Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 47: Anh không ngủ sao




Từ Hướng Viên nghe vậy liền sửng sốt hỏi lại.

" Cái gì mà không thích cậu. Không lẽ em ấy thật sự thích cái tên mặt trắng đẹp trai chúng ta đã nhìn thấy trước đó hay sao?"

Chưa đợi Mạc Thiên Vũ trả lời, anh ta lại tiếp tục nói: " Mà tính tình cậu hung dữ như vậy không dọa em ấy sợ đã là may rồi, sao có thể thích cậu cho được."

" Mấy cô gái chưa từng trải sẽ chỉ thích những người đàn ông dịu dàng thôi."

Mạc Thiên Vũ liếc mắt nhìn Từ Hướng Viên một cái: " Cậu là cô gái chưa từng trải à mà biết."

Từ Hướng Viên: “…”

" Hix, Vậy cậu tính sao, không lẽ trồng hoa đến ngày hoa nở lại để người ta đập chậu cướp đi mất."

" Giờ này còn muốn quản việc của tôi, mau lo chuyện của cậu đi". Mạc Thiên Vũ vừa nói vừa nhún vai, chỉ tay về phía Nhan Thiên Kiều.

Từ Hướng Viên thở dài: " Cậu nói tôi phải làm sao, bây giờ mang em ấy về nhà họ Nhan không được ổn cho lắm."

" Chuyện của cậu liên quan gì đến tôi. Đi trước đây." Mạc Thiên Vũ vừa nói vừa bước đến cúi người, trực tiếp ôm Mộc Uyển Đình đứng lên.

" Này, đã khuya rồi, em ấy cũng đã ngủ say như vậy cậu còn muốn đưa em ấy về nhà, không sợ bố mẹ cậu sẽ suy nghĩ hay sao?" Từ Hướng Viên vừa nói vừa đứng lên giơ tay ra chặn, muốn ngăn cản hành động của Mạc Thiên Vũ.

" Tôi đâu nói sẽ về nhà. Giúp tôi mở cửa đi. Lúc nãy tìm người dọn dẹp đã thuê phòng đối diện rồi, cậu có ý kiến gì không?"

Nghe đến đây não bộ của Từ Hướng Viên như được khai thông. Anh ta vừa tiến lên mở cửa vừa nhìn Mạc Thiên Vũ bằng ánh mắt " Cậu được lắm, khá lắm". Trước khi đóng cửa phòng còn không quên dặn dò.

" Đừng doạ em ấy sợ."

Mạc Thiên Vũ bị khiêu khích cũng không chịu yếu thế.

" Lo thân cậu đi, không muốn tiếp chuyện Nhan Đường Quân thì chăm sóc Thiên Kiều cho tốt vào."

Từ Hướng Viên: “…”

Màn đêm tĩnh lặng, ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ phản chiếu trong căn phòng xa lạ. Mộc Uyển Đình mở mắt nhìn một lượt khắp nơi, ý thức đầu tiên cho cô biết đây không phải phòng ngủ của mình. " Đây là đâu?"

Đầu có chút ê ẩm, Mộc Uyển Đình nhớ lại chuyện lúc tối. Từng hình ảnh vụn vặt nhưng vô cũng rõ ràng. Hai bên thái dương kịch liệt co giật. Sao cô có thể đứng trước mặt Mạc Thiên Vũ mà làm ra hành động đáng xấu hổ như vậy. Cái bộ dáng say xỉn ấy…biết giấu mặt vào đâu.

Mộc Uyển Đình nhào lên úp mắt xuống gối, ảo não vò đầu bứt tai. Đây không phải lần đầu cô uống say trước mặt anh, Không biết hình ảnh của cô trong mắt anh đã vặn vẹo tới mức nào rồi. Lần sau tốt nhất là đừng có qua lại với mấy thứ nước có cồn kia.

Nghĩ tới Nhan Thiên Kiều, giờ này chắc Nhan Đường Quân đã đưa cô ấy đi, Mạc Thiên Vũ có lẽ cũng rời khỏi đây lâu rồi. Lăn qua lăn lại một hồi vẫn không thể ngủ tiếp.

Mộc Uyển Đình dứt khoát ngồi dậy, bước xuống giường, chân tay nhẹ nhàng đi ra ngoài muốn tìm túi xách lấy điện thoại.

Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn tường, cô thấy được túi xách của mình đang nằm ngay ngắn trên bàn trà. Bước chân đến gần lại phát hiện trên sofa còn có người đang nằm ngủ.

Cô bước đến bên cạnh anh khẽ gọi: " Anh… Anh ơi."

Không có tiếng đáp lại, Mộc Uyển Đình nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ lấy chăn. Sau khi đắp lên cho Mạc Thiên Vũ cô ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Hô hấp của anh đều đặn, không còn toát ra hơi thở lạnh lùng. Dường như khi ngủ nhìn anh dịu dàng hơn rất nhiều. Trong không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở của hai người. Mộc Uyển Đình tham lam nhìn vào khuôn mặt tuấn tú. Sự yêu thương và khổ sở đan xen trong ánh mắt ngập nước.

Những năm nay cô luôn ép bản thân nỗ lực không ngừng nghỉ chỉ vì sợ bản thân không theo kịp bước chân anh. Thế nhưng đến cuối cùng người anh thích vẫn không phải cô. Cô muốn quên đi anh nhưng dù là vô tình hay cố ý thì anh vẫn luôn xuất hiện trước mặt cô, ở bên cô những lúc cô khó khăn khiến trong lòng cô vô cùng rối rắm.

" Anh, thì ra yêu một người lại khổ sở đến như vậy. Em không biết bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu. Không thể yêu cũng không đành lòng buông bỏ. Anh nói xem rốt cuộc em phải làm sao?"

" Anh ta dám bắt nạt em."

Mộc Uyển Đình đang chìm vào thế giới của riêng mình, đột nhiên bị người trước mặt lên tiếng cắt ngang, cô sợ tới mức bật ngã về phía sau.

Mạc Thiên Vũ vội bật dậy, vươn tay ra sau đỡ lấy cô, Anh dùng lực kéo cô lại tránh để va đập vào bàn trà.

Trong lúc khẩn cấp, dùng lực có hơi mạnh, không nghĩ tới vì điều này khiến cho khoảng cách giữa anh và cô gần trong gang tấc.

Cả người cô cứng đơ, vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt đen láy tựa như bóng đêm.

" Anh… anh không ngủ sao?"

Mộc Uyển Đình vừa nói vừa dịch người ra một chút, lại phát hiện bàn tay anh vẫn giữ sau đầu, cô sợ tới không dám nhúc nhích.