Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 40: Vẫn ngốc như ngày nào





Nhìn bóng lưng rời đi của David, Mộc Uyển Đình rơi vào trầm tư.

Nhan Đường Quân và Từ Hướng Viên đã giúp cô, nhưng chuyện này sao họ có thể biết. Có lẽ là Nhan Thiên Kiều đã nói với họ khi giúp cô xin số điện thoại của Lâm Lam.

Nhưng cẩn thận mà suy nghĩ lại thì giữa cô và hai người đó không thân thiết tới mức họ phải quan tâm đến cô.

Nhan Đường Quân và Từ Hướng Viên đều biết chuyện, vậy có lẽ nào…

Mộc Uyển Đình mím môi sầu não: " Mạc Thiên Vũ, có phải là anh "

Sau khi chụp ảnh xong mọi người cùng trở lại tòa soạn, tiếp theo sẽ là công đoạn chỉnh sửa hình ảnh. Lúc này đã là giờ tan sở một số người không có nhiệm vụ đã rời đi trước nhưng Mộc Uyển Đình thân là người chụp chính nên vẫn phải ở lại chỉnh sửa hình ảnh cùng Triệu Đan Kiều và Trần Tuấn. Tăng ca cùng bọn họ còn có nhân viên viết bài. Do đối tượng mẫu ảnh thay đổi nên họ cũng cần chỉnh sửa lại nội dung bài viết cho phù hợp.

Lượng công việc khá nhiều thời gian lại gấp rút, mọi người đều tập trung tích cực cho công việc, tuy nhiên công việc còn chưa làm được bao nhiêu mà ngẩng đầu lên sắc trời đã chuyển màu tối.

Kim Đồng hồ đã chỉ qua bảy giờ tối. Nếu đợi làm xong việc mới trở về sẽ khiến Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược lo lắng. Mộc Uyển đình đắn đo một hồi cuối cùng chỉ đành lấy điện thoại gọi cho Mạc Thiên Vũ.

Điện thoại vừa đổ chuông đầu dây bên kia đã có người bắt máy, bên tai Mộc Uyển Đình vang lên một giọng nói trầm lắng tựa như một khúc nhạc cũ đã bị lãng quên: "Alo "

Mộc Uyển Đình nhẹ giọng: “Anh…”

Một tiếng anh quen thuộc nhưng lại làm cho tâm tư Mạc Thiên Vũ dậy sóng, có chút tức giận anh trực tiếp cắt ngang lời cô.

“Em vẫn còn biết gọi anh cơ đấy. Vậy tại sao khi có chuyện lại phải tìm người ngoài giúp đỡ.”

Người ngoài mà anh nói có lẽ là Nhan Đường Quân và Từ Hướng Viên. Mộc Uyển Đình sửng sốt.

“Anh biết chuyện rồi sao? Vậy chiều nay David tới chụp ảnh là do anh sắp xếp.”

Bên kia điện thoại, sắc mặt Mạc Thiên Vũ vẫn khó chịu, lời nói lãnh đạm, phảng phất sự rũ bỏ như không phải việc mình làm.

"Không biết, là do Nhan Đường Quân và Từ Hướng Viên làm "

" Nếu anh không nói thì hai người họ đâu thể bận tâm đến việc này của em." Mộc Uyển Đình bất mãn muốn phản kháng một câu nhưng lời đến miệng lại vội vàng nuốt lại. Dẫu sao lá gan của cô cũng chưa trưởng thành, vẫn là không nên nói lí với anh.

" Mộc Uyển Đình, em thật sự xem anh là người ngoài sao. Không đúng, còn không bằng người ngoài."

" Là anh không đáng tin hay khoảng cách giữa chúng ta đã xa cách tới mức em sợ phải làm phiền tới anh?"

" Anh thấy thật ghen tị với Nhan Thiên Kiều còn có cả Nhan Đường Quân và Từ Hướng Viên."

Bên ống nghe lại truyền đến giọng nói trầm lắng của Mạc Thiên Vũ, Mộc Uyển Đình chưa từng nghĩ anh sẽ bận tâm vì việc này. Cô nhất thời bị động tới lúng túng không biết nói sao: “Em… không…có…”

Mạc Thiên Vũ thở dài một hơi. Giọng nói như ra lệnh lại như quan tâm.

" Lần sau nếu có xảy ra chuyện gì phải nói anh nghe đầu tiên. Anh không muốn phải nghe từ miệng người khác. Sau lưng em là anh, là nhà họ Mạc, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng che chở cho em."

Trống ngực đập liên hồi, từng tiếng thịch…thịch vang lên nhịp nhàng, Mộc Uyển Đình mím chặt môi cố gắng tiêu hóa hết những lời Mạc Thiên Vũ vừa nói rồi mới dè dặt đáp lời anh.

" Chỉ là em cảm thấy một chút chuyện nhỏ này cũng phải làm phiền tới anh thì mình thật vô dụng"

Cuối cùng sắc mặt Mạc Thiên Vũ cũng dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn còn vương theo ý cười.

" Vẫn ngốc như ngày nào."

" Gọi anh có chuyện gì?"

Lúc này Mộc Uyển Đình mới nhớ ra mục đích của mình, cô vội vàng nói.

“Anh, em vẫn chưa làm xong việc, sẽ phải về muộn, anh có thể nói với chú, dì là em đi cùng anh được không?”

Khóe môi Mạc Thiên Vũ cong lên một nụ cười: " Ồ, ra vậy, biết nói dối rồi à. Nói dối còn muốn tìm đồng phạm nữa sao?

Hai má Mộc Uyển Đình lập tức đỏ bừng bừng: “Chuyện này cũng tính sao?”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

" Thật ra chú, dì không muốn em ra ngoài làm việc, sợ em vất vả. Nếu biết em về muộn vì công việc sẽ khiến họ lo lắng."

Mạc Thiên Vũ: " Vậy em có từng nghĩ, anh cũng có cùng suy nghĩ với bố mẹ "

Một lời của Mạc Thiên Vũ làm cho Mộc Uyển Đình cảm thấy mơ màng. Không phải đàn ông chỉ quan tâm đến người phụ nữ của mình thôi sao, mà cô thì không phải người phụ nữ trong lòng anh. Theo bản năng, Mộc Uyển Đình im lặng, muốn né tránh câu hỏi này.

Vài giây trôi qua Mạc Thiên Vũ lại nói tiếp: "Được rồi, anh sẽ nói với bố mẹ như vậy. Khoảng mấy giờ em làm xong việc "

Mộc Uyển Đình: " Chắc tầm 10 giờ mới có thể làm xong."

" Vậy mau đi làm việc đi "

Cuối cùng Mộc Uyển Đình cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhàng, cô dịu giọng: “Cảm ơn anh.”