Dịu Dàng Ngược Lối

Chương 13




Edit: Cải Trắng

Ôn Vũ trở về nhà với cơ thể vương đầy mùi lẩu xiên nướng, thấy Tịch Giai Như vẫn chưa rời đi.

Tịch Giai Như ngồi trên ghế sofa chờ cô, ngửi thấy mùi hương đang bám trên người cô thì cau mày: “Con đi ăn lẩu đấy à?”

“Ừm.”

“Cậu trai kia đưa con về à?”

“Ừm.”

“Ni Ni, cậu ta không xứng với con.”

Ôn Vũ thay dép đi vào trong phòng ngủ: “Anh ấy đẹp trai như thế, làm gì có chuyện không xứng với con.”

“Nhưng cậu ta chỉ là…”

“Thợ điện hả?” Ôn Vũ cười khẩy: “Tính ra thì mẹ với bố con giống nhau thật đấy, có tí tiền trong người là thích coi thường người khác.”

“Tự kiếm sống bằng chính sức lao động của mình có gì là kém cỏi?” Không chờ Tịch Giai Như kịp phản bác, Ôn Vũ đi thẳng vào phòng tắm.

Ngẫm lại thì, cô không ưa Chu Trì chẳng qua là vì anh hay chọc ghẹo những cô gái khác, suốt ngày giao du với đám côn đồ trong hẻm chứ chẳng có chút ý kiến gì với nghề nghiệp của anh cả.

Cô chẳng định có giao lưu qua lại gì với người như anh cả nhưng sau bữa xiên nướng vừa rồi cô lại thấy anh là một người khá giữ chữ tín. Sau khi ăn cỡ 20 xiên thịt bò cay bỏng lưỡi thì anh không ăn tiếp nữa, cô có hỏi xem có phải vì đồ không ngon không, anh lại bảo không, anh chỉ ra đây ăn vét đáy nồi thôi, ăn ít một chút, rồi từ đấy là chỉ ngồi uống nước chanh miễn phí của quán.

Cô cũng không khách sáo, ngồi đối diện ăn liên tục mấy xiên que lớn định kích thích cơn thèm ăn của anh. Đến lúc tính tiền thì anh bảo cô trả trước, tí nữa anh sẽ quét mã chuyển cho cô.

Lúc ấy, Ôn Vũ đã nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ không thèm giấu, dám chắc là anh lại nghĩ kế để xin wechat của cô đây mà.

Không phải anh muốn kết bạn với cô sao.

Nhưng đến khi đi tới dưới toà nhà rồi anh mới nói điện thoại mình hết pin, không chuyển cho cô luôn được, mai anh sẽ sang tiệm chuyển tiền trả cô.

Trăm phương ngàn kế muốn có wechat của cô nhưng đến khi gần chạm tới kết quả rồi không ngờ anh lại bỏ lỡ cơ hội!

Ôn Vũ đoán không ra được máy anh hết pin thật hay anh định mai sẽ dùng chiêu thức khác?

Cơ mà nghĩ lại lúc đó anh kịp thời buông tay cô ra, thôi thì người này miễn cưỡng xem như thức thời.

Ôn Vũ tắm rửa thay đồ xong đi ra thấy Tịch Giai Như đã thay đồ ngủ ngồi nói chuyện điện thoại. Trước đó vừa nghiêm mặt khiển trách trợ lý, giây sau đã cười tươi như hoa nói chuyện vui vẻ với khách hàng, sau đấy nhìn thấy cô đi ra, bà cúp điện thoại ngay tức khắc đổi sang gọi video với ai đó.

Ôn Vũ chẳng quan tâm xem bà đang nói chuyện với ai. Cô vào phòng ngủ, đang định bật video camera nay quay được ngoài hành lang lên xem thì Tịch Giai Như đột ngột bước vào doạ cô giật nảy mình.

“Ni Ni nhà tôi đây.” Tịch Giai Như di chuyển điện thoại, cười nói với người trong video: “Bà nhìn rõ không?”

“Mẹ!” Ôn Vũ vừa cuống vừa tức, vội ôm cầm con cừu bông màu vàng nhạt trên giường lên che mặt, đứng dậy đẩy Tịch Giai Như ra.

