TRONG KỲ NGHỈ NÀY Carol không nghĩ mình sẽ đến thăm bà ngoại. Mẹ nói, ngoại già rồi, có thể không sống được bao lâu, chúng ta về thăm ngoại. Rồi mẹ kể chuyện bà ngoại cho cô nghe.
Ngoại sinh ra trong gia đình đại địa chủ, từ nhỏ đã bị gả cho con trai của một đại địa chủ khác ở làng bên, nhưng ngoại yêu ông ngoại là một người làm thuê trong gia đình, vì đẹp trai, theo lời ngoại nói đó là một người thật toàn vẹn. Ngoại với một chút tình cảm con gái, đã thu hút được trái tim ông ngoại. Không có cách nào để hai người đến được với nhau, hai người bàn nhau bỏ trốn, đi theo một đơn vị quân đội.
Hai người đi theo đơn vị quân đội đóng trong làng ngày ấy.
Quê của ngoại ở vùng tranh chấp, nay quân Cộng sản chiếm, ít hôm sau họ rút đi, trở thành vùng của Quốc Dân đảng, ít hôm sau quân Quốc Dân đang bị đẩy lùi, quân Cộng sản lại về.
Tình duyên của ngoại hoàn toàn do số phận xếp đặt, hôm ông ngoại bỏ đi, trong làng quân Cộng sản đang đóng, cho nên hai người cùng trở thành người của Đảng cộng sản, câu chuyện tình yêu biến thành câu chuyện cách mạng. Sau ngày giải phóng, ông ngoại là một sĩ quan rời quân ngũ, về làm cán bộ địa phương. Ông ngoại đi đâu là bà ngoại theo đấy.
Mẹ là con út của hai người, cũng là cô con gái duy nhất, là hòn ngọc trong lòng bàn tay của hai người. Trong thời kỳ đại cách mạng văn hóa, ông ngoại lúc bị hạ bệ, lúc lại được nâng lên, giống như rán bánh, rán cho hai mặt vàng đều. Số phận của mẹ cũng theo đó, lúc thì bị chửi mắng, không biết ông ngoại bà ngoại là người tốt hay người xấu, cũng may, mẹ về nông thôn, ông ngoại gặp vận may. Ông nắm lấy thời cơ, nhờ cậy riêng tư, đưa mẹ về trường sư phạm của tỉnh để học.
Nhưng quyết định đó đã làm cho ông bà ngoại phải buồn khổ cả một đời. Đối với mẹ được vào đại học, trở thành một sinh viên công nông binh là một sai lầm lớn. Tuy sức học của mẹ không tồi, chắc chắn có thể thi được vào đại học, nhưng đã sinh viên công nông binh sẽ mãi mang tiếng là sinh viên công nông binh, sau này dù có học lên thế nào thì cũng không thoát được cái tiếng ấy.
Đối với ông ngoại và bà ngoại, đưa mẹ vào cái trường đại học sư phạm ấy coi như đưa mẹ vào miệng hổ của ông ấy, mở to mắt nhìn con gái bị một người đàn ông đã có vợ có con làm cho to bụng, sau đấy lấy gã ăn chơi đó, cái đồ khốn khiếp chơi chán rồi vứt bỏ.
Ông bà phản đối cũng không làm sao lay chuyển nổi quyết tâm lấy ông ấy của mẹ, ông bà ngoại bắt mẹ lựa chọn hoặc ông bà hoặc ông ấy, mẹ vẫn chọn ông ấy, cho nên từ đấy mẹ không về thăm ông bà ngoại nữa. Sau ngày mẹ ly hôn với ông ấy, ông bà ngoại nhiều lần bảo mẹ về đoàn tụ, nhưng mẹ vẫn không chịu về. Cho đến khi ông ngoại qua đời, ông ấy chết vì ung thư còn bà ngoại ốm, mẹ mới về thăm.
Kể câu chuyện tình yêu của hai đời, hai người phụ nữ cùng nức nở.
Lần đầu tiên Carol gặp ngoại, nhưng không phải lần đầu tiên ngoại trông thấy cháu, trước đây ngoại đã nhiều lần đứng ngoài vườn trẻ để nhìn cháu, nhưng lần gặp mặt này hai bà cháu mới nói chuyện với nhau.
Câu đầu tiên của ngoại là:
- Cũng may, Thành Thành không phải là trai, nếu không, không biết lại làm hại bao nhiêu con gái nữa.
Carol không đồng ý với câu nói của ngoại:
- Con gái thì thế nào? Con gái cũng có thể gây tai họa cho con trai chứ ạ?
