Dịu Dàng Thích Em

Chương 22: Khải Trạch




Tiêu Chiến bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc, anh mơ màng tỉnh dậy lần mò tới điện thoại.

" Alo, sao thế anh?"

" Sao trăng gì lúc này, em không mau lên xem cái thứ gì trên mạng xã hội kìa!" Giọng nói của quản lý như muốn hét vào tai anh làm anh tỉnh ngủ, bật người ngồi dậy. Tiêu Chiến gõ gõ đầu, mở điện thoại lên xem, trên weibo đầy rẫy những bài viết của các blogger lên bài liên tục về anh.

[ Tiêu Chiên cũng Thuỳ Nhiên đi ăn riêng, khả năng hai người có tình cảm]

[ Thuỳ Nhiên và Tiêu Chiến yêu nhau, bắt gặp đi ăn riêng!]

[ Những bằng chứng của hai người chứng tỏ phim giả tình thật!]

...

[ Buồn cười thật đấy! Rõ ràng tối qua Tiêu Chiến cùng cả đoàn phim đi ăn! Lấy đâu ra đi ăn riêng!]

[ Thuỳ Nhiên cũng xinh đẹp mà! Yêu nhau có sao đâu!]

[ Chiến ca đang là đỉnh lưu, sẽ không không yêu đương đâu!]

[ Thuỳ Nhiên đâu phải gu Chiến ca đâu!]

[ Mấy video hậu trường thấy Chiến ca đối với ai cũng như nhau mà! Mấy người đừng có ảo tưởng nữa đi!]

[ Yêu đương cũng được mà! Sao mà phải chối làm gì?]

[ Phim còn chưa ra mà đã xào cp rồi! Cũng nhanh thật đấy!]

[ Đây rõ ràng là bị hắc mà! Chiến ca nói hiện tại anh ấy vẫn đang tập trung sự nghiệp cơ mà!]

[ Mấy người thôi đi! Đóng bộ phim nào xào cp phim đó! Anh nhà các người cũng thật tâm cơ!]

[ Vậy tại sao không phải là xào cp với nữ chính mà lại là nữ phụ tuyến 18 mới nổi!]

[ Mọi người chửi anh ấy! Liệu có nghĩ tới có ai giở trò sau lưng không?]

[ Rõ ràng là đi ăn cùng cả đoàn phim! Sao hôm nay đã thành yêu đương hẹn hò riêng rồi!]

[ Tôi không biết Thuỳ Nhiên là ai đâu! Hôm nay thì tôi biết rồi!]

[ Thành công thế còn gì, vừa được tiếng lại vừa có miếng! Nữ phụ tâm cơ quá cơ!]

....

Tiêu Chiến tức giận ném điện thoại lên gối, chán chường với mấy thủ đoạn trẻ con này. Nếu là ngày trước anh còn mặc kệ không quan tâm, cùng lắm đi giải trình với giám đốc là được. Nhưng hiện tại còn có Di Giai, nhỡ cô ấy không biết lại tưởng nhầm...Khó khăn lắm cô ấy mới tin tưởng anh, nếu để cô ấy hiểu nhầm chẳng phải càng khó hơn sao. Anh ngồi dậy cầm điện thoại bấm đi một dãy số gọi cho quản lý.

" Anh lên bài thanh minh giúp em với! Video với ảnh em sẽ gửi hết cho anh. Anh chắc chắn phải nói rõ cho mọi người biết giữa em và cô ấy không có một chút gì ngoài đồng nghiệp! Lên bài nhanh nhất có thể!"

Quản lý chỉ kịp nói một tiếng " ok" đã thấy Tiêu Chiến dập máy. Lúc này, thành thật đi khai rõ với cô thì may ra. Di Giai trong phòng thí nghiệm không rõ được sự tình trên mạng xã hội. Đợi đến lúc mọi chuyện được Tiêu Chiến giải quyết xong xuôi rồi cô mới hay biết được có chuyện đó xảy ra.

