Dịu Dàng Thích Em

Chương 15: Say rượu làm càn




Tiếng thở mạnh cùng giọng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia khiến trái tim cô bất giác đập nhanh hơn một nhịp.

" Di Giai, đừng đồng ý! Anh thích em, chờ anh!"

Di Giai không thể tin vào tai mình, giọng nói trầm ấm ngọt ngào đầu dây bên kia cảm giác vô cùng quen thuộc. Cô ngờ vực nói :

" Lục Thành?"

Tiêu Chiến càng gấp gáp hơn, anh sợ cô sẽ đồng ý cái tên Tuấn Triết kia. Sau khi nhận được file ghi âm mà Ngọc Trân gửi tới, anh như ngồi trên lửa đốt. Anh hận không thể chạy tới cạnh cô mà ngăn cản. Đành dùng hết can đảm gọi điện tới, cho dù bị nhận ra cũng được.

" Là anh."

Anh liên tục nói phải chờ anh, cô không hiểu anh nói gì nhưng giọng nói ngọt ngào, thêm một chút ấm áp như thể đang an ủi cô. Nhận được điện thoại bất ngờ từ anh khiến cô như chết đuối vớ phải phao cứu hộ.

" Anh đang làm gì vậy?" Di Giai không quan tâm tại sao anh lại biết cô được Tuấn Triết tỏ tình.

Tiêu Chiến thở phào một hơi, dùng chất giọng trầm ấm vốn có của mình nói :" Anh đang nấu ăn tối!"

Giọng nói của Di Giai trở nên yếu ớt, thêm phần nũng nịu :" Em cũng muốn ăn!"

Tiêu Chiến ngừng tay, cười một tiếng yêu chiều nói :" Được! Anh sẽ nấu cho em ăn!"

" Em phải vào rồi!"

" Chú ý về sớm! Đừng để bị cảm lạnh. Khi nào về thì gọi cho anh!"

Anh dặn dò cô từng chút một, không lỡ tắt máy. Di Giai ngoan ngoãn, có chút hơi đỏ mặt nhẹ nhàng nói :" Vâng"

Trái tim của Tiêu Chiến bất giác trở nên mềm nhũn, cô giống như một chú mèo con nũng nịu. Thật muốn chạy tới nơi đó để ôm chặt lấy cô, để cô dựa vào lồng ngực anh mà an ủi.

Tiếng tút...tút vang lên báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc. Di Giai vẫn giữ điện thoại trên tai, dường như cô cảm nhận được hơi ấm của anh phía đầu dây bên kia. Một giọt nước mắt như viên chân châu nhỏ lăn xuống gò má. Di Giai vội lau đi, khẽ ngẩng mặt ngăn những giọt nước mắt tiếp theo sắp rơi xuống.

Giọng anh ấm quá, cô không biết đây có phải giọng thật của anh hay không? Nhưng đối với hiện tại, như vậy đã quá đủ để an ủi cô lúc này.

" Di Giai!" Ngọc Trân chạy tới, cậu cầm tay cô bạn lo lắng.

Di Giai mỉm cười nói :" Mình không sao! Mau vào thôi!"

Tuấn Triết thấy cô quay trở lại, điệu bộ gấp gáp muốn nói gì đó rồi lại thôi. Di Giai lắc đầu nhẹ giọng nói :" Không sao! Trò chơi thôi mà!"

" Mình xin lỗi. Để cậu khó xử rồi!"

Tiệc tàn cũng là lúc đêm khuya, bọn họ chia tay nhau mỗi người một đường đi về. Dưới ánh đèn đường chiếu rọi một khoảng đường, Tuấn Triết tạm biệt mấy người bạn, rồi mới quay người lại nói.

" Muộn rồi! Để mình đưa các cậu về!"

Di Giai bất giác lùi lại một bước, biểu cảm có chút cứng nhắc nói :" Mình với các bạn cùng phòng muốn đi riêng! Làm phiền cậu rồi!"

Nói rồi cô vẫy tay tạm biệt Tuấn Triết, quay người chạy nhanh tới chỗ mấy người bạn đang đứng chờ nói :" Chúng ta đi thôi!"

Dưới sân trường vẫn còn tấp nập người đi lại, bọn họ không tập thể dục thì cũng là ngồi nói chuyện tâm sự với nhau. Con đường dẫn tới ký túc xá hai bên là hai hàng cây rẻ quạt đang chuyển mình dần thành màu vàng của sắc thu. Gió luồn qua mái tóc bọn họ, để lại cảm giác mát mẻ ở lại.

Bốn người họ lặng lẽ đi dưới tán cây, chẳng ai nói với ai câu nào. Di Giai đi trước mấy người một bước, ba bọn họ nhìn nhau chẳng biết phải làm gì.