“Để cho dì Triệu thấy con đi nào. Cái con bé này, con biết ai đây không, đây chính là dì Triệu, mẹ của Giản Lập, anh Giản mà hôm nay mẹ nhắc tới với con đấy.”

Hành động ấy coi như triệt để phá hỏng mối quan hệ của Ôn Vũ và Tịch Giai Như.

Ôn Vũ thay quần áo, vơ vội đồ dùng hàng ngày rồi rời khỏi nhà.

“Mười một rưỡi rồi con còn đi đâu?”

Tịch Giai Như chạy theo ngăn Ôn Vũ lại, hai người cãi nhau ngay ngoài hành lang.

Ánh mắt Ôn Vũ tỏ rõ sự thất vọng, trông chẳng khác nào một chú nai con bị thương: “Mẹ quản con đi đâu làm gì? Hai người đã lúc nào quan tâm đến con chưa? Từ ngày con còn bé tí đến năm 21 tuổi có ai nuôi con lớn không? Mẹ không đi thì con đi!”

Tịch Giai Như muốn đuổi theo nhưng bà càng chạy theo ánh mắt Ôn Vũ nhìn bà càng thêm căm hận. Bà ngây người tại chỗ, lồng ngực đau nhói, cúi đầu lau nước mắt.

Tiếng hai mẹ con cãi cọ bất thình lình vang lên trong đêm tất nhiên Chu Trì cũng nghe thấy nhưng anh không ra ngoài khuyên can.

Quả nhiên đã có người lẻn vào nhà anh.

Người đó đi vào đã để lại dấu vết ở cửa ra vào lẫn ban công. Có vết chân lưu lại ngay trên tàn bụi chưa quét dọn ở huyền quan, trong phòng ngủ cũng có dấu chân y hệt. Tuy nhiên anh không nhìn rõ đường nét của đế giày đối phương, có vẻ như kẻ đó đã bọc giày trước khi bước vào.

Chu Trì chợt cất tiếng huýt sáo, thả lỏng tâm trạng dẫn dắt làn điệu như lời bài hát, nhưng trên thực tế tâm trạng anh không hề thoải mái như vậy. Anh mượn bóng tối để tìm thử xem trong này có bị lắp camera quay lén hay máy nghe trộm không.

Sau vài lần tìm kiếm kỹ càng, xác định trong phòng không bị lắp mấy thứ đó Chu Trì mới yên tâm.

Ngoài hành lang vẫn vang lên tiếng ai đó nức nở, Chu Trì suy nghĩ trong chốc lát rồi mở cửa ra ngoài.

“Dì ơi, Tiểu Ngũ đi rồi ạ?”

Tịch Giai Như ngồi xổm trên hành lang lau nước mắt, nghe tiếng quay đầu, ngạc nhiên khi thấy Chu Trì ló đầu ra khỏi cửa nhà.

“Hai đứa sống chung à?”

“Không đâu, đây là nhà cháu.”

“Chị Cố cho cậu thuê à?”

“Vâng.”

Tịch Giai Như đứng dậy đi tới trước cửa nhà Chu Trì: “Hai đứa qua lại với nhau lâu chưa?”

Chu Trì đáp: “Cháu nói nhiều con gái dì biết sẽ không vui đâu.”

Tịch Giai Như ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói giọng như thể đầu hàng: “Cậu đi tìm con bé đi, muộn thế này rồi, đừng để nó xảy ra chuyện.”

Chu Trì đồng ý ngay. Bất kể là vì vừa rồi bất đắc dĩ bị Ôn Vũ lôi vào diễn hay đứng trên lập trường của cảnh sát, anh đều không thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng ngay lúc anh tiễn Tịch Giai Như đến trước cửa nhà, mắt liếc nhìn vách tường màu trắng bên cạnh.

Huyệt thái dương anh bỗng giật nảy một cái. Anh giả bộ lơ đãng quay đầu nhìn lên phía trên cửa nhà bọn họ.

Vách tường trắng ngả màu ố vàng, trên trần giăng đầy mạng nhện, nhìn qua trông không có gì bất thường.

Anh lẳng lặng nhìn qua phía cửa nhà Ôn Vũ.

Hay lắm.

Cô gái nhỏ này lắp camera ngoài hành lang.