" Giai nhi, buổi tối hôm qua vừa cúp máy với em thì Thuỳ Nhiên rủ anh cùng cả đoàn đi ăn tối! Anh đơn thuần không nghĩ lại bị bọn họ lên bài như vậy! Anh thật sự không có gì với cô ấy cả! Thật đó!"

Di Giai vừa học xong, nghe Tiêu Chiến giải thích một bài mà chẳng hiểu cái thứ đầu cua tai nheo gì. Tiêu Chiến bất ngờ, cô vẫn chưa biết gì sao? Bình thường mấy người bạn cùng phòng của Di Giai vẫn luôn nắm bắt thông tin nhanh lắm.



" Em vừa từ phòng thí nghiệm ra! Vẫn chưa hiểu anh đang nói gì?" Di Giai nhẹ nhàng nói, anh thở nhẹ một tiếng.

" Hôm qua anh cùng đoàn phim đi ăn đêm, sáng nay vừa ngủ dậy đã lên bài anh cùng với nữ phụ Thuỳ Nhiên đó yêu nhau. Sợ em hiểu nhầm...nên anh giải thích với anh!" Tiêu Chiến kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa. Di Giai mặc lại áo khoác, chỉ nhỏ nhẹ hỏi lại anh.

" Vậy bên anh lên bài thanh minh rồi sao?"

" Phải rồi! Phòng làm việc bên anh vừa ra văn bản thanh minh. Giai nhi, anh nghĩ tới...quả thật có lỗi với em." Anh cảm thấy yêu anh khiến cô thiệt thòi rồi, sao có thể nhịn được mà thấy người yêu mình tiếp xúc cơ thể với người khác giới chứ, lại còn mấy cảnh hôn tình cảm trên phim. Rồi lại suốt ngày lên bài có tình cảm với cô này cô kia. Di Giai khẽ thở dài, khi bắt đầu yêu anh, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trở thành bạn gái của ngôi sao. Những chuyện như vậy trong showbiz không thiếu, và chắc chắn sẽ không thể nào tránh được. Vì vậy Di Giai cũng không thể trách anh, hờn dỗi bởi công việc của anh đã rất mệt mỏi rồi.

" Em phải đến thư viện rồi!"

Tiêu Chiến khẽ thở dài :" Vậy em học đi nhé! Anh cúp máy đây!"

Tuy miệng nói cúp máy nhưng tay lại lưỡng lự chần chừ, Di Giai cũng chờ mãi không thấy tiếng " tút...tút" quen thuộc đầu kia vang lên, nhẹ nhàng hỏi :" Sao vậy?"

" Anh nhớ em!" Tựa như dòng nước ấm mà ngọt ngào chạy qua người, cô mỉm cười nhẹ khuôn mặt ngại ngùng cũng đỏ ửng lên.

" Em cũng vậy!" Di Giai ngồi trong thư viện, cảm giác ngọt ngào ấm áp ấy vẫn lưu luyến trong đầu làm cô không tài nào tập trung nổi. Cô gõ nhanh trên bàn phím, hiện ra hàng loạt nhưng bài viết về Tiêu Chiến và Thuỳ Nhiên, cô lặng lẽ lướt từng bài, đọc từng chiếc bình luận. Ngày trước, có lẽ Di Giai sẽ cảm thấy nghi ngờ ngờ vực nhưng hiện tại anh đã là của cô trực tiếp gọi điện giải thích, trong lòng cũng không còn nút thắt nào đó.

Thuỳ Nhiên ngồi trong phòng trang điểm đến thở mạnh cũng không dám, cô ta làm gì dám để lộ ra nửa điểm bất thường. Chuyện đêm qua gây ra ầm ĩ một trận trên weibo tuy rằng hiệu quả rất tốt nâng hình ảnh cô ta trong mắt mọi người nhưng cũng không nên để mọi người biết chính bản thân tự lên bài. Cô ta len lén mắt nhìn ra ngoài thấy được Tiêu Chiến đang rất nghiêm túc trao đổi kịch bản với đạo diễn. Sự kính nghiệp của anh trong giới đều được mọi người đánh giá, việc anh đứng trong hàng ngũ đỉnh lưu bao nhiêu năm nay đều là hàng thật giá thật.

