Dịu Dàng Ngược Lối

Chương 15




Hôm sau, Chu Trì giữ đúng lời hứa mang trà sữa qua tiệm của Ôn Vũ.

Anh nhân lúc Hầu Tử và A Thời không có ở cửa hàng đi mua rồi mang sang tận nơi cho cô.

Ôn Vũ đang chờ cơm trưa ship tới từ bên quán cơm nhỏ cạnh đây thì nhận được trà sữa của Chu Trì, hài lòng nhếch môi cười.

Nhưng sau khi thấy rõ logo hãng trà sữa thì nụ cười vụt tắt: “Tôi không uống trà sữa hãng này.”

Soi mói thế luôn à.

Chu Trì đau hết cả đầu: “Cô đâu có nói.”

“Bên này toàn dùng sữa bột để pha thôi, tôi thích uống…” Cô liệt kê một loạt tiệm trà sữa mình uống được.

“Anh uống cốc này đi, mua cho tôi cốc khác.”

Chu Trì bị ép uống cốc trà sữa đầu tiên trong hành trình nằm vùng của mình. Rõ ràng cốc trà sữa này rất ngon, sao cô lại không thích uống chứ?

Anh rất muốn buông một câu rằng: “Sao cô nhõng nhẽo thế?” nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của Ôn Vũ dần chuyển sang hụt hẫng, lại đổi thành: “Nói đi, cô có yêu cầu gì?”

“Sữa dừa thạch bưởi lạnh, ít đá, 30% đường.”

“À đúng rồi, lấy cho tôi thìa nhé.”

“Còn nữa, ngày mai với ngày kia tôi không uống đâu, không cần mua cho tôi. Ngày nào cũng uống trà sữa béo lắm. Dù thế anh cũng đừng hòng thoát nợ, số ngày tôi uống trà sữa cứ lùi dần về sau đi.”

Chu Trì ra tới cửa, kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa: “Còn gì nữa không?”

Cô chống má, nói: “Anh đi nhanh đi.”

Anh quay đầu tiếp tục đắm mình dưới ánh mặt trời. Dẫu biết con gái hay để ý tiểu tiết, hay thích mấy trò rất phiền phức nhưng anh không ngờ cô lại trái khoáy như này. Cũng may là trước đấy anh chưa từng để ý đến việc có người yêu, cũng may là chỉ cần mua trà sữa cho cô hai tuần.

Chu Trì đến quán Ôn Vũ chỉ định mua một cốc trà sữa hết 25 tệ, đi ra thấy hàng bánh kẹp anh lại mua một chiếc 5 tệ giải quyết cho qua bữa trưa.

Chịu khó ăn một chút, chỉ hai tuần là xong thôi.



Trong tiệm đang bật một số bài hát nổi tiếng gần đây. Ôn Vũ ăn trưa xong thì đi loanh quanh trong tiệm mấy vòng cho tiêu cơm.

Bên ngoài rất nóng, cô sợ phải phơi nắng nên ban ngày ít đi ra đường.

Trên bàn là cốc trà sữa mới uống được một nửa do Chu Trì mua theo yêu cầu của Ôn Vũ. Cô đi tới cửa, xuyên qua tấm rèm mỏng nhìn xéo sang người đàn ông ở phía đối diện.

Có mấy ông bà tới chỗ anh bán lại chiếc TV cũ trong nhà, anh và đàn em tóc vàng đang khuôn đồ vào trong. Chiếc áo phông màu xanh nhạt gần như ướt đẫm mồ hôi. Mỗi lúc anh hoạt động thế này trông mới ra dáng người tốt một chút.

Cho dù đứng nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ cơ ngực rắn chắc của anh, đường hông nam tính và phần mông săn chắc.

Vóc người anh rất được, không phải kiểu vai u thịt bắp nhưng chỉ cần cởi quần áo ra là thấy hoang dã.

Ôn Vũ giật nảy mình, lắc đầu thật mạnh.

Cô không hề háo sắc, đấy chỉ là thái độ của cô khi thưởng thức nghệ thuật thôi. Ừm, chính là như vậy đó!