" Lục Thành đã gọi cho mình!" Giọng nói của Di Giai có chút nghẹn ngào, phải uốn lưỡi bảy lần, nuốt nước bọt cô mới nói ra một câu hoàn chỉnh. Hai mắt đỏ hoe, nước mắt tích tụ lại làm mờ đi khoảng nhìn trước mắt.

Ba người họ chưa kịp ngạc nhiên, Di Giai lại lau nước mắt tiếp tục nói :" Giọng anh ấy rất ấm cũng rất hay. Anh ấy liên tục nói chờ anh ấy!"

Ngọc Trân nhìn hai người bạn, Mỹ Lâm và Hâm Đình cũng nhìn lại lắc đầu. Bọn họ không biết phải làm gì lúc này, tuy ngày thường mạnh miệng là vậy. Nhưng khi nhìn thấy người bạn của mình có tâm trạng họ lại không biết phải làm sao.



Di Giai quay người lại nhìn các bạn của mình, thê lương nói :" Các cậu nói xem...anh ấy nói mình chờ anh ấy! Rốt cuộc anh ấy muốn mình chờ cái gì?"

" Di Giai, cậu say rồi!" Ngọc Trân nắm lấy tay Di Giai nhẹ nhàng nói.

Cô gạt tay Ngọc Trân ra, liên tục lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng được rơi ra, Di Giai nấc một nhịp, sau đó lại nói :" Mình không thích Tuấn Triết, mình và cậu ấy chỉ là bạn thân. Mình không có mối quan hệ gì với cậu ấy cả! Đừng bắt ép mình nữa, tình cảm của mình sao có thể để người khác phải điều khiển như vậy?"

Hâm Đình đỡ lấy Di Giai, dịu dàng hệt như một người mẹ vỗ vỗ vai cô nói :" Bọn mình không ép cậu! Bọn mình chỉ muốn cậu hạnh phúc!"

Di Giai vẫn tiếp tục khóc, có lẽ vừa rồi cô uống có hơi nhiều rượu thế nên bây giờ cảm xúc của cô mới bất thường như vậy. Mỹ Lâm đi tới khoác áo lên người Di Giai, quay sang nói với hai người bạn :" Đưa cậu ấy về phòng trước, đừng để bị nhiễm lạnh!"

" Chúng ta còn trẻ mà! Yêu đương hay không là lựa chọn của chúng ta mà. Mình không muốn, tại sao cứ ép mình chứ! Tại sao người bị chửi lại là mình, mình làm sai ở đâu sao? Học giỏi là lỗi của mình, được trao học bổng cũng là nỗi của mình ư? Mình không muốn, không muốn!"

Di Giai vẫn vừa khóc vừa nói, cô như bùng nổ cảm xúc. Bao nhiêu chuyện trong thời gian qua xảy ra tích tụ lại giống như một quả bóng bay được bơm đầy. Đến khi quá sức chịu đựng của nó liền vỡ tan tành thành từng mảnh.

Hâm Đình nói với Ngọc Trân :" Đưa cậu ấy về phòng trước đã!"

Những người đi ngược lại với bọn họ đều cố ngoảnh lại nhìn bọn họ. Di Giai vẫn đang khóc, nức nở lên từng hồi. Đưa được Di Giai về phòng bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Trân lấy khăn ấm lau mặt lau tay cho cô.

Di Giai nằm trên giường, một cảm giác rất không thật bao trùm lên tâm trí cô, giọng cô nhỏ dần :" Tại sao các cậu luôn cho rằng Lục Thành là kẻ lừa đảo. Anh ấy không phải kẻ lừa đảo, anh ấy là người tốt..."

Điện thoại của Di Giai đột nhiên vang lên, Mỹ Lâm lục tìm trong túi mở ra xem. Ánh mắt của cậu kinh ngạc nhìn Hâm Đình và Ngọc Trân, nuốt nước bọt khó khăn nói :" Là Lục Thành!"

" Cái gì?" Hâm Đình tiến tới, cầm lấy điện thoại của Di Giai mà xem. Màn hình hiển thị hai chữ " Lục Thành". Cậu không nói không rằng, ngay lập tức ấn nút nghe.

" Di Giai, em đã về đến phòng chưa? Đã rất khuya rồi đấy!"

" Xin chào, Di Giai..." Hâm Đình đột nhiên bất động, giọng nói này quá quen thuộc, nhất thời khiến cô trở nên lúng túng.

Tiêu Chiến lo lắng, đã khuya như vậy rồi cô còn chưa gọi lại cho anh, lẽ nào lại xảy ra chuyện rồi. Đầu dây bên kia đang nói rồi lại đột nhiên im lặng.

" Sao thế?" Ngọc Trân nhỏ giọng hỏi khi thấy Hâm Đình im lặng.