Ngoại rất thích cái tính thẳng thắn của cô cháu, bà cười:
- Cháu ạ, cháu không hiểu đấy thôi, trai yêu gái dù yêu đến thế nào đi nữa, nếu phát hiện không được gì, anh ta sẽ đi với người khác, cho dù không yêu, rồi quên dần người con gái mà anh ta đã yêu. Nhưng con gái thì khác, con gái yêu một người con trai, coi như việc lớn cả một đời, trái tim cô ta coi như trao cả cho anh ta. Cô gái hoặc lấy được anh ta, bị anh ta nghiền nát, hoặc không lấy được anh ta, cũng vẫn bị anh ta nghiền nát. Cháu thấy mẹ cháu, bà ngoại của cháu đấy, chẳng thế là gì? Có những người con gái cuộc đời gặp gió lặng sóng yên, đó là cô ta không gặp phải khắc tinh, cô ta cũng không gặp phải mối tình như si mê điên dại, khó mà nói là may mắn hay bất hạnh.
- Ngoại có bị ông ngoại nghiền nát không? – Carol hiếu kỳ, hỏi.
Ngoại cười, không trả lời, một lúc sau mới nói:
- Còn xem cháu hiểu thế nào là nghiền nát.
Carol rất phục ngoại, tuy tuổi đã cao, lại ốm đau nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trái tim không già lão, hai bà cháu nói chuyện với nhau rất hợp.
Ba thế hệ trong một nhà, nói những chuyện phụ nữ thích nói, lòng Carol chỉ xoay quanh một ý nghĩ, xem ra đàn bà con gái trong nhà này thiếu tính miễn dịch với người đẹp trai, hơn nữa, vì người đẹp trai mà bất chấp tất cả. Ngoại bất chấp tất cả, không tính toán suy nghĩ, trở thành câu chuyện cách mạng. Mẹ bất chấp tất cả, viết nên câu chuyện người thứ ba chịu nhục nhã của thời đại ấy. Không biết mình bất chấp tất cả sẽ viết nên câu chuyện gì đây?
Ngoại là tiểu thư con nhà địa chủ yêu một người làm thuê, coi như thách thức quan niệm môn đệ giai cấp. Mẹ là khuê nữ yêu một người đàn ông đã có vợ có con, coi như thách thức quan niệm hôn nhân gia đình. Mình yêu Jason sẽ thách thức cái gì? Số phận không cho mình lặp lại câu chuyện của mẹ, một lần nữa thách thức quan niệm hôn nhân gia đình ư?
Carol ngẫm nghĩ số phận ba đời phụ nữ, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ li kỳ, phải chăng Jason là anh em cùng cha khác mẹ với mình? Lẽ nào số phận thách thức mình với người thân? Như vậy không thể gọi được là thách thức ư? Cô vội vàng gạt bỏ ý nghĩ ấy, lúc cô sống với ông ấy, hai người con trai song sinh của ông mới được mấy tuổi, chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng nếu Jason bốn mươi, như vậy là hơn cô những mười lăm tuổi. Nếu anh nhiều tuổi hơn nữa thì càng không phải.
Tất nhiên, vẫn còn có khả năng, đó là ông ấy trước khi có hai người con song sinh còn có con trai khác nữa, như vậy rất có thể Jason là anh của Carol. Nghĩ thế, cô chợt rùng mình, bây giờ rất nhiều người yêu đương ngoài hôn nhân, một đêm tình, gái bao, sau này càng có nhiều người là anh em, chị em cùng cha khác mẹ. Những người đó yêu nhau, lấy nhau, sẽ hoặc ít hoặc nhiều rơi vào vòng loạn luân nguy hiểm.
Cô bực mình nghĩ, đàn ông mới là tai họa, ít nhất cũng là người luôn mang theo tai họa sẵn sàng gieo rắc khắp nơi, có thể cùng lúc làm cho nhiều phụ nữ có mang, trong khi phụ nữ hoàn toàn không có khả năng làm như vậy. Đề nghị những người đàn ông trăng hoa ấy phải dùng bao cao su, hoặc phải ghi rõ ngày nào tháng nào năm nào, ngủ với người con gái nào ở đâu, con cái họ tên là gì, mặt mũi ra sao. Như vậy thế hệ sau của người ấy phải đem theo cuốn sổ ghi chép đó, những lúc kết bạn với một người khác phái đem ra đối chiếu mình có phải là anh em, chị em cùng cha khác mẹ với họ hay không.
Từ nhà ngoại về, mẹ nói với Carol, ngoại cho mẹ ít tiền, sau này cô chuyển sang trường D mẹ không phải đi vay. Số tiền ngoại cho đủ cho cô học ở đại học D một năm, tin rằng năm thứ hai cô sẽ được học bổng. Nếu không được sẽ xin thêm ngoại.
Carol không dám nói mình vẫn chưa tính đến chuyện chuyển sang đại học D, chỉ ậm ừ trả lời mẹ. Nhưng mẹ thoáng thấy vấn đề, hỏi cô:
- Sang học kỳ sau con chuyển sang đại học D chứ?
- Con không muốn chuyện – Cô biết không giấu nổi mẹ, sang học kỳ sau mẹ sẽ biết cô có chuyển trường hay không.
