Dịu Dàng Nơi Anh

Chương 8: " Mình muốn biết thêm về cô ấy..."




Được tựa vào tấm lưng rộng của Trương Đức Anh, Hạ Hạ lúc này chỉ muốn khoảnh khắc ấy dừng lại. Nhưng cô không muốn bản thân ích kỉ như vậy.

“ Tớ không cần đến phòng y tế đâu, cậu thả tớ xuống đi.”

“ Không được, chảy máu rồi, phải đi xử lí lại.”

“ Tớ thật sự không muốn”

“ Không sao cả. Cậu không cần phải mạnh mẽ như vậy đâu. Không ai cấm cậu đau cả.”

Hạ Hạ đành im lặng nghe lời, sau khi được băng bó lại vết thương. Đức Anh không hề hỏi cô bất cứ đều gì cả, như thể cậu luôn đứng về phía Tiểu Hạ.

Yến Hạ gục đầu nói nhỏ: “ Tớ muốn về nhà.”

Đức Anh vẫn dịu dàng trả lời

“ Đợi tớ thay đồ, tớ đưa cậu về.”

“ Ừm”

“ Đợi tớ nhé!”

Hạ không nói gì chỉ gục đầu, nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy thật sự trong lòng cậu ta rất đau lòng. “ Mình muốn biết thêm về cô ấy...”

Một lúc sau, cậu ta đã quay lại với một bộ đồ thường phục và thở hổn hển nói

" Tớ về rồi. Cậu không đợi lâu chứ?" có lẽ cậu ấy đã chạy rất nhanh.

" Tớ không sao"

" Vậy mình về thôi. Lên đây tớ cõng."

" Không không tớ đi được""

" Lần trước vì lớp học ở gần nên tớ mới để cậu tự đi. Lần này tớ quyết không để cậu tự đi"

" Tớ..."

" Mau lên đi"

Tiểu Hạ đành phải nghe lời mà leo lên tấm lưng rộng đó lần nữa. Cô chỉ cho cậu địa chỉ nhà cô, cứ thế cậu cõng cô suốt quãng đường.

Trên đường về

" Đức Anh ... Cậu có mệt không? Thả tớ xuống đi"

Tai cậu ta đỏ bừng, đây là lần đâu tiên cô gọi tên cậu, nhường như cậu chẳng còn biết mệt là gì nữa. Cứ thế mà không biết liêm sỉ bảo cô

" Ôm cổ tớ. Tớ sẽ đi nhanh. "

Chưa kịp nói gì thì cậu ta đột nhiên tăng tốc khiến cô theo phản xạ mà ôm lấy cổ cậu. Lúc này không chỉ tai cậu đỏ nữa nó đã loang đến tận cả mặt và cổ.

Cảm giác được sức nóng toả ra từ mặt cậu ấy Hạ Hạ liền hỏi với vẻ ngây thơ.

"Cậu sốt rồi. Mau thả tớ xuống đi. Cậu ngất bây giờ."

" Không muốn" Cậu ấy nói rất nhỏ.

" Hả? Tớ không nghe rõ"

Bước chân cậu ta đang dần chậm lại rồi từ từ dừng hẳn

" Tôi muốn được cậu ôm như thế... Tôi có chút ích kỉ đấy!"

Tiểu Hạ nghe rõ từng lời cậu ấy nói, nhưng vì ngượng ngùng mà vội đánh trống lãng

" Nhà ... Nhà tớ ngay trước rồi. Cậu... Cậu thả tớ xuống nhá!"

Cậu ta biết rõ nên đành trêu chọc cô mà hôn nhẹ lên mu bàn tay cô rồi thả cô xuống. Cô chẳng còn gì để ngượng hơn mà ấp úng nói tạm biệt rồi quay đi nhảy chân sáo thật nhanh vào nhà.

Trương Đức Anh đằng sau nhìn cái tướng đi kia cũng cảm thấy dễ thương và nói to : " Mai gặp nhé!"

Sau đó lại ôm mặt ngượng ngùng, thầm nói

" Mùi của cậu ấy thơm thật! Là mùi Lavender, tớ biết thêm một chút về cậu rồi."

Tối đó, Tiểu Hạ không ngừng suy nghĩ những lời cậu ta nói còn cả cái nụ hôn trên tay đó nữa. Là vô tình sao? Càng nghĩ cô càng ngượng.

Đột nhiên cô nhớ về Lê Thiếu. Tâm trạng cô liền tuột dốc không phanh.

" Tại sao cậu ta lại quay về? Cậu ấy muốn chuộc lỗi ư?"

" Hành động sáng nay của mình có làm cậu ấy đau lòng không? Nhưng thật sự khi nhìn thấy cậu ấy mình lại nhớ về những chuyện đó mà sợ hãi"

" Mình phải đối mặt với cậu ấy như thế nào đây."

Thấy cô vô cùng lo lắng và buồn bã Tiểu Tinh liền tiếng lại dưới chân cô mà cạ má vuốt ve.

" Tiểu Tinh à, nhìn kĩ thì em thật sự giống Đức Anh lắm đó. Màu đen bí ẩn, đôi mắt xanh thì lại giống cái tính cách lạnh lùng của cậu ta."