" Hức, mình mệt mỏi! Mình không muốn làm Di Giai nữa! Mình muốn tự do, tự tại như nhân vật trong game, cùng Lục Thành đi khắp nơi đánh quái hái thuốc. Mình đã quen anh ấy một năm rồi, mà anh ấy là ai? Ở đâu? Mình cũng không biết...."

" Mình muốn gặp anh, mình thích anh!" Di Giai nói ra hết nỗi lòng của mình, mặc kệ anh có thật là Lục Thành, có phải một người tốt hay không? Nhưng cô không nhịn được mà dần thích anh, gom góp lại những điều nhỏ nhặt mà anh làm cho cô cũng đủ để dành trái tim nhỏ bé cho anh.

Những câu nói của Di Giai đều được điện thoại thu lại, Tiêu Chiến nghe rõ ràng được từng câu chữ. Trái tim anh đập mạnh, một cảm giác vui sướng như đứa trẻ được tặng quà mà nhảy cẫng lên. Anh kiềm chế cảm xúc của mình, hỏi :" Di Giai đang say sao?"

Hâm Đình lúc này tâm trạng cũng đầy vấn đề, nhìn Ngọc Trân nặng nề nói :" Phải rồi! Cậu ấy say rượu nhưng bọn em đã đưa được cậu ấy về phòng rồi! Anh không phải lo đâu!"

" Cảm ơn em..." Tiêu Chiến chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã tắt rụp một cái. Anh ngơ ngác nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã được ngắt kết nối. Nhưng trong đầu anh chỉ vang lên mấy câu " muốn gặp anh, thích anh"

Anh như vỡ oà cảm xúc, tay cầm điện thoại vẫn bất động. Thà tin vào câu nói " lời nói lúc say luôn là lời nói thật lòng" còn hơn rằng cô nói nhảm. Ngay lúc này, anh muốn tới trước mặt cô, nghiêm túc hỏi cô có cảm nhận gì về anh.

" Tiêu Chiến, cậu đâu rồi? Đang họp mà!" Giọng nói của một người đàn ông phát ra từ máy tính, anh vội thu lại cảm xúc của mình, đi tới trước máy tính tiếp tục làm việc.

Hâm Đình ngây người, hai tay cứng ngắc bám chặt vào thành bàn. Giọng nói này, giọng nói này cô không thể lẫn được. Cô đã theo đuổi giọng nói này năm năm rồi. Quay sang nhìn Ngọc Trân, cô bạn hốt hoảng nói :" Cậu sao vậy? Cậu cũng bắt đầu thấy khó chịu rồi sao?"

Lắc đầu trong tinh thần hoảng loạn, Hâm Đình vẫn chưa tin được vào tai mình. Nếu câu nói đầu có thể do cô nghe nhầm, nhưng một câu dặn dò dài như vậy, chắc chắn không thể nghe nhầm được. Cô xua tay, để lại điện thoại của Di Giai trên bàn, khó khăn đi về giường của mình.

Mỹ Lâm và Ngọc Trân không hiểu chuyện gì, cũng không biết phải làm sao, người này đẩy người kia.

" Nước"

Tiếng nói nhỏ như muỗi của Di Giai làm tan đi cái không khí khó chịu này. Ngọc Trân vội vàng lấy cốc, rót đầy nước ấm đưa tới miệng Di Giai, bên cạnh đó cũng vỗ lưng cho cô đỡ sặc nước. Uống xong cốc nước Di Giai cũng không còn làm loạn, im lặng ngủ. Ngọc Trân đắp chăn cẩn thận cho bạn, lúc này mới thở phào mà đi tắm.

[ Cậu ấy đã ngủ ngoan rồi! Không còn làm loạn nữa!]

Tiêu Chiến nhận được tin nhắn, nhanh chóng trả lời lại [ Cảm ơn em]



\* \* \*

Sáng sớm Di Giai bị cơn đau đầu đánh thức, miệng cô khô rát vô cùng khó chịu. Các bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, cô rón rén đi tới cây nước nhẹ nhàng rót đầy một cốc. Từng ngụm từng ngụm nước ấm trôi xuống cổ họng cô, cảm giác nước trôi đến đâu cơ thể cô thoải mái tới đấy.

Cô không dám làm mạnh, ảnh hướng tới các bạn vẫn đang say giấc nồng. Đêm qua làm khổ các bạn như thế nào cô biết chứ, cô nhớ hết sự việc tối qua xảy ra. Nhưng cũng nhờ thế mà cô cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, chẳng còn tâm trạng nặng nề tối qua nữa.

