Không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng đọng, nhân viên vừa thông báo nhà thiết kế Anna tới nhưng người bước vào lại là Mộc Uyển Đình.
Gần đây, Anna là cái tên được săn đón hàng đầu trong ngành thiết kế trang sức, vì muốn lôi kéo nhân tài cho công ty anh đã dùng chút thủ đoạn, ra điệu kiện ép buộc để Anna trở thành nhân viên chính thức của công ty mình. Đợi chờ mãi cuối cùng cũng đạt được mục tiêu đề ra. Chỉ là trước giờ chưa từng nghĩ tới tình huống trước mặt. Người đàn ông nghi hoặc hỏi: " Sao em tới đây?"
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Mộc Uyển Đình vừa bối rối vừa xấu hổ. Khi tốt nghiệp cô không muốn dựa vào gia thế nhà họ Mạc nên mới tự tìm việc trong tòa soạn. Lúc trước cô chọn công ty này là vì họ có thể chấp nhận nhân viên bán thời gian, thuận lợi để cô làm hai công việc một lúc. Bản thân chưa từng nghĩ tới việc có ngày mình lại đi làm thuê cho chính chồng mình. Chưa từng nghĩ tới anh và cô sẽ có lúc gặp mặt trong tình cảnh như bây giờ.
Vài giây trôi qua vẫn là một mảng im lặng, Mạc Thiên Vũ vẫy tay ra hiệu cho trợ lí ra ngoài, Khi còn lại hai người trong phòng anh mới cất giọng nghiêm túc nói chuyện với cô.
" Mộc Uyển Đình, em không định giải thích gì sao?"
" Em tới đưa mẫu thiết kế." Mộc Uyển Đình vừa nói vừa đưa ra tập tài liệu trong tay.
Mạc Thiên Vũ nhìn tập tài liệu trong tay rồi lại nhìn lên Mộc Uyển Đình. Đây chính là câu trả lời sao, chính là thừa nhận cái tên Mộc Uyển Đình và cái tên Anna kia là cùng một người hay sao.
Không biết có phải do căng thẳng sinh ra ảo giác hay không nhưng thứ Mộc Uyển Đình cảm nhận được chính là sự hụt hẫng và tức giận đan xen trong đáy mắt Mạc Thiên Vũ. Cô không quá tin tưởng mà níu ống tay áo anh khẽ thấp giọng: " Anh"
Lúc này sự nũng nịu của Mộc Uyển Đình dường như cũng không có tác dụng gì. Mạc Thiên Vũ ngước mắt nhìn cô cất giọng lãnh đạm.
" Tại sao lại làm như vậy? Em chỉ nói với anh nghỉ việc ở tòa soạn để theo đuổi ước mơ, chưa từng nói từ lâu đã làm một lúc hai công việc."
" Em… em chỉ muốn cố gắng bằng sức lực của mình. Nếu em nói muốn trở thành nhà thiết kế thì ngay từ khi tốt nghiệp chú dì cũng sẽ sắp xếp cho em một công việc thoải mái. Nhưng em đã nhận quá nhiều ân tình của nhà anh, không muốn cả đời dựa dẫm như cây tầm gửi. Vì vậy mới tự tìm việc mà không nói."
Hai chữ “nhà anh” thật khiến Mạc Thiên Vũ cảm thấy chói tai, anh đột nhiên đứng dậy đối diện nhìn Mộc Uyển Đình:
" Mộc Uyển Đình, em có nhớ không? Khi anh hỏi em có dự định quay lại làm nhà thiết kế, em đã từ chối, nói trước mắt vẫn muốn làm nhiếp ảnh gia. Vậy nhưng sau lưng anh thì sao chứ. Em có thể cảm thấy áp lực khi mắc nợ bố mẹ, vậy còn anh thì sao, tại sao không nói với anh. Em đừng quên em là vợ của anh."
Mộc Uyển Đình: " Nói với anh rồi anh cũng sẽ dọn đường quang cho em bước. Nợ anh hay nợ chú dì thì có gì khác nhau."
" Em…" Lời vừa vang lên khiến cho Mạc Thiên Vũ giận tới không thốt lên lời. Giây tiếp theo anh lại nghe được cô nói.
" Em cũng có lòng tự trọng của em, em không phải bình hoa di động chỉ dùng để trang trí."
Mạc Thiên Vũ cười tự giễu: " Em thà là bán mạng làm việc cũng không muốn nhờ tới anh."
" Em có biết tại sao anh lại ngồi ở đây không? Em có cần phải phận định rạch ròi với anh như vậy không? Rốt cuộc trong lòng em anh là cái gì? Món nợ gì đó đều là em tự nghĩ ra, là tự em muốn đẩy mình ra xa."
Từ nhỏ tới lớn Mạc Thiên Vũ chưa từng to tiếng với cô, giờ phút này ai cũng vì cái lí của mình mà kích động. Mộc Uyển Đình cũng không chịu khuất phục mà gằn lên.
" Phải là em tự đẩy mình ra xa, những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như anh sao có thể biết cảm giác bị coi thường là như thế nào. Anh đâu biết cái vạch xuất phát của anh cũng chính là cái đích đến mà những người như em phấn đấu cả đời có khi còn không với tới được."
Sự giận dữ của Mạc Thiên Vũ như được kích thích tới đỉnh điểm. Bao nhiêu năm qua đi rồi, thậm chí ngay cả khi đã xác định rõ mối quan hệ thì trong lòng cô anh vẫn chỉ là một người ngoài.
" Uyển Đình, anh còn phải cố gắng bao nhiêu nữa mới có thể được em xem là người nhà."
Mạc Thiên Vũ để lại một câu rồi bước ra ngoài. Thời điểm cánh cửa đóng lại cả người Mộc Uyển Đình như vô lực mà ngồi xụp xuống. Từ khi xác định mối quan hệ, đây là lần đầu tiên họ cãi nhau. Cô biết người nhà họ Mạc chưa từng xem cô là người ngoài, Mạc Thiên Vũ lại càng không thể. Thật ra trong lòng cô cũng chưa từng xem anh hay gia đình anh là người ngoài. Chỉ là vì anh quá ưu tú, quá sáng chói mà cô lại quá tầm thường, cô cảm thấy xấu hổ, thấy tự ti. Chỉ vì nóng nảy nhất thời không kìm chế được mà nói lời khó nghe với anh.