Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 36: Trông cậy hết vào em đó




Buổi sáng ngày hôm đó, khi Mạc Thiên Vũ xuống tới phòng ăn lại chỉ thấy có Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược đang ăn sáng.

" Bố, mẹ… Uyển Đình không ăn sáng sao?"

Đào Diệp Vân khẽ nâng mí mắt: " Sao đột nhiên lại hỏi tới Uyển Đình. Con bé nói hôm nay tòa soạn có việc quan trọng nên đã đi làm từ sớm rồi."

Trên mặt Mạc Thiên Vũ hằn rõ lên hai từ “hụt hẫng”, anh cau có lảm nhảm: “Chuyện gì mà quan trọng tới không cần ăn?”

Những ngày qua anh thật sự rất bận rộn. Khi anh về tới nhà, cô đã đi ngủ. Buổi sáng anh tỉnh dậy, cô đã ra khỏi nhà. Ngày hôm nay, anh chính là cố ý dậy sớm để gặp cô, thật không ngờ kết quả vẫn không có gì khác so với mọi ngày. Rốt cuộc là cô đang muốn làm gì? Sau khi ở chỗ Nhan Đường Quân về thì như biến thành một người khác. Khác tới mức không còn quan tâm tới anh. Dường như không gặp anh càng tốt. Thật ra ngày hôm đó anh có nghiêm túc nhắc nhở cô một câu không được tùy hứng uống rượu cũng chỉ vì lo lắng cho cô, không có ý trách mắng, không hiểu sao bỗng nhiên lại bị cô kết tội như thế này.

" Thiên Vũ, đã suy nghĩ tới việc tiếp quản sản nghiệp của gia đình chưa?"

Một lời của Mạc Thiên Nhược vang lên kéo lại dòng suy nghĩ miên man của Mạc Thiên Vũ: “Không phải bố mẹ vẫn đang quản lí tốt đấy thôi, giao cho con làm gì?”

Mạc Thiên Nhược thở dài nói: " Con về nước cũng gần nửa năm nay, cũng đã ổn định công ty riêng của con rồi. Suy nghĩ tới việc tiếp quản sản nghiệp đi. Bố mẹ muốn nghỉ ngơi rồi."

Đối với Mạc Thiên Vũ việc tiếp quản sản nghiệp gia đình chỉ là vấn đề về thời gian, dù có trì hoãn tới đâu thì gánh nặng này anh vẫn không thể chối bỏ. Hơn nữa công ty riêng của anh cũng đã ổn định, tuy không thể mang ra so sánh với tập đoàn Thiên Mạc của nhà họ Mạc nhưng đứng trên thương trường cũng đáng để người ta phải mơ ước hợp tác. Trầm ngâm nửa ngày cuối cùng Mạc Thiên Vũ cũng chậm rãi buông ra một câu: " Nghe bố mẹ sắp xếp."

Trong studio cao cấp, mỗi người một câu khiến cho cả căn phòng đều ồn ào.

" Này…này… nói xem cô ta là đại minh tinh thì có thể tùy hứng như vậy sao?"

" Đúng vậy đấy. Ngày hôm qua chúng ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê địa điểm chụp thì cô ta hủy lịch. Hôm nay lại mang thái độ ngạo nghễ mà yêu cầu chúng ta làm việc từ sáng sớm, còn mình thì giờ vẫn chưa thấy đâu."

" Thôi đừng than vãn nữa, ai bảo người ta là Lâm Lam. Lâm đại minh tinh có thể hô mưa gọi gió còn chúng ta thì không."

" Thật là tức chết mà…"

" Đến rồi…Đến rồi…Đừng ồn ào nữa, mau vào vị trí của mình đi." Từ phía cửa, chủ nhiệm biên đi vào, một lời của ông ta khiến cho căn phòng trở lại trạng thái chuyên nghiệp.

Chưa đến mười phút sau, đại minh tinh có thể hô mưa gọi gió trong lời đồn của mọi người xuất hiện. Chủ nhiệm biên cười tươi như hoa đích thân đón tiếp cô ta.

Thời điểm chủ nhiệm biên giới thiệu mọi người trong đoàn làm việc, tầm mắt Lâm Lam rơi trên người Mộc Uyển Đình có chút bất ngờ. Vẫn biết Mộc Uyển Đình đang làm việc ở tòa soạn nhưng chưa từng nghĩ cô vậy mà lại là nhiếp ảnh gia. Theo hiểu biết của cô ta, năm đó rõ ràng là Mộc Uyển Đình học chuyên ngành thiết kế.

" Uyển Đình, Thật không nghĩ tới người chụp ảnh hôm nay là em?"

Mặc dù đã biết trước người đến chụp ảnh hôm nay là Lâm Lam, Mộc Uyển Đình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí khi gặp mặt nhưng giờ phút đối mặt này tâm trạng cô vẫn khơi khựng lại một chút.

Mộc Uyển Đình " Vâng" một tiếng.

Lâm Lam khẽ cười, giọng nói đầy thân thiện.

" Chỗ thân quen, nhớ chụp ảnh cho chị đẹp một chút nha, trông cậy hết vào em đó."

“Chỗ thân quen” sao? ba tiếng này đối với Mộc Uyển Đình thật nặng nề. Từ khi còn nhỏ tới giờ họ đã gặp nhau rất nhiều lần nhưng nói chuyện với nhau thì có được mấy câu, thân quen ở chỗ nào cơ chứ. khi cô vẫn còn chưa tiêu hóa nổi mối quan hệ này thì đồng nghiệp đứng bên đã lên tiếng.

" Lâm đại minh tinh của chúng ta vốn đã vô cùng xinh đẹp rồi. Nhiếp ảnh gia của chúng tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng."

Sau khi Lâm Lam vào phòng trang điểm, những người còn lại đều nhìn Mộc Uyển Đình với vẻ mặt kinh ngạc.

" Uyển Đình, cô với cô ta thật sự có thân quen sao?"

Mộc Uyển Đình lúc này đang kiểm tra lại máy ảnh một lần nữa, giọng điệu không mặn không nhạt.

" Có quen nhưng không thân."

" Không phải chứ, chính Lâm lam vừa nói vậy mà."

“Nghe mọi người nói bình thường cô ta rất kiêu ngạo, sẽ không nói chuyện với ai quá ba câu vậy mà hôm nay lại đứng nói chuyện với chúng ta gần mười phút, còn không phải vì có cô ở đây sao?”

Nhìn cái dáng vẻ muốn hóng chuyện của mọi người Mộc Uyển Đình khẽ thở dài, dứt khoát nói: " Lúc bé học cùng trường có gặp nhau, sau này lớn lên không mấy khi gặp lại nữa."