Một chiếc camera siêu nhỏ như lỗ kim, nếu không phải anh lăn lộn trong cục tiếp xúc nhiều với các máy móc, thì chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra được.

Người lắp đặt cũng rất chuyên nghiệp, nhìn từ xa nó chỉ như một kẽ hở bình thường.

Ánh mắt Chu Trì đượm ý cười, anh quay người xuống tầng, trong đầu nảy lên ý tưởng mới.

Mặc dù đồng ý với Tịch Giai Như sẽ đi ra ngoài tìm Ôn Vũ nhưng anh lại không có số điện thoại của cô. Ngay lúc anh định qua quầy tạp hoá của Chu Hình Phương hỏi thăm thì thấy tiệm may sáng đèn.

Ánh đèn trong cửa tiệm dịu nhẹ, không phải loại đèn dây tóc hay bật lúc cô làm việc.

Chu Trì gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.

Cô gái đang tìm đồ quay đầu thấy anh tới bèn tức giận nói: “Anh tới làm gì?”

“Mẹ cô bảo tới.”

Ôn Vũ mặc xác anh.

Chu Trì hỏi: “Cô định thuê khách sạn ở à?”

Cô cảnh giác liếc anh: “Sao nào? Bị mẹ tôi mua chuộc rồi à?” Cô cất bút và giấy vẽ vào trong túi, nói: “Điện thoại anh giờ có mạng rồi chứ? Trả tiền tôi đi.”

Chu Trì gật đầu, đi ra trước bàn quét mã trả tiền.

Lúc ở quán xiên nướng anh nói máy anh không chuyển được tiền chỉ là muốn mượn cớ sau đấy quay lại tiệm cô để cất sim điện thoại trở về chỗ cũ. Có điều, người vừa rồi đột nhập vào nhà anh kiểm tra chắc chỉ có Diêm Trí Binh, tên đó đã kiểm tra một lượt rồi thì sim điện thoại của anh hiện tại coi như an toàn.

Chu Trì trả tiền xong, Ôn Vũ cũng bước ra khỏi cửa hàng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng thể hiện rõ suy nghĩ anh mau biến đi.

Chu Trì: “Cô định đi đâu? Tôi đưa cô đi nhé?”

“Đừng tưởng ăn chung một bữa cơm là chúng ta thân nhau lắm. Tiền đã trả coi như thanh toán xong.”

“Cô trở mặt nhanh thật đấy.”

“Biết thế thì tốt.” Ôn Vũ đi ra ven đường vẫy taxi.

Chu Trì nhìn bóng đêm bao trùm. Nơi đây là một thành phố già, chợ đêm ở ngoài ngõ cũng đã tan cuộc, xe cộ qua lại rất ít.

“Có muốn tôi đưa cô đi không?” Chu Trì nhìn sang chiếc xe máy dựng ngoài tiệm mình.

Ấy thế mà cô gái kia lại chẳng hề cảm kích, cười nhạt, ngẩng lên nhìn anh: “Anh muốn thêm tôi trên wechat thì nói thẳng, không cần vòng vo tam quốc thế đâu.”

Chu Trì hoang mang, cảm giác có vẻ như cô đã hiểu lầm gì đó, cau mày nói: “Sao tôi phải thêm cô trên wechat?”

Cô không chịu nổi nữa, tức tới bật cười: “Người như anh không có cô gái nào thích đâu.”

“Anh sẽ chẳng theo đuổi được cô gái nào đâu! Vẻ ngoài ưa nhìn thì có ích gì chứ, có miệng không biết mở mồm biểu đạt ý thích! Sao anh không dạn như lúc huýt sáo trêu các cô gái đi? Người như anh còn lâu mới tìm được bạn gái!”

Cô vừa mắng vừa ngồi lên xe taxi rời đi.

Chu Trì không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn theo cô từ đằng xa, nhớ kỹ biển số xe và tên hãng. Sau đó, anh để lại thông tin ở quầy tạp hoá của Chu Hình Phương, nhờ bà nửa tiếng nữa gọi hỏi thử xem cô đã đến khách sạn chưa.

Anh muốn thân thiết với cô hơn, cũng chỉ vì muốn mượn cơ hội này tìm cách xem camera giám sát kia, muốn biết xem người biết vào nhà mình hôm nay là ai.