Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 21




Cuộc nói chuyện của Mạc Thiên Vũ và Lâm Lam là một đề tài vô tận mà Mộc Uyển Đình ngồi bên càng nghe càng không hiểu. Thì ra sau bao năm vẫn vậy, hai người họ mới là ở cùng một thế giới còn cô có cố gắng thế nào thì vẫn chỉ ở thế giới của riêng cô.

Quét mắt một vòng nhìn khắp căn phòng rộng lớn vẫn không thấy bóng dáng Nhan Thiên Kiều đâu. Mộc Uyển Đình nhàm chán chỉ có thể ngồi im lặng ăn trái cây đợi thời gian trôi đi từng chút một.

Reng…reng… Reng

Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Nhìn tên người gọi là Trần Tuấn, Mộc Uyển Đình vội bỏ dĩa xiên trái cây xuống, đứng dậy ra ngoài bắt máy để tránh tiếng nhạc ồn ào trong phòng.

" Trần Tuấn"

Vừa nhận được tín hiệu, đầu dây bên kia vui vẻ nói.

" Tớ đang đi mua đồ chuẩn bị cho đợt tập huấn tuần sau, cậu cần gì không sẵn tiện tớ mua luôn. Lúc về cậu chạy nhanh quá, còn chưa kịp rủ đi chung cậu đã mất bóng rồi."
Mộc Uyển Đình mờ mịt đáp: " Tập huấn sao?"

" Đừng nói là cậu quên tuần sau chúng ta đi tập huấn quân sự nhé."

Nói tới đây Mộc Uyển Đình mới nhớ đầu tuần cô giáo đã triển khai việc đi tập huấn quân sự cho sinh viên năm nhất. Chính là sang tuần bọn họ sẽ tới doanh trại quân đội của thành phố để học tập và rèn luyện một tháng. Chuyện quan trọng như vậy mà cô cũng có thể quên cho được, thật là…Mộc Uyển Đình tự trách vỗ vỗ lên đầu mình mấy cái.

" Mình cũng không rõ cần gì, mua như của cậu đi."

" Được"

Cuộc gọi kết thúc, Mộc uyển Đình nhìn chiếc điện thoại vẫn còn sáng màn hình thì cong môi cười. Họ đã là bạn học từ khi lớp tám cho tới bây giờ. Con người của Trần Tuấn có khoa trương một chút nhưng luôn nhiệt tình với bạn bè. Ở cái nơi xa lạ này gặp được một người bạn như Trần Tuấn cũng xem như may mắn của Mộc Uyển Đình.
Trong phòng, Mạc thiên Vũ thoáng nhìn ra ngoài cửa. Tầm mắt vừa hay ghi lại được hình ảnh Mộc Uyển Đình nhìn điện thoại khẽ mỉm cười. Thời điểm cô lấy điện thoại trong túi ra anh cũng nhìn được tên người gọi " Trần Tuấn". Anh nhớ rõ ràng đây là tên của cậu nhóc giảng bài cho Mộc Uyển Đình năm nào. Hình như quan hệ của hai người rất tốt, mỗi lần nói chuyện với cậu nhóc này cô đều rất vui vẻ.

Mạc Thiên Vũ nâng ly rượu trong tay lên nhấp một ngụm, hương vị của rượu lan ra đầu lưỡi, có chút cay, có chút nồng, còn có chút khó chịu hệt như cảm xúc lúc này của anh.

Khi Mộc uyển Đình quay lại, những người khác vẫn đang trò chuyện, chúc tụng. Nhan Thiên Kiều chẳng biết đã vào phòng từ lúc nào, vừa thấy Mộc Uyển Đình thì đưa tay vẫy vẫy ý bảo cô tới đó ngồi. Trong phòng đều là bạn học của Đường Quân, chỉ có hai người họ là nhỏ tuổi hơn vì vậy lúc này xem như nương tựa nhau để sống.
Thời gian trôi đi, trôi đi. Mấy cô gái đã lần lượt ra về. Phòng bao lúc này đã bị bao phủ bởi hơi men, còn có tiếng nhạc, tiếng hò reo, thật sự quá ồn ào. Nhan thiên Kiều đưa Mộc Uyển Đình tới một phòng khác trong nhà hàng để nghỉ ngơi.

Lại một lúc lâu nữa trôi qua, cuối cùng cũng tàn tiệc. Mạc Thiên Vũ đã uống khá nhiều. Đường Quân sắp xếp cho một nhân viên trong nhà hàng lái xe đưa hai người họ về.

Trong xe, Mạc Thiên Vũ và Mộc Uyển Đình cùng ngồi phía sau, hai người đều rất yên tĩnh. Mộc Uyển Đình quay đầu ra cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài xe. Mạc Thiên Vũ ngả đầu lên thành ghế khẽ nhắm mắt lại.

Về tới nhà, Mộc Uyển Đình lên phòng, không nghĩ Mạc Thiên Vũ cũng bước vào theo, cô ngập ngừng hỏi.

" Anh… còn có chuyện gì sao?"

Mạc Thiên Vũ đút hai tay trong túi áo khoác, tựa lưng lên tường nhìn Mộc Uyển Đình.

" Em thích cậu nhóc tên Trần Tuấn đó à?"

Không hiểu sao tự nhiên Mạc Thiên Vũ lại hỏi vậy, Mộc Uyển Đình hơi ngẩn người tới khi cô kịp phản ứng lại thì Mạc Thiên Vũ lại nói tiếp.

" Không phải anh cổ hủ, cũng không phải anh muốn quản em. Chỉ là em còn nhỏ vẫn nên tập trung vào việc học. Đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu. Sau này tốt nghiệp, em sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn."

Mộc Uyển Đình nhíu mày, cảm xúc vỡ òa như con nhím xù lông.

" Em còn nhỏ… Đã hơn bốn năm, đã hơn bốn năm trôi qua. Em rõ ràng là đã trưởng thành rồi."

" Cũng không có gì là những chuyện không đâu. Chuyện tình cảm em đã xác định là nghiêm túc, không phải là bồng bột hay nhất thời."

Đúng là cô đã trưởng thành, không còn là cô bé chạy theo anh năm nào, dẫu sao anh cũng đã đi nhiều năm như vậy, mọi thứ thay đổi cũng là lẽ tự nhiên. Chỉ là anh chưa từng nghĩ tới cô thích cậu nhóc kia nhiều tới vậy, nhiều tới mức có thể đứng trước mặt anh mà cao giọng bảo vệ tình yêu của mình như thế này.

Ánh mắt Mạc Thiên Vũ tràn ngập sự thất vọng nhưng cuối cùng cũng không nói thêm điều gì, chỉ liếc nhìn Mộc Uyển Đình một cái rồi về phòng mình.