Cô liếc nhìn thêm lần nữa thì thấy áo phông của anh đã ướt đẫm hoàn toàn. Đàn em tóc vàng bên cạnh có vẻ như đang cằn nhằn cái nắng gắt cuối thu, vừa nói vừa cởi cái áo đang mặc ra.

Hai mắt Ôn Vũ như phát sáng, chờ Chu Trì cởi theo.

Nhưng đợi cả phút đồng hồ sau đó anh vẫn không cởi mà tiếp tục khuôn đồ. Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh ngước lên nhìn về phía cô.

Ôn Vũ hoảng hốt, nhanh trí lắc lắc cốc trà sữa trên tay với anh, vẻ mặt thể hiện sự hài lòng.

Anh ở phía đối diện cười khẽ, quay người tiếp tục mang đồ vào trong cửa hàng.

Ôn Vũ thở phào ra một hơi, đến khi xoay người lại bị âm thanh bất thình lình phía sau doạ cho hết hồn.

Tịch Giai Như cầm túi đi vào tiệm.

“Ni Ni, tài xế tới đón mẹ rồi, con vẫn nhất quyết không đi theo mẹ ư?”

“Ừm. Mẹ đi đường cẩn thận.” Ôn Vũ hời hợt nói.

Ôn Vũ bằng lòng duy trì mối quan hệ bình thường ngoài mặt với Tịch Giai Như, dù sao thì bà cũng quan tâm tới cô nhiều hơn Ôn Tự Đình, vẫn khiến cô cảm nhận được tình thương yêu của một người mẹ.

“Mẹ biết con không chấp thuận với sự sắp đặt của bố mẹ, thôi thì những việc đó con cũng không nên quá để tâm.” Tịch Giai Như nói: “Con là một đứa bé ngoan. Mẹ không nỡ để con ở đây chịu khổ nhưng cũng rất vui vì con quyết tâm hoàn thành tâm nguyện của bà ngoại. Dù gì con cũng chỉ ở lại đây một thời gian nên hãy nhớ kỹ rằng ngoài kia là thế giới bao la chờ con khám phá.

Bà nói vậy là có ẩn ý rằng Ôn Vũ đừng để nhan sắc của Chu Trì làm mờ mắt.

Ôn Vũ gật đầu, trông theo Tịch Giai Như và tài xế lên xe.

Quay trở lại tiệm, cô toan xem lại băng ghi hình của camera ngoài hành lang thì Đường Ngạn Đồng gọi điện thoại tới.

“Cô Ôn, gần đây tiến độ thế nào rồi?”

Ôn Vũ nhạt nhẽo nói: “Mới xong một bộ.”

“Ồ, cô vất vả rồi.”

“Luật sư Đường, anh đừng giục tôi nữa. Sườn xám tôi làm là đồ được may đo riêng, để làm ra được một bộ phải đi qua rất nhiều bước rườm rà bởi vì hình thể và mong muốn của mỗi khách hàng không giống nhau.” Cô thở dài: “Anh đừng giục tôi nữa được không, tôi sẵn lòng hết mình hoàn thành tâm nguyện của bà ngoại.”

“Không phải đâu cô Ôn, tôi không có ý giục cô.” Đường Ngạn Đồng cười khan hòng giảm bớt sự xấu hổ: “Vậy cô bận đi, xong việc đừng quên báo lại nhé.”

Ôn Vũ ừm một tiếng rồi cúp điện thoại.

Cô lấy bản vẽ để trên giá xuống, vẽ nốt bộ sườn xám hôm nọ.

Di chúc của bà ngoại đã ghi rõ ràng rằng muốn cháu gái thay mình hoàn thành nốt 129 bộ sườn xám, nhưng luật sư của bà lại có vẻ rất gấp, nhất quyết giục cô làm nhanh.

Cô không hiểu, cũng không thích cảm giác bị thúc giục.

Vẽ xong khép tập phác thảo lại cô mới nhận ra mình đã hết chỉ thêu, không còn cách nào khác đành phải ra ngoài mua.

