Dịu Dàng Nơi Anh

Chương 22: Vu oan?




" Hù..." Yến Hạ thở dài một hơi

" Bọn họ làm mình khó thở ghê"

Trước mắt cô lúc này là khung cảnh bầu trời trong xanh, không khí vô cùng thoải mái. Hiện Yến Hạ đang đứng trên một góc khuất nhỏ của lầu 3... Thỉnh thoảng cô vẫn thường xuyên lên đây để thư giãn...

Yến Hạ vươn người, hít lấy bầu khí trong lành, đón nhận từng cơn gió nhẹ thoang thoảng mùi hương hoa phượng.

" Sắp vào học rồi, mình cũng phải về lớp thôi."

Bước xuống từng bậc cầu thang, cô đi rất chậm, từng bậc từng bậc đều chậm rãi... Như thể cô đang tự lưu luyến nơi đây. Qua hôm nay, còn đúng vỏn vẹn đúng một tháng là đến ngày tốt nghiệp...

Thời gian có lẽ trôi nhanh hơi khi chúng ta bận rộn...

......................

Tan học, Trương Đức Anh đã đứng đợi ngay trước cửa lớp của Yến Hạ.

Mọi người trong lớp ùa nhau ra về, nhìn thấy Trương Đức Anh đang đứng đó, liền thì thầm to nhỏ với nhau

" Nè nè người đó..."

" Phải đó là Trương Đức Anh "

" Hiếm lắm mới thấy cậu ta đến khu lớp học đằng này đó"

" Cậu ấy đang đợi ai sao?"

" Không lẽ là bạn gái?"

" Lớp mình sao? Tin động trời nha..."

Yến Hạ cũng đã ra khỏi lớp, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về phản ứng hoá học vừa giải lúc nãy nên không để ý tới ai mà đi thẳng ra lớp, hoàn toàn không nhìn thấy Trương Đức Anh đang đứng đó.

Yến Hạ đột nhiên đang đi thì khựng lại, thì ra Trương Đức Anh không một tiếng động mà nắm lấy cái quai balo của cô khiến cô phải dừng lại.

Giật mình, cô quay lại thủ thế phòng vệ ngay lấp tức.

" Trương Đức Anh ? Thì ra là cậu sao."

" Ừm. Suy nghĩ gì mà chăm chú thế?"

" Chỉ là về mấy phản ứng hoá học lúc nãy."

" Khó hiểu sao?"

" Không. Chỉ là tớ muốn tìm ra cách giải nhanh hơn thôi."

" Giỏi thật ha"

Lê Thiếu vữa bước ra liền thấy hai người họ đang đứng nói chuyện thân thiết với nhau liền tìm cớ nói chuyện.

" Yến Hạ, hôm nay mình lại về chung ha"

Trương Đức Anh mặt liền thay đổi biểu cảm trở về gương lặt lạnh lùng " Lại?"

Lê Thiếu : " Có vấn đề gì sao?"

Trương Đức Anh : " Không, tôi không hiểu tại sao cậu lại dùng từ 'lại' thôi."

Lê Thiếu : " Đơn giản là bởi vì chúng tôi đã đi về chung với nhau."

Trương Đức Anh nhếch môi cười, đôi mắt khinh thường " Thế à? Gần một tuần nay tôi với cô ấy luôn về cùng nhau mà."

Lê Thiếu cắn răng, cố giữ bình tĩnh.

Yến Hạ biết bầu không khí của hai người họ lại càng trở nên nghẹt thở rồi.



" Lê Thiếu cậu về trước đi." Vừa dứt lời Yến Hạ quay người đẩy Trương Đức Anh đi ra chỗ khác.

" Đến thư viện không?" Trương Đức Anh đưa đôi mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Yến Hạ ngước lên, nỡ một nụ cười rạng

 " Ừm. Mình học tí rồi về nhá!"

" Ừm"

......................

Về đến nhà, Yến Hạ ăn cơm, ôn bài xong cô lăn ra giường nghỉ ngơi, Tiểu Tinh ở sẵn trong phòng nhảy lên đến kế bên tay cô.

Yến Hạ vừa vuốt ve, vừa nói

" Tiểu Tinh à...Em có cảm thấy chị và cậu ấy thân thiết với nhau rất nhiều đúng không?"

" Meo ~"

" Nhưng tới giờ chỉ vẫn chưa biết nhiều về cậu ấy..." Yến Hạ thở dài một hơi, cô nghĩ

Cậu ấy sau này sẽ làm nghề gì? Học trường nào?

Tụi mình có thể làm bạn nữa không?

Liệu cậu ấy có đang thích mình?

Thôi xong rồi mình đang nghĩ cái gì thế này! Người như mình... thì có cái gì để cậu ấy thích được...

Cô thích cậu... Nhưng lại chẳng có lí do gì để đến và ở lại bên cậu, chỉ muốn bình lặng như bây giờ, từng chút từng chút ở bên cậu mỗi ngày.

Tình cảm này có lẽ... có giấu thêm bao nhiêu năm nữa vẫn sẽ như vậy, vẫn không thể nói ra...

...----------------...