" Tiêu lão sư!" Thuỳ Nhiên đã trang điểm xong một tay xách váy chạy tới phía Tiêu Chiến đang luyện tập đài từ, anh khẽ ngừng lại ngầng lên nhìn Thuỳ Nhiên. Nơi đáy mắt của anh vẫn còn vương lại một chút cảm xúc không tốt, Tiêu Chiến xa cách khẽ ho nhẹ một cái, không nóng không lạnh :" Có chuyện gì?"

Thuỳ Nhiên dè dặt nhìn anh, sống mũi cao với các đường nét trên khuôn mặt như tạc tượng khiến người ta ghen tỵ, mất một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng :" Chuyện hôm qua...em cũng không biết lại xảy ra chuyện hiểu nhầm như vậy....em sẽ lên bài thanh minh!"

Tiêu Chiến hạ quyển kịch bản dày cộp được đánh dấu chi chít những màu sắc trên đó, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô ta nói :" Thuỳ Nhiên, những chuyện xảy ra như ngày hôm qua chúng ta chắc chắn sẽ không tránh được cũng sẽ không thiếu người thừa nước đục thả câu. Anh không trách vì em mà bị đồn thổi, anh trách mình xử lý không tốt!"

Anh đứng dậy, rõ ràng trong câu nói của anh hoàn toàn có ý tránh né, trước khi đi anh còn không quên nói một câu :" Chuyện này chỉ nên sử dụng một lần! Là lần sau thì duyên người qua đường sẽ không còn!"

Thuỳ Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Chiến, rõ ràng anh biết hết tất cả mọi chuyện nhưng lại không trực tiếp vạch mặt cô ta. Hay bởi Tiêu Chiến đã quá quen với chiêu trò này trong giới giải trí rồi?

Di Giai ngồi trong phòng xếp đồ vào chiếc vali nhỏ của mình, mấy ngày nữa cô vinh dự được tham gia buổi hội thảo khoa học quốc tế, cảm giác rằng học bao nhiêu cũng không đủ. Chuyến đi này khiến cô cảm giác hồi hộp, sợ rằng kiến thức của bản thân không nhiều để trao đổi với các giáo sư và cũng rất háo hức, không biết liệu cô sẽ học được thêm những gì buổi sắp tới. Ngọc Trân từ phim trường trở về đang nằm trên giường đắp mặt nạ đọc kịch bản, ngó thấy cô liền nói :" Tớ thấy hai người các cậu yêu đương thật nhàm chán!"

" Sao vậy?" Di Giai vẫn tập trung không biết có nên mang theo mấy quyển sách nữa hay không, Ngọc Trân hạ quyển kịch bản xuống.

" Lúc cậu ở trường thì anh ấy đi đóng phim tới một cái tin nhắn cũng không có! Đến lúc anh ấy sắp đóng máy thì cậu lại sang nước ngoài! Thời gian đâu mà gặp nhau chứ!"

Di Giai ngừng tay nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết đã ngừng rơi từ bao giờ, bầu trời lấp ló được ánh nắng yếu ớt trên tán cây đầy bông tuyết trắng thuần khiết. Nhìn thấy một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi dưới sân trường, chẳng biết chàng trai trêu đùa gì mà cô gái kia vẻ mặt phụng phịu vô cùng đáng yêu. Di Giai khẽ cười, cô cũng nhớ anh cũng muốn đòi hỏi được anh bên cạnh quan tâm như những cặp đôi khác. Nhưng tiếc rằng hai bọn họ lại là hai người thuộc lĩnh vực khác nhau, anh là người của công chúng còn cô thuộc về phòng thí nghiệm. Chỉ có những phút giây gọi điện cho nhau ngắn ngủi, có những câu quan tâm vội vàng.