Mới ra khỏi cửa cô đã nghe thấy tiếng các bà các bác xôn xao nói tới “Cửa hàng sửa đồ nhà họ Chu” rồi.

Các bà các bác bán TV xong không đi ngay mà nán lại tính giới thiệu bạn gái cho Chu Trì.

“Tiểu Chu, tí 6 giờ qua nhà bác sửa tủ lạnh sẵn ngắm cháu gái bác xem ưng không nhé. Con bé hướng nội trầm tính, nhưng nấu cơm quét dọn nhà cửa gì là biết hết, cháu ở lại ăn xong hẵng đi.”

“Cháu gái bà 27 tuổi rồi còn gì, Đoá Đoá nhà tôi năm nay mới tốt nghiệp đại học…”

“Đoá Đoá nhà bà lười chảy thây ra, đâu có được dịu dàng, biết chịu thương chịu khó như cháu tôi.”

Ôn Vũ ngạc nhiên dừng bước. Chu Trì ở phía đối diện thấy cô, chợt nở nụ cười đầy ẩn ý.

Anh cất giọng nói với các bà rằng: “À, dì Vương tới trước nên cháu sẽ qua nhà dì đó sửa xong sẽ đến chỗ các dì. Chuyện xem mắt thì thôi bỏ đi, công việc của cháu vừa bẩn vừa mệt, không có thời gian săn sóc người yêu.”

Coi như tự biết thân biết phận.

Nhưng Ôn Vũ vẫn không hiểu sao anh lại nổi tiếng thế?

Nơi cô tính mua đồ không phải chỗ bình thường hay mua mà ở chợ bán sỉ thuộc thành phố Lũng Châu, hơi xa nơi đây một chút, Ôn Vũ sợ mình đi xa dễ đói nên tạt qua quán của Lâm Linh ăn một bát mì lạnh.

Lục Gia Đồng đang ngồi ở bàn trong cùng làm bài tập, sắp tựu trường tới nơi rồi mà thằng bé vẫn chưa làm xong.

Lâm Linh vẫn giản dị như thường ngày, quấn tạp dề chần mì cho Ôn Vũ, thả thêm nhiều dưa chuột hơn vào bát, cười hỏi: “Em ăn trưa muộn thế?”

“Em ăn trưa rồi, nhưng đồ ngấy lắm, ăn không no gì cả.”

Lâm Linh bưng mì ra bàn cho cô: “Mùa hè mì lạnh bán chạy lắm, nay em không mua mang về nữa hả?”

“Em ra ngoài mua vải.” Ôn Vũ đứng dậy nói: “Chị Lâm, em đi nhờ nhà vệ sinh chút nhé?”

“Trong đó có người.” Lâm Linh nói: “Vào đó được một lúc rồi, chắc sắp ra đấy.”

Ôn Vũ đành ngồi xuống.

Lục Gia Đồng thấy cô tới thì vứt bài tập sang một bên, chạy sang ngồi với cô.

Lâm Linh biết thằng bé thích chơi với Ôn Vũ nên cũng lười mắng.

Ôn Vũ không cho thằng nhóc xấu xa đó ngồi cùng, nghiêm mặt bắt nhóc đi làm hết bài tập.

Lục Gia Đồng lại phải quay về chỗ ngồi ở bàn bên trong cùng, nhưng vì tính tình hiếu động nên cứ ngồi xoay ngang xoay dọc mãi không yên, quay đầu thấy nước trong nhà vệ sinh tràn ra ngoài, cậu bé hô lớn: “Mẹ ơi, nhà vệ sinh bị tràn nước.”

Lâm Linh vội vàng xoa hai tay vào tạp dề chạy tới nhà vệ sinh, quả nhiên thấy nước tràn ra ngoài qua khe cửa.

Nút xả bồn cầu trong đó hỏng rồi nên bình thường bọn họ toàn múc nước dội, này chắc do vừa rồi cô gái kia không biết đã ấn nút bồn cầu.

Lâm Linh đứng ở cửa gọi vào tiếng: “Cô gì ơi?” nhưng bên trong không ai đáp lời, cửa vẫn bị khoá chặt.