Dòng nước ấm tưới lên cơ thể cô, gột rửa những bụi bặm trên người. Tối qua khi cô say, các bạn cùng phòng chỉ có thể cởi áo khoác ngoài, lau chân tay và mặt giúp cô, chứ không thể để cô đi tắm được.

Tiếng gõ cửa nhà tắm vang lên, giọng nói ngái ngủ của Hâm Đình vọng vào :" Ai trong đó vậy?"

Di Giai vội tắt nước, nói :" Là mình, là mình. Xong ngay rồi đây!"

Mặc quần áo vào với tốc độ ánh sáng, mở cửa ra thấy Hâm Đình đang dựa người vào cửa. Cô đỡ lấy cô bạn nói :" Mình xong rồi! Cậu vào đi!"

Nhìn dáng vẻ lảo đảo của Hâm Đình, cô có thể tượng tưởng hôm qua bản thân mình đã làm loạn như thế nào. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội chộp lấy đi ra ban công, ngoái lại xem có ai bị đánh thức hay không sau đó mới yên tâm đóng cửa lại.

" Em nghe"

Tiêu Chiến thấy cô nghe máy, quay người tắt bếp đang đun nồi canh sôi, nhẹ nhàng hỏi :" Tỉnh rồi?"

Di Giai có chút đỏ mặt, hơi cười nhẹ :" Em tỉnh rồi! Có chút hơi đau đầu!"

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó mới âm trầm cất lên :" Anh có nấu canh giải rượu và một chút bữa trưa, có lẽ sắp ship tới rồi!"

Di Giai cảm nhận được giọng nói này rất quen thuộc, như thể đã nghe ở đâu đó rồi. Chất giọng ngọt ngào trầm ấm này làm cô càng muốn biết anh rốt cuộc trông như thế nào.

" Thứ năm tuần này em ra sân bay để về quê nghỉ hè! Anh có thể...đưa em ra sân bay được không?"

Di Giai cảm nhận được lời yêu cầu của mình có hơi không đúng. Nhưng cô chỉ muốn tìm cách để có thể gặp anh. Tiếng thở dài đầu dây bên kia vang lên làm tâm trạng của cô hơi trùng xuống.

Anh nói :" Thật xin lỗi em, ngày mai anh phải đi công tác ở thành phố khác. Không tiện để đưa đón em!"

" Không sao! Em tự mình đi cũng được!" Nói rồi cô cúp máy đột ngột, còn chưa kịp chào tạm biệt anh. Có lẽ cô hơi ích kỷ khi mà yêu cầu anh như thế. Thở dài một hơi, mang theo phiền não ra ngoài để gió cuốn đi xa, cô quay người trở lại về phòng.

Lúc này Ngọc Trân đã tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ hỏi cô :" Cậu còn khó chịu ở đâu không?"

Di Giai lắc đầu nói :" Mình hết rồi! Cậu không ngủ thêm sao?"

" Mình không ngủ nổi. Trưa nay mình còn phải tới công ty nữa! Cậu đi đâu vậy!" Ngọc Trân đi xuống giường, thấy Di Giai đang cầm ô chuẩn bị đi ra khỏi phòng liền hỏi.

Di Giai quay người nói :" Đi mua ít đồ cho các cậu! Cậu định để bụng đói đi làm sao?"

Nói rồi cô rời đi một lúc lâu, đợi đến lúc về trên tay đã có túi to túi nhỏ. Cả phòng cô cũng đã dậy hết, mỗi người một việc.

" Ăn cơm thôi!" Di Giai đặt túi đồ ăn xuống bàn, Mỹ Lâm đang gấp quần áo, ngừng tay nói :" Cậu mua gì vậy?"

" Tất nhiên là cơm trưa rồi! Cũng có thêm ít hoa quả tráng miệng này! Còn nữa, có canh giải rượu của Lục Thành gửi cho chúng ta nữa!"

Cô chia đồ ăn ra thành từng phần, bọn họ đều dừng tay đi tới chuẩn bị ăn cơm. Ngọc Trân nâng một hộp cơm màu hồng rất xinh lên, giả vờ như không biết hỏi Di Giai :" Tại sao lại có hộp cơm màu hồng ở đây!"

Di Giai đỏ mặt thừa nhận nói :" Là của Lục Thành gửi cho mình!"

" Oa, có nho luôn sao? Cả dưa hấu nữa!" Mỹ Lâm cảm thán, mùa hè nắng nóng mà không ăn dưa hấu đúng là một thiếu sót. Di Giai nhìn Hâm Đình mặt đầy tâm sự, chẳng có chút gì là hào hứng thường ngày, cô hỏi.

" Hâm Đình, cậu sao vậy?"

Hâm Đình nâng mắt nhìn Di Giai, nặng nề hỏi cô.

" Cậu có bao giờ nghĩ, Lục Thành mà cậu quen có thân phận khác không?"