Sáng thứ 3, Thố Xuân hẹn gặp Lê Thiếu ở lan can lầu 2

" Chưa vào học nữa mà hẹn anh ra đây làm gì?"

" Chuyện lần trước em nói anh suy nghĩ chưa?"

" Em có chắc là mình làm được?"

" Tùy vào anh thôi."

" Anh cần làm gì?"

" Hôm nay lớp anh kiểm tra lí vào tiết cuối đúng không?"

" Ừm"

" Em đang mua chuộc một đứa trong lớp anh, nó sẽ khiến cho Yến Hạ bị hiểu lầm là gian lận và rồi... Bị phát hiện anh sẽ giải cứu cô ta."

" ..."

" Còn phần em sẽ đi tìm Đức Anh chia rẽ bọn họ, anh chị dụ cho cô ta đến chỗ góc cầu thang là được."

"Ừm. Chuyện này thành công, anh sẽ cân nhắc nói chuyện với ba anh, sau này cho em đến công ty làm việc."

" Em cũng gì giúp bản thân em thôi."

" Em thích thằng đó đến vậy à?"

" Anh cũng hiểu tính em mà. Cái gì em muốn là phải có được. Dạo này trường cứ tràn lan cái tin đồn về cậu ấy và con nhỏ đó khiến em ngứa cả tai."

" ... Được rồi tạm biệt, anh sẽ dẫn cô ấy đến chỗ hẹn lúc tan học."

" Ừm "



......................

Vào giờ kiểm tra, cô bạn được Thố Xuân mua chuộc - Trúc Hân - đứng lên nộp bài, đi ngang chỗ Yến Hạ cô ta quơ tay làm rớt ra tờ phao ghi sẵn, nhặt lên giả vờ nhét vào tay Yến Hạ.

Yến Hạ không hiểu cô ta đang làm gì liền đưa ra ánh mắt khó hiểu. Mọi người cũng bị thu hút sự chú ý, thầy Thấm tiến đến

" Chuyện gì vậy? Hai em đang làm gì trong giờ kiểm tra vậy?"

Trúc Hân lấp bấp trả lời " Không... Không có gì đâu ạ...Chỉ là em thấy bạn Yến Hạ rớt giấy em nhặt lên trả bạn thôi."

" Giấy gì? Đưa thầy xem."

Nhận ra là lời giải của bài kiểm tra, thầy Thấm liền tức giận.

" Đây là cái gì đây hả. Em nhìn xem"

Trúc Hân giả vờ rung rẫy nói " Ôi đây là... Không lẽ bạn Yến Hạ không biết làm bài nên nhân lúc em đi ngang để đưa em mà rớt sao? Yến Hạ sao cậu không cẩn thận gì hết vậy."

Yến Hạ thấy bản thân bị vu oan liền lên tiếng

" Thưa thầy, đây không phải của em."

" Em có bằng chứng không?"

Nhìn vào bài kiểm tra của Yến Hạ đang làm quả thật chỉ còn thiếu bài giải được ghi trong tờ giấy nữa là hoàn thành. Thấy Thấm càng tức giận hơn nhìn sang Yến Hạ.

" Cả hai em đến phòng giáo dụ ngay cho tôi. Các em còn lại ngồi làm bài."

Đặng Ngân liền lên tiếng bảo vệ Yến Hạ

" Thưa thầy, bạn Yến Hạ không bao giờ làm như vậy đâu. Bạn ấy trước giờ chưa t-"

" Em im lặng, thầy sẽ giải quyết, hai em đi theo tôi"

Lê Thiếu lúc này biết thời cơ đã đến, đứng dậy nói

" Thưa thầy hãy để em đi theo với ạ. Em có thể làm chứng."

" Được. Nếu em thấy hết mọi chuyện thì đi theo tôi."

Bốn người rời khỏi lớp học, Đặng Ngân vô cùng lo lắng, cô cố làm bài kiểm tra nhanh nhất có thể rồi nộp lớp trưởng, sau đó chạy thật nhanh đến lớp 12A1 cầu cứu Trương Đức Anh, bởi cô chỉ quen mình cậu ta là người có thể ra vào phòng giáo dụ được.

Nhìn thấy Đặng Ngân lấp ló ngoài cửa Nhật Phong liền đi ra

" Sao cậu lại đến đây? Không phải đang kiểm tra sao?"

" Lớp cậu là tiết tự học à?"

" Ừm... Có chuyện gì vậy sao sốt sắng thế?"

" Mau... Mau đi bảo Trương Đức Anh cứu Yến Hạ với. Cậu ấy bị vu oan, bắt lên phòng giáo vụ rồi."

" Hả?"

Nhật Phong liền chạy nhanh vào lớp.

" Đức Anh! Không hay rồi..."

" Chuyện gì?"

" Yến Hạ đang-" Nghe thấy tên cô, cậu ta liền gấp rút chạy lại hỏi xảy ra chuyện gì.

Biết được mọi việc, liền bảo Đặng Ngân cứ về lớp, cậu ta sẽ đi đến đó liền để coi tình hình.

" Yên tâm, Yến Hạ cứ để tôi."

" Ừm. Cảm ơn cậu."