Ôn Vũ hỏi: “Hay cô ấy ra ngoài rồi?”

“Đâu có đâu, chị không thấy cô ấy đi ra.”

Lục Gia Đồng có ngay cớ để không làm bài, chạy ra khỏi quán: “Để con bảo anh Trì tới sửa.”

Lâm Linh đứng bên ngoài mở cửa mãi không được, chị chắc chắn cô gái bên trong vẫn chưa rời đi. Lo lắng dâng lên trong lòng, chị chợt nhớ tới dáng vẻ cô gái ấy lúc mới bước vào.

Đó là một cô gái còn rất trẻ nhưng sắc mặt lại vàng như nghệ, con ngươi không có tiêu cự, đôi môi lẫn bước chân đều run rẩy, chẳng nói câu nào đã xông thẳng vào nhà vệ sinh trong quán.

Trong quán còn có ba vị khách khác đang ăn mì, họ cũng lấy làm lạ không biết có phải cô gái đó đã ngất trong đấy rồi không.

Ôn Vũ tiến tới chỗ vách cửa, nói: “Bạn gì ơi, có phải thứ bạn cần bây giờ là băng vệ sinh không? Bạn đáp lại một tiếng đi, tôi đi sang cửa hàng bên cạnh mua cho.”

Người bên trong vẫn không nói gì.

Ôn Vũ hỏi Lâm Linh: “Cô ấy vào đó bao lâu rồi chị?”

“Đến 10 phút chưa ạ?”

“Gì mà 10 phút chứ, phải 20 phút rồi. Tôi cũng muốn dùng nhà vệ sinh, đang chờ cô gái đó đi ra đây.” Một vị khách ăn trong quán nói: “Hay ngất rồi nhỉ?”

Lâm Linh cuống hết cả lên: “Cô ấy vừa vào đã lảo đảo chạy thẳng vào nhà vệ sinh của quán, lúc đó chị mải nấu mì nên quên mất việc hỏi han xem cô ấy làm sao.”

“Phá khoá đi! Gọi cảnh sát khu vực tới.” Ôn Vũ vừa nói xong thì Lục Gia Đồng dẫn Chu Trì tới.

Anh hỏi cái vòi nào cần sửa.

Lâm Linh sốt sắng kể lại một lượt chuyện cho Chu Trì nghe, bảo anh cứ phá cửa xông thẳng vào.

Mấy vị khách khác trong quán giờ nào còn tâm trạng ngồi ăn mì, ai nấy đều chen ra đây xem náo nhiệt.

Chu Trì chuẩn bị đập khoá.

Ôn Vũ sợ cô gái bên trong ngại, toan nói gì đó rời sự chú ý của các vị khách khác mà họ không để tâm, cô chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc tiến lên cố che được tí nào hay tí ấy.

Chu Trì đập khoá gây ra tiếng động rất lớn, sau đó gọi vài tiếng vẫn không thấy bên trong đáp lại. Lúc này anh không do dự nữa, trực tiếp mở phăng cửa ra.

“A!!!”

Là tiếng Ôn Vũ hoảng sợ thét chói tai, tiếp đó là tiếng thét của Lâm Linh và Lục Gia Đồng.

Con ngươi Chu Trì co lại, dòng cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn nơi đáy mắt, bờ môi mỏng mím chặt. Anh dùng tay kéo Ôn Vũ đã sợ hãi đến quên cả nhúc nhích, che đi tầm mắt cô, song mắt vẫn nhìn đăm đăm vào thi thể nằm bên trong nhà vệ sinh.

Người sống trở thành thi thể rồi.

Nữ sinh mặc áo thun đen ngồi bệt dưới đất, nước bên trong bồn không ngừng chảy, bệ bồn cầu cũng đầy ặc nước, trào ra qua phần chân trắng nõn của cô gái.

Trên động mạch cổ cô gái cắm một kim tiêm, một hình thức cắn thuốc truyền thẳng vào người. Cực khoái khiến biểu cảm trên khuôn mặt cô gái đó trở nên vặn vẹo, miệng há to môi tím tái, tròng mắt dãn ra hết cỡ.