Dịu Dàng Nơi Anh

Chương 16: " Sau này tớ sẽ không để cậu bị ấm ức nữa."




Như thường lệ, sáng nay là tiết tự học. Yến Hạ dậy sớm nhưng không sửa soạn đến trường mà ra vườn phụ bố cô bón phân cho cây.

Sương sớm khẽ động trên từng tán lá. Dáng vẻ cô thiếu nữ chăm chỉ khôm lưng bón từng nắm phân cho từng cái rễ cây. Dù toàn thân lắm bùn đất, nhưng dáng vẻ trong sáng, hiền dịu của cô chẳng vơi đi một chút nào.

Xong việc, cô tháo bao tay ra, vươn tay lấy cái cạp tóc trên đầu, mái tóc đen dài bung ra, thướt tha phủ lên đôi vai gầy nhỏ nhắn chảy dài xuống giữa lưng.

" Con vào chuẩn bị đến trường được rồi. Cảm ơn con hôm nay ra giúp ba nhé!"

" Vâng ạ. Hôm nay là tự học, không gấp ạ."

" Ừm con cũng mau đi đi."

Yến Hạ quay bước vào nhà, sửa soạn đến trường.

Đến phòng học chung, tuy cô đến muộn nhưng phòng học vẫn rất thưa thớt. Yến Hạ chỉ quan sát vài giây rồi điềm tĩnh đi đến vị trí lớp mình.

Nhẹ nhàng, thuần thục lấy vở và sấp đề dày vừa in hơi ấm vẫn còn ra. Cầm bút lên, nhanh chóng ghi tên mình vào và tập trung làm đề.

Chỉ 30 phút cô đã làm xong một tờ đề trắc nghiệm môn sinh học. Lấy trong sấp tài liệu ra tờ đề trước đó cô đã làm và dò đáp án. Đúng 47/50 câu. Tỏ vẻ hơi thất vọng, mở số ghi chép ra ghi nhanh vào đó những câu sai và đáp án.

Nhất cử nhất động của Yến Hạ từng lúc bước vào cho đến tận bây giờ đều nằm trọn trong đôi mắt sâu thẩm của Trương Đức Anh.

Cậu ta hôm nay đã đến sớm, mong rằng được đi học cùng Yến Hạ nhưng không ngờ cô đến trễ. Ngồi trong phòng học rộng lớn, tiếng bước chân từng người bước vào đều được cậu ấy quay đầu nhìn, mong chờ là Yến Hạ.

Cứ mong chờ rồi thất vọng, tâm trạng dần đi xuống. Bầu không khí quanh cậu ta dần xa cách, lạnh lẽo không ai dám tiến gần.

Thố Xuân cũng đến sớm, thấy xung quanh Trương Đức Anh không có mà cứ sáp lại gần.

" Đức Anh. Chào buổi sáng."

" ..." Vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, xa cách

" Cậu chờ ai hả?"

" Không"

Cô ta cười nhếch miệng. Biết rõ cậu ta đang trông chờ Yến Hạ. Cố kiềm đi sự không can tâm, nhẫn nhịn nói.

" Có vài câu tớ không hiểu của môn toán. Cậu giúp mình nha."

Trương Đức Anh tận bây giờ mới liếc qua cô ta một cái, vẫn là ánh mắt lạnh lùng.

" Không rãnh."

" Vậy...vậy lần khác có được không?"

" Không tiện." Vẫn bình thản, từ chối cô ta một cách lạnh nhạt.

Thố Xuân ngượng ngùng, mọi người nhìn cô ta cười nhạo. Cô hận không thể kiếm cái lỗ để chui xuống. Ngậm cục tức mà về chỗ.

45 phút sau đó, Yến Hạ đã đến. Ánh mắt lạnh lùng kia có chút lay động nhìn cô.

Lại nhận về một chút thất vọng vì cô không nhìn thấy mình.

Thấy cô cứ mãi tập trung giải đề, dù không muốn làm phiến cô ấy nhưng vẫn không nhịn được mà tiến đến đứng trước bàn Yến Hạ.

" Đến trễ?"

Yến Hạ đưa mắt ngước nhìn bóng hình đang che mất ánh sáng của đèn phòng.

Quả nhiên là cậu ấy mà. Chỉ thích đứng chắn trước mắt mình thôi.

Tuy nghĩ vậy nhưng cô không thấy khó chịu. Chậm rãi chớp đôi mắt bồ câu, ngước lên nhìn gương mặt điển trai lạnh lùng trước mặt.

" Ừm. Tớ bận việc."



"..." Cậu không nói gì. Biết rõ bản thân đang tránh ánh đèn của cô mà bình thản đi đến phía ghế còn trống kế bên cô.

" Sao cậu lại ngồi đây? Không được đâu"

" Sao lại không?"

" Đây là khu vực lớp tớ mà."

" 10 phút thôi."

" Nhưng... Mọi người... đang nhìn kìa."

"..." Cậu ta không thèm để ý đến mọi người xung quanh.

Cậu ấy không biết rằng bản thân thu hút sự chú ý đến nhường nào. Mọi người đều đang bàn tán.

" Yên tâm họ không dám gì cậu đâu." Trương Đức Anh dán cho họ một tia lạnh thấu xương rồi quay sang dịu dàng nhìn Yến Hạ.

Mọi người đều rùng mình mà im miệng, không dám bàn tán gì nữa.

" ..." Yến Hạ im lặng rồi lại tâm trung giải đề môn tiếp theo.

Trương Đức Anh vươn tay cầm lấy quyển sổ ghi chép dày trên bàn của Yến Hạ. Cánh tay cậu ta đưa ngang tầm mắt Yến Hạ. Mùi hương thoáng qua nhưng có thể nhận rõ mà một mùi hơi nam tính, có chút mát mẻ mùa hè.

