Mộc Uyển Đình nhíu mày khó hiểu, ánh mắt nhìn anh vừa ấm ức vừa tức giận: " Em nợ anh cái gì?"
" Cái đêm say rượu đó, em thật sự không nhớ ra chuyện này."
Lần say rượu đó cô chỉ nghe mọi người nói cô đã tỏ tình với anh nhưng cô chưa từng nghĩ tới bản thân có thể làm ra việc như vậy. Mảng kí ức trong đầu như được lục lọi, lật lên lật xuống, cuối cùng một chút kí ức vụn vặt nhưng lại vô cùng rõ nét hiện lên. Cô đã ôm chặt anh, xô ngã anh xuống giường, khóc lóc nháo loạn, còn có hôn anh.
Mộc Uyển Đình mở to đôi mắt đen láy, tay bưng lên miệng kinh sợ, một lời cũng không thể thốt lên. Cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào gọi là kinh tâm động phách.
" Thế nào, đã nhớ ra chưa?"
"Em …em… không cố ý, thật sự xin lỗi "
" Không phải đối tượng em muốn nên thất vọng lắm phải không?" Mạc Thiên Vũ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt thất kinh, không cho cô cơ hội phản kháng lại lần nữa cúi xuống phủ lên đôi môi đã ửng đỏ một nụ hôn khác thật mạnh. Trong lòng đang phát hỏa như tìm được chỗ phát tiết, không hề lưu tình mà càn quấy trên đôi môi mềm mại.
Mộc Uyển Đình bị áp chặt trên ghế, cô nhịn rồi lại nhịn tới khi hô hấp trở nên khó nhọc mới đưa tay đẩy mạnh anh ra, tức giận nói: " Cho dù em có nợ anh thì cũng đã trả rồi, anh còn muốn sao nữa."
" Dẫu sao anh cũng được gọi là thương nhân, vậy thì đương nhiên không thể để bản thân thiệt thòi, cứ xem như em đang trả lãi đi." Ngữ điệu của Mạc Thiên Vũ thản nhiên như thể đang bàn chuyện làm ăn với đối tác nhưng ánh mắt lại không giấu được nỗi xót xa.
" Mạc Thiên Vũ… anh…"
" Anh làm sao?"
Trước giờ cô chỉ thấy một Mạc Thiên Vũ luôn dịu dàng, nuông chiều cô, chưa từng biết anh còn có một mặt ngang ngược như thế này. Mộc Uyển Đình bị lời nói của anh chọc tức tới đỏ cả hốc mắt. Vốn đã không giỏi nói lí lẽ, giờ này tức giận càng không nói được gì. Trong nháy mắt cô muốn mở cửa xe, thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Chỉ là thời điểm cánh tay vừa chạm tới cửa xe cả người cô liền bị một lực mạnh kéo lại, còn chưa ngồi vững đã bị người bên cạnh chiếm giữ đôi môi.
Buông…em …ra…" Cô giẫy giụa muốn đẩy anh ra nhưng lần này Mạc Thiên Vũ đã có phòng bị, cô càng giẫy giụa anh càng gắt gao giữ cô trong lồng ngực.
Rất lâu sau, bên ngoài, sắc trời đã được bao phủ bởi bức màn nhung huyền bí, Mộc Uyển Đình vừa trừng mắt nhìn anh vừa cao giọng oán trách.
" Nợ cũng đã trả, lãi cũng đã trả, anh còn muốn làm gì nữa?"
Mạc Thiên Vũ khẽ cười, ánh mắt thâm trầm nhìn cô một lúc rồi nhẹ giọng:
" Lần này là anh muốn. Nếu em muốn cũng có thể hôn anh."
" Nếu em không muốn thì có thể xem như anh nợ em, anh sẵn lòng trả lại ngay lập tức."
Mộc Uyển Đình: “…”
Cái gì mà “muốn” hay “không muốn”, “nợ” hay “trả nợ”. Nói ngắn nói dài bao nhiêu chung quy lại cũng đều là hôn. Dù cô có ngốc tới đâu cũng có thể hiểu được điều này. Nhưng là anh nói muốn hôn cô. Mộc Uyển Đình nhíu mày vừa xấu hổ, vừa kinh ngạc khó hiểu… Rốt cuộc anh nói vậy là có ý gì?
" Uyển Đình" Bên tai vang lên giọng nói rất nhẹ của Mạc Thiên Vũ, cô quay đầu nhìn sang lại nghe được anh nói: “Từ khi sinh ra, em đã được định sẵn là của anh.”
Mộc Uyển Đình nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, thấp giọng thăm dò: " Anh thích em."
" Anh không thích em, anh yêu em." Ngữ điệu của anh vừa sâu lắng vừa ôn nhu, như thể muốn nhấn chìm người bên cạnh trong sự dịu dàng.
Một lời vừa thốt ra đã chạm đến tim người nghe, có chút vui mừng nhưng lại bội phần lo lắng. Cô mím môi do dự hồi lâu dứt khoát nói: " Anh đã nói chuyện đính ước này chỉ là sắp đặt của người lớn, anh không muốn bị sắp đặt."
" Nếu đã không thích thì cần gì phải miễn cưỡng. Bản thân em cũng không muốn ở cạnh một người không yêu em."
Hít một hơi thật sâu, Mộc Uyển Đình lại tiếp tục nói: " Anh, anh không cần phải vì áp lực từ bố mẹ mà miễn cưỡng ở bên em… em không cần… ngày mai em sẽ tự nói với họ về quan điểm của chúng ta."
Mạc Thiên Vũ nghe một tràng xong liền ngây người, cảm thấy vô cùng mơ hồ: " Anh nói như vậy khi nào chứ."
Mộc Uyển Đình khẳng định: " Anh đã nói như vậy, chính mắt em nhìn thấy, chính tai em nghe được."
Hai hàng lông mày của Mạc thiên Vũ như dính chặt vào nhau. Não bộ cũng không ngừng hoạt động, tìm kiếm trong kí ức gần ba mươi năm qua, sau cùng vẫn không thể nhớ được bản thân đã nói những lời kia khi nào.
" Uyển Đình, anh không nói vậy."
" Anh không yêu em, vậy em nghĩ anh coi em là gì?"
" Em cho rằng anh nói yêu em chỉ vì sức ép từ bố mẹ. Họ có thể ép được anh hay sao?"
Anh đặt hai tay lên vai cô, hướng ánh mắt cô nhìn về phía mình, cố gắng tìm ra một chút hi vọng: “Em đã hiểu lầm gì rồi đúng không?”
" Không thể hiểu lầm, chuyện này dừng lại ở đây thôi, em vào nhà trước đây."
Mộc Uyển Đình nói xong liền gạt tay anh ra, nhanh chóng bước xuống xe, bỏ lại bóng dáng người đàn ông cao ngạo mà cô đơn, hụt hẫng.