoát ở trong phòng. Lúc này Ngọc Trân gửi liên tiếp ba cái phong bao lì xì tới.

  [ Chị em D302 năm mới xinh đẹp học giỏi gấp đôi năm ngoái. Đặc biệt là kiếm được thật nhiều tiền!]

  [ Hâm Đình : Oa, Ngọc Trân cậu phát tài à!]

  [ Ngọc Trân : nhờ các cậu động viên cổ vũ mình mới sớm ngày thực hiện được ước mơ như vậy! Yêu các cô gái của tôi!]

  Di Giai cũng gửi lên ba phong bao lì xì đỏ giá trị tương đương nhau nói :" Các chị em, chúc năm mới luôn bình an vui vẻ!"

  [ Mỹ Lâm : Chúc ba mỹ nữ của tôi luôn xinh đẹp đáng yêu! Năm mới đến chúng ta nhất định một đường nở hoa!]

  [ Hâm Đình : Năm nay các cậu phát tài sao, ai cũng lì xì gấp đôi năm ngoái thế này!]

  [  Ngọc Trân : Haha, chị đây sắp trở thành phú bà sẵn sàng bao nuôi các em!]

  Ngọc Trân nhận được thù lao của phim cũ cộng thêm phim mới, tài nguyên cũng đến vô cùng đều đặn. Còn Hâm Đình gia đình khá giả cũng chưa cần phải lo lắng về tiền bạc, đặc biệt hơn Mỹ Lâm gần tết lại trúng số, thế nên mới có màn lì xì cho nhau đỏ mắt tới vậy. Lúc này Tuấn Triết cũng nhắn tin tới cho cô kèm một bao lì xì, muốn nói rằng hôm nay nhà cậu ta quá bận nên ngày mai mới có thể qua nhà cô chúc tết được.

  Di Giai rõ ràng có ý định tránh né Tuấn Triết, cô cũng không biết từ khi nào mình lại làm vậy. Nhưng cô cảm thấy nếu như mai để cả nhà Tuấn Triết qua đây chúc tết, chắc chắn hai người họ lại bị gán ghép, cô thật sự không thích chút nào. Cô cần tìm một lý do gì đó tránh đi trước, ít nhất ngày mai bản thân không có mặt ở nhà là được rồi. Nói là làm, trong bữa tối cô đề cập tới việc chúc tết, Di Giai nói :" Ngày mai có lẽ con sẽ qua bà ngoại chúc tết ông bà!"

  Ba mẹ cô rõ ràng không từ chối còn dặn dò Trạch Dương lái xe phải chút ý an toàn. Trạch Dương không nói gì, cậu không phản đối cũng không đồng ý nhưng miệng vẫn nhắc nhở cô chuẩn bị đồ đạc cho cẩn thận. Con người Trạch Dương là vậy, khẩu xà tâm phật. Sáng sớm hôm đó Di Giai đã vội giục Trạch Dương mau chóng rời nhà. Cậu rõ ràng không thích, luôn miệng càu nhàu. Cho đến khi xe đi trên đường tới nhà bà ngoại cô mới thở phào một tiếng. Trạch Dương lặng lẽ nhìn cô hỏi :" Chị đang trốn tránh cái gì đúng không?"

  Di Giai cũng không giấu giếm nữa trực tiếp nói :" Tối qua Tuấn Triết có nói hôm nay sẽ qua nhà chúng ta chúc tết."

   Trạch Dương rõ ràng không thích Tuấn Triết ra mặt nên lúc này tâm trạng cũng tốt lên nói :" Vậy đêm nay lấy cớ ở lại luôn đi!"

  " Tại sao?" Di Giai khó hiểu hỏi, tránh cả ngày rồi còn gì. Trạch Dương thậm trí còn không liếc nhìn chị gái ngốc nghếch của mình thở dài nói :" Với đầu óc của chị, đúng là nói chuyện với heo dễ dàng hơn!"

  Di Giai bị cậu nhóc chọc tức liền không thèm để ý tới cậu nữa. Lúc sau Trạch Dương mới lên tiếng :" Ngoại trừ trường hợp anh ta sang ban ngày, còn có thể sang buổi tối! Ý định của anh ta dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn thấu!"

   Gia đình Tuấn Triết đúng là rất nhanh chóng sang chúc tết. Ba mẹ Di Giai vừa tiễn mấy người khác thì thấy cả nhà họ Triệu đang đi qua đây nên chào mời trước.

" Cả nhà năm mới vui vẻ!" Mẹ Di Giai lên tiếng trước, trái ngược với sự giản dị của mẹ cô. Mẹ Triệu ăn mặc vô cùng xa hoa lộng lẫy, ai nhìn vào cũng thấy được đây chắc chắn là một phu nhân giàu có. Tuấn Triết đứng sau mẹ mình, dáng người cũng rất cao liền lễ phép chào hỏi :" Con chào cô! Hôm nay cả nhà con qua đây muốn chúc tết gia đình cô!"

Mẹ cô cũng không thể nào để khách đứng ngoài cổng mãi, liền vui vẻ mở to cổng nói :" Mau vào nhà ngồi! Đừng đứng đây mãi!"

Mẹ cô dẫn cả nhà Triệu gia vào trong nhà, nhờ người giúp việc pha giúp mình ít trà thơm. Lúc này bố cô từ thư phòng đi ra, thấy cả nhà Tuấn Triết đứng ở phòng khách, khách sao nói mấy câu. Hai nhà trải qua mấy chuyện chào hỏi chúc tết bình thường hay làm sau đó mới ngồi xuống nói chuyện. Tuấn Triết ngồi một lúc không nhịn được mà hỏi :" Di Giai và Trạch Dương đang trên phòng ạ!"

Mẹ cô à lên một tiếng nói :" Sáng nay hai đứa tới nhà bà ngoại chúc tết rồi!"

Vừa nói dứt lời, có thể nhìn thấy dưới ánh mắt của Tuấn Triết hiện lên một tia thất vọng.