Di Giai thở dài :" Biết sao được! Mình yêu anh ấy và cả công việc của anh!"

Ngọc Trân làm dáng vẻ nổi da gà khắp người, cũng không đành lòng nói :" Được rồi! Tớ không chịu nổi tình yêu này của cậu!"

\* \* \*

Tuyết rơi cũng tương đối nhiều bởi vậy mà nhiều chuyến máy bay cũng bị ảnh hưởng, kết thúc một tuần dự hội thảo Di Giai liền muốn trở về nước nhưng chuyến bay qua Nhật Bản quá ít nên chỉ có thể chờ thêm một hai ngày nữa. Di Giai được các bạn trong nhóm rủ đi chơi đường phố Nhật Bản, cảm nhận được trong phòng quá nhiều cũng sẽ phát điên nên cô cũng miễn cưỡng mặc áo khoác rồi ra ngoài. Tiêu Chiến nhắn tin tới hỏi khi nào cô về nước anh đi đón cô. Thành phố Nhật Bản không ồn ào vội vã như Trung Quốc mà mang nét bình yên, nó giống như những bộ truyện tranh mà cô đã đọc từ bé.

Di Giai chỉ vội vã gửi ngày giờ lên máy bay cho anh rồi chạy theo nhóm bạn đang đi phía trước. Tiêu Chiến nhận được tin nhắn của cô, anh sắp xếp lại lịch trình của mình để đi đón cô, bởi vì bọn họ chỉ có thể tranh thủ thời gian gặp nhau.

" Di Giai" Giọng của chàng trai vang lên từ phía sau làm mọi người cùng quay đầu lại nhìn. Khải Trạch đang là trợ giảng của đại học Thanh Đại cùng với thành tích năng lực vô cùng nổi bật. Năm mười tám tuổi khi còn nhiều người đang tập trung ôn thi anh đã tốt nghiệp đại học bằng xuất sắc, được giữ lại trường làm việc. Đi cùng với năng lực còn là ngoại hình ưa nhìn, thu hút các nữ sinh điên cuồng. Di Giai không hiểu sao anh gọi mình, bình thường hai bọn họ cũng thường hay làm việc cùng nhau, quan hệ không tốt cũng không xấu.

" Có chuyện gì ạ?"

Di Giai lễ phép đứng lại chờ Khải Trạch đi tới, vốn nghĩ trợ giảng gọi mình lại để thảo luận nghiên cứu khoa học cô đang làm nên cũng đi bên cạnh anh. Không nghĩ tới Khải Trạch đi tới nói :" Mấy ngày nay hội thảo không có thời gian đi chơi! Hôm nay chúng ta đi thăm quan đường phố một chút!"



Cô đâu có ngờ là anh lại là rủ mình đi chơi càng ngạc nhiên hơn khi cả nhóm anh chỉ gọi riêng một mình tên cô. Khải Trạch cao hơn cô một cái đầu dáng vẻ cao thẳng của anh bao phủ khoảng không gian trước mặt Di Giai làm cô không được tự nhiên. Cô né tránh ánh mắt của anh, gượng cười nói :" Em có hẹn đi với các bạn rồi! Nếu vậy tất cả mọi người cùng đi chung!"

Khải Trạch chăm chú nhìn Di Giai, anh khẽ cười nói :" Được thôi!"

Di Giai cảm nhận được không khí có gì đó không được tốt liền nhanh chóng quay người đi. Suốt buổi đi chơi thái độ của Khải Trạch đối với Di Giai rất lạ, cố ý hay vô tình mà anh luôn bên cạnh cô. Đến tối khi mà mọi người rời quán ăn vui vẻ nói cười phía trước thì Khải Trạch lại kéo cô đi chậm lại với mọi người. Di Giai nhìn theo bóng lưng của các bạn, nghiêng đầu nói với anh ta.

" Anh có chuyện gì sao?"