" Ôi chị quên mất phải nói với cậu ấy rằng chị đã mang em về đây nữa! Chị còn chưa nói lời cảm ơn vì cậu ấy đã giúp chị ngày hôm nay nữa. Ôi chị thật là..."

" Hôm nay phải ngủ sớm để lấy lại tinh thần mới được"

Làm xong mọi việc cô lên giường nằm nhìn lên trần nhà, cô nhìn vào cái tay mà cậu ấy đã hôn vào, cô cũng thử hôn vào đó nhưng thật sự không có cảm giác bồi hồi như lúc đó vì ngượng ngùng mà cô cũng nhắm mắt lại thiếp đi

***

Sáng hôm sau, cô đến trường như mọi ngày, trước cổng trường, cô đã nhìn thấy Lê Thiếu bước vào trường. Theo phản xạ né tránh cô vội núp sao lưng một người gần đó. Rồi lẩm bẩm

" Sao cậu ta lại ở đây? Còn mặc cả đồng phục trường mình? Chẳng lẽ ...."

" Nguyễn Yến Hạ? Cậu đang làm gì thế?" nghe giọng đó cô ngước nhìn lên thì ra là Trương Đức Anh. Cô giật mình

" Sau cậu lại ở đây?"

" Tớ đi từ xa thấy cậu, định lại chào thì cậu..."

" A xin lỗi nha. Thôi tớ vào lớp đây"

Đức Anh thầm nghĩ " Người lúc nãy cô ấy né tránh là cái thằng hôm qua?" mặt cậu ta liền trở nên khó chịu., tiến thẳng vào lớp học tìm gặp Nhật Phong.

Hạ Hạ lúc này cũng đã vào lớp, cố giữ bình tĩnh mà ngồi ngay ngắn. Đột nhiên có tiếng hét.

" Nguyễn Yến Hạ!!!! " Thì ra là Đặng Ngân cô ấy chạy thọc mạng lại Tiểu Hạ, hốt hoảng nói.

" Cậu... Cậu biết tớ vừa thấy gì không?"

" Tớ biết được cậu nhìn thấy ai rồi. Là cậu ta đã đến đây nhập học"

" Sao cậu có thể bình tĩnh thế chứ!"

" Tớ đã suy nghĩ về mục đích của cậu ta khi về đây rồi. Tớ quyết định sẽ đối mặt với cậu ta một lần nữa. "

" Cậu thật sự ổn chứ? " Đặng Ngân tỏ ra vô cùng lo lắng.

" Tớ không sao chuyện cũng qua lâu rồi mà."

Tiểu Ngân nắm lấy tay Hạ Hạ " Cậu còn có tớ và cả Nhật Phong nữa, dù có chuyện gì cũng phải nói tớ biết. Lần này tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu"

" Ừm cảm ơn cậu"

Tiết học cũng đã bắt đầu, Thầy giáo chủ nhiệm bước vào, chủ nhiệm lớp 12A2 là thầy Khải dạy môn hoá. Phía sau thầy còn có một cậu học sinh, không ai xa lạ đó chính là Lê Thiếu cậu ta đến đây với tư cách là học sinh trao đổi.

Mọi người trong lớp đều " Ồ wow". Chỉ riêng Hạ Hạ và Đặng Ngân đều sững sờ không ngờ cậu ta quyết học cùng lớp với Hạ Hạ. Lại còn bất ngờ hơn khi cậu ta là một học sinh trao đổi.

Phải nói khi có thể trở thành một học sinh trao đổi thì người đó phải thật sự rất giỏi để có thể thích ứng với mọi môi trường học. Đặc biệt lúc này là thời gian ôn thi đại học vô cùng cực khổ vậy mà cậu ta có thể đi làm học sinh trao đổi là biết rất phi thường.

Thầy giáo đề cử cậu ấy ngồi xuống bàn cuối để ngồi nhưng cậu ta đã lấy lí do là bị cận nên muốn được ngồi vị trí sau lưng Hạ Hạ. Thầy giáo cũng đành chấp nhận. Đặng Ngân và Tiểu Hạ đã tỏ ra không quen biết với cậu ta.

Bên phía lớp 12A1, Đức Anh tìm đến Nhật Phong.

" Tôi có chuyện muốn hỏi."

" Hửm?"

" Người con trai hôm qua..."

" Tôi nghĩ cậu không nên thắc mắc về cậu ta thì hơn."

" Tôi thích Yến Hạ"

Nhật Phong làm rơi cả hộp sữa Đặng Ngân lúc nãy đã cho xuống đất.

" Thật lòng?"

" Ừm" cậu ta toả ra vẻ vô cùng ngượng ngùng tai có chút ửng đỏ.

" Thật không tin nỗi." nhìn thấy dáng vẻ ấy Nhật Phong cạn lời mà thốt lên.

" Tôi muốn biết thêm về cô ấy"

" Được rồi được rồi. Thấy cậu thật lòng như vậy, thì tôi sẽ kể cho cậu nghe về một chuyện bí mật. " Nói xong Nhật Phong liền thở dài và bắt đầu kể...