Là mùi cam sao? Hay là quýt?

Hành động ấy khiến Yến Hạ có chút mất tập trung.

Lật từng trang trong số ghi chép, là nét chữ rõ ràng, gọn gàng thanh mảnh. Vở ghi chép này nhường như là vật bất li thân của cô. Chỉ lần đầu lật ra cũng biết được đều đó.

Trong đây ghi cả những thứ từ lúc cô mới nhập học cấp ba. Theo cô nhiều năm thế, dày như vậy quả là chuyện thường tình.

Yến Hạ đưa mắt nhìn sang thấy Trương Đức Anh sắp lật tới những trang cô viết để giải toả lúc không vui liền hốt hoảng giật lấy.

" hử?" Hạnh động bất chợt của cô cũng khiến cậu ta hơi giật mình, đưa mắt nhìn qua cô.

" Cậu xem vậy đủ rồi."

" Chưa hết."

" Không được xem tiếp."

" Tại sao?"

" Tớ thường sẽ ghi những ấm ức vào đây. Nên cậu không được xem."

" Tại sao?" Hàng mi dài rũ xuống nhìn vào cô gái trước mắt, đôi mắt có chút khó đoán.

" Tớ không biết nữa. Những lúc tớ ghi nó ra sẽ như được giải toả, nhẹ nhõm trong người."

" Tớ hỏi tại sao cậu lại ấm ức?" Giọng nói trầm ấp nhẹ nhàng hỏi.

Yến Hạ khựng người, nhường như khoảnh khắc ấy cố đã thích cậu thêm một chút nữa.

Liệu trên thế gian này, có thể tìm thấy một người mà vì cô trở nên dịu dàng như cậu ấy được nữa không?

Yến Hạ bình tĩnh lại, không biết phải nói gì. Hai tay ôm chặt quyền sổ vào lòng.

Nhân lúc mọi người xung quanh không để ý Trương Đức Anh đưa mặt sát lại gần Yến Hạ, cả hai chạm mắt nhau chỉ cách khoảng 10cm, nét mặt dịu dàng, muốn an ủi cô.

" Sau này tớ sẽ không để cậu bị ấm ức nữa."

"..."

" Tớ hứa."



Yến Hạ ngước nhìn gương mặt kiên định của chàng trai trước mắt. Cậu ta cứ như vậy khiến lòng cô không yên một phút giây nào, tất cả chỉ khiến cô càng tham lam mà mong muốn nhiều hơn.

Trương Đức Anh xoay người. Rời khỏi vị trí.

" Tạm biết nhé. Hết 10 phút rồi. "

"..." Yến Hạ vẫn chưa lấy lại được sự bình tình mà ngồi thẫn người ra.

Thấy cô ấy như thế, Đức Anh càng muốn trêu chọc, tiến sát lại một lần nữa.

Thầm vào tai cô.

" Chiều đợi tớ về chung nhé!"

Ánh mắt điềm đạm thẫn thờ của Yến Hạ chợt lay động mở to. Nhịp tim càng lúc càng nhanh bởi sự tấn công bất ngờ của cậu ta.

Mặt cô đỏ phao, ngắm nhìn bóng lưng cậu ta bước ra đến cả ngây người.

...****************...

Tiếng trống tan trường đã vang lên. Trương Đức Anh tranh thủ thật nhanh chạy ra cổng để chờ Yến Hạ nhưng....

Không ngờ Yến Hạ đã đứng ở đó chờ cậu. Hơi bất ngờ liến tiến đến hỏi

" Trống vừa mới đấy thôi mà. Sao cậu lại đứng đây đợi rồi." vì chạy nhanh ra mà cậu ấy thở gấp một chút.

" Có lẽ.. Tại tớ chạy nhanh hơi cậu đấy!" Cô nở nụ cười rạng rỡ mà đáp lại.

Gương mặt Trương Đức Anh vẫn đầy vẻ nghi ngờ. Trên người Yến Hạ không một giọt mồ hôi, không một hơi thở gấp không thể nào có chuyện cô ấy chạy ra đây. Càng không thể chạy nhanh hơn mình được.

Nhìn thầy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Trương Đức Anh, Yến Hạ vòng người ra phía sau lưng cậu ta dùng hai tay đẩy vào lưng cậu ấy.

" Được rồi. Được rồi về thôi nào."

" ..." Vì Yến Hạ đi sau lưng nên không thể thấy được gương mặt ửng đỏ của Trương Đức Anh .

Đi được một đoạn, Yến Hạ ấp úng nói nhỏ.

" Ngày mai... chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?"

" hmmm... mấy giờ thủy cung mới mở cửa?"

" A vé của bọn mình là 11 giờ trưa."

" Ừm. 10 giờ tớ đến rước cậu."

" Hả? Như vậy có được không?"

" Sao lại không?"

" Như vậy phiền cậu quá. Tớ có thể tự đi đến thủy cung."

" Không phiền. Tớ rước cậu."

" Ừm. Cảm ơn."

" Mai gặp."

" Ừm. Mai gặp nhé!"

Một ngày bình yên đã như vậy mà kết thúc êm đềm.

Có lẽ Trương Đức Anh không biết rằng Yến Hạ hôm nay được nghỉ sớm 1 tiếng, cô đã không về nhà trước mà vẫn đứng ở cổng trường đợi Trương Đức Anh. Bí mật nhỏ này đã được Yến Hạ ghi vào một cuốn sổ ghi chép nhỏ hình vuông.

Sau này mọi đều đáng nhớ sẽ đều được Yến Hạ ghi vào đấy. Cô muốn trân trọng mọi khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời của mình kể từng khi gặp Trương Đức Anh .