Khải Trạch không bất ngờ lắm về câu hỏi của Di Giai, anh ta dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nụ cười trên môi anh vẫn đẹp đẽ như vậy :" Em nhìn ra là anh có chuyện gì sao?"

Di Giai không nói gì, không sợ hãi nhìn lại anh nghiêm túc một cách kỳ lạ :" Bình thường em và anh có gặp mặt cũng là trong công việc và học tập. Cho dù nghĩ đi nghĩ lại em vẫn cảm thấy em và anh không có chuyện gì cần phải riêng tư như vậy cả!"

" Nếu là chuyện tình cảm thì sao?"

Khải Trạch đột ngột nói làm cô nhất thời cứng người, chuyện tình cảm là sao? Chẳng phải anh có tin đồn đang yêu đương với giảng viên trong trường hay sao, Di Giai chẳng muốn dính dáng tới mấy thứ rối như tơ vò như vậy. Hơn nữa, chuyện Di Giai đang hẹn hò cũng được mọi người trong trường bàn tán không ngớt. Khải Trạch thấy cô như vậy, trước hết làm rõ tin đồn đang yêu đương với vị giảng viên đó, sau đó cất giọng nhẹ nhàng ôn nhu :" Em đã có người mình thích hay chưa?"

" Em có rồi!" Di Giai rất thẳng thắn thừa nhận bản thân đang yêu đương. Nếu như hôm nay không ở đây nói rõ ràng với anh về chuyện tình cảm thì cô e rằng chuyện về sau càng phức tạp hơn rất nhiều. Khải Trạch như bị cô đâm một nhát dao xoá đi ý định của anh, cô không nóng không lạnh nói :" Em đã có người mình thích và hi vọng rằng em và anh sẽ không có chuyện gì phát sinh ngoài công việc và học tập."

Di Giai nói rồi cúi đầu chào anh rồi quay người chạy đi khỏi chỗ không khí không vui vẻ này. Khải Trạch đứng nhìn theo dáng người cô khẽ nheo mắt, không lẽ người con bé thích là Tuấn Triết, cái tên thanh mai trúc mã chết tiệt của con bé. Nhưng theo anh ta tìm hiểu được thì Tuấn Triết đã mấy lần ngỏ ý nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, anh rút một điếu thuốc cho lên miệng. Một làn khói trắng được toả ra không gian, Khải Trạch chán nản vẫn không làm cách nào gây ấn tượng với cô bé này.

Sáng sớm hôm sau mọi người đều đã tập trung an ổn để xuất phát ra sân bay, Di Giai không cố tình né tránh Khải Trạch. Cô cảm thấy bản thân đã làm rõ ràng mối quan hệ với anh rồi, hai người hoàn toàn không có gì để hiểu nhầm hết. Khải Trạch cố ý ngồi xuống cạnh cô, tìm cơ hội bắt chuyện nhưng Di Giai đeo tai nghe nhắm mắt giả vờ ngủ. Suốt chuyến bay Di Giai đều không để ý tới anh, mong máy bay hạ cánh sớm thêm một chút.

Đợi đến khi thông báo máy bay sắp hạ cánh Di Giai mới thở phào nhẹ nhàng, cô ngồi thẳng lưng chuẩn bị xuống khỏi máy bay thì Khải Trạch ngồi ngoài không có ý định đứng dậy. Di Giai biết anh ta cố ý để cô ngỏ lời, hết cách cô thở dài một cái :" Anh có thể cho em qua được không ạ?"

Khải Trạch giả ngơ :" À, được rồi!"

Di Giai nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục chạy ra ngoài cửa, Khải Trạch cũng chạy đuổi theo nói :" Di Giai, chúng ta đều tiện đường về trường, để anh đưa em về!"

" À, em có người đón rồi! Không cần phiền sư huynh đâu ạ!" Di Giai từ chối anh rời đi, đúng lúc một chiếc xe ô tô màu trắng dừng trước mặt cô, Di Giai lặng lẽ mở cửa ngồi lên. Hành động đóng mở cửa rất nhanh, nhanh tới mức Khải Trạch còn chưa kịp nhìn rõ người trong xe kia là ai nhưng nhìn hình dáng kiểu xe không phải xe sang, chứng tỏ người này cũng rất bình thường.

Di Giai vừa lên xem ngay lập tức được chào đón bằng một cái ôm vô cùng ấm áp, cô dụi dụi vào người anh như con mèo con nói :" Em về rồi!"

Tiêu Chiến một tay ôm cô, một tay kia chuẩn bị khởi động xe rời đi, anh xoa đôi bàn tay có chút lạnh của cô quan tâm hỏi :" Có mệt chỗ nào không?"

Di Giai lắc đầu nhận lấy bình trà ấm anh đưa cho cô, ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh. Rất lâu rồi hai người họ chưa gặp mặt nhau cũng chưa có hành động thân mật nào. Hằng ngày chỉ có thông qua tin nhắn hay cuộc gọi ngắn ngủi để biết được ngày hôm nay bọn họ đã có những câu chuyện gì. Tiêu Chiến cũng biết rằng cô rất thiệt thòi nhưng lại không biết phải làm gì cho cô, anh cũng rất cần phải hoàn thành tốt công việc của mình. Tiêu Chiến xoa đầu cô, mang theo cả sự yêu chiều của bản thân, cô nhận ra con đường này không phải con đường về trường quen thuộc liền ngây ngốc hỏi :" Chúng ta đi đâu đây?"

Tiêu Chiến tránh chiếc xe phía trước, bộ dạng chăm chú vô cùng đẹp trai không quên trả lời cô :" Anh qua công ty một lát!"

Chiếc xe đỗ trước một toà nhà tương đối cao, anh tắt máy trước khi xuống xe còn quay sang dặn dò cô :" Em ở đây chờ anh một lúc, anh sẽ ra nhanh thôi! Sau đó chúng ta đi siêu thị nhé!"

Di Giai ngoan ngoãn gật gật đầu, Tiêu Chiến xoa đầu cô một cái mới hài lòng rời đi. Anh đi rất nhanh, cô nhìn theo bóng dáng của anh khuất sau cánh cửa kính, theo cô biết thì đây không phải công ty quản lý của anh. Vậy thì công ty anh nói ở đây là công ty nào? Suy nghĩ trong đầu như vậy nhưng cô vẫn yên lặng ngồi trên xe, chờ anh về hỏi rõ mọi chuyện sẽ dễ hơn.

Đúng theo lời đã nói, anh đi rất nhanh rồi quay lại. Tiêu Chiến mở cửa xe mang theo chút không khí lạnh của mùa đông vào trong xe, anh khởi động xe nói :" Xong rồi! Chúng ta đi thôi!"

" Đây là công ty gì vậy?"

Nghe thấy cô hỏi như vậy, Tiêu Chiến quên mất không nói chuyện này với cô. Dạo này công việc nhiều quá khiến hai người cũng không có nhiều thời gian tâm sự với nhau nên anh cũng nhất thời chưa kể. Anh không nhanh không chậm, chất giọng ấm áp vang lên trong xe :" Trước khi tham gia giới giải trí anh cùng mấy người bạn đại học cùng lập ra một công ty chuyên thiết kế. Ban đầu việc làm ăn không thuận lợi lắm nhưng nhờ mối quan hệ trong giới giải trí nên công ty ngày càng phát triển!"

Di Giai tập trung nghe anh nói, không một chút nào xen ngang.

" Dù gì chuyên ngành anh học cùng là thiết kế! Hơn nữa trong giới giải trí cũng rất xui rủi. Nhỡ đâu một ngày nào đó anh gặp khó khăn ít ra còn có nghề tay trái để chống đỡ!"

Sau đó anh quay người sang phía cô, cười nói :" Đợi một thời gian nữa yên ổn, anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn!"