- Tại sao? - Mẹ nhiếu mày, ngạc nhiên hỏi. – Tại sao không chuyển?
- Con sợ mẹ không đủ tiền.
Mẹ chuyển từ giọng ôn hòa sang gay gắt:
- Con không phải lo chuyện tiền nong mà chỉ cần học thật tốt. Con không đi học cho một mình con, con còn học cho mẹ, cả đời mẹ phải mang tiếng xấu là sinh viên công nông binh, không sao tẩy sạch, cho nên mẹ kỳ vọng con học thật nhiều, có thể học được bao nhiêu thì cứ học, có thể học được trường nào tốt thì cứ học, học để làm rạng rỡ mẹ. Tại sao con không tranh thủ?
- Ấy là con sợ mẹ phải vất vả vì chuyện học của con. – Carol phản bác.
Mẹ nói thẳng:
- Đấy không phải là lý do chính đáng. Trước khi con ra nước ngoài cũng biết một mình mẹ nuôi con, nhưng lúc bây giờ con kiên quyết xin vào trường D, mẹ có thể nói, chắc chắn rằng con vì cái nhà anh Giang Thành kia.
Carol trố mắt há miệng, không ngờ khứu giác của mẹ thính đến như vậy, cách một đại dương mà vẫn thính hơn người ở ngay bên cạnh.
- Ai bảo vì anh ấy? Con có nói với mẹ thế không? – Carol vặn lại.
- Còn chờ con nói nữa ư? Lần nào con gọi điện về cũng nhắc đến Jason, ngay hôm đầu đã bị anh ta mê hoặc rồi. Mỗi lần con nói đến anh ấy đều rất say sưa. Con còn hỏi thăm chuyện của mẹ với bố, con cứ nghĩ mẹ không hiểu hay sao? Chuyện của mẹ với bố không như thế, bố với mẹ thật sự có tình cảm với nhau.
Carol bực mình:
-Tại sao mẹ biết con không có tình cảm thật sự?
Mẹ không trả lời nổi, chỉ bực mình nói:
-Cái anh Giang Thành ấy cũng rất âm hiểm, mẹ gọi điện thoại cho anh ta, anh ta đồng ý với mẹ, nhưng đằng sau lưng lại làm chuyện khác, chỉ trách mẹ quá tin anh ta. Đến giờ anh ta cũng không buông tha con à?
Carol cảm thấy máu dồn lên mặt, hai tai ù đặc:
- Cái gì? Mẹ gọi điện cho anh ấy à? Mẹ nói những gì? Mẹ lấy số điện thoại của anh ấy ở đâu?
- Số điện thoại của con ghi đánh rơi ở nhà. Mẹ chỉ khuyên anh ấy hãy là người cha người chồng tốt, đừng để tâm đến những cô gái chưa chồng.
Carol chỉ thẳng vào mẹ, hồi lâu không nói nên lời, mãi một lúc sau mới nói:
-Anh ấy không làm gì, chỉ là một Lôi Phong sống, anh ấy ra sân bay đón con, mà cũng nhân thể đi đón người khác, anh ấy rất hay giúp đỡ người khác, chẳng lẽ như thế là sai trái à? Mẹ bảo với anh ấy như thế khác nào nói con có tình ý gì với anh ấy?
29
LIỀN HAI HÔM SAU ĐẤY Carol không nói chuyện với mẹ. Cô không biết tại sao mẹ lại làm cái chuyện ngu xuẩn như thế. Như vậy khác nào nói cô đang yêu một người đã có vợ có con, coi như Jason quyến rũ cô, mẹ gọi điện như thế liệu có ích gì? Người thật sự quyến rũ con gái của mẹ sẽ không dừng tay bởi mẹ ở cách xa vạn dặm gọi điện đến, người vô lương tâm quyến rũ con gái mẹ thì mẹ cũng không cần phải gọi điện. Làm như thế khác nào bảo với Jason mình đang yêu anh ta? Anh ấy có nghĩ mình nói với mẹ là anh ấy dụ dỗ quyến rũ mình?
Không thể chịu nổi, cô nhất định phải báo cho Jason biết mọi chuyện, anh ấy có thể tha thứ, thông cảm thì tha thứ, nếu không thể tha thứ, không thể thông cảm cũng đành vậy, ai bảo mẹ làm cái chuyện vớ vẩn ấy cơ chứ? Hơn nữa, để lộ cho anh biết tình cảm của mình cũng tốt, ít ra có thể thăm dò phản ứng của anh.
Carol gửi email cho Jason, một email dài mấy trăm chữ, viết mất nửa ngày, cân nhắc từng câu từng chữ, vừa không để lộ sự si tình của mình, lại không muốn tỏ ra vô tình. Cuối cùng, cô quyết định thừa nhận mình vừa gặp đã rung động vì anh rồi, cho nên thường xuyên nói chuyện với mẹ, khiến mẹ hiểu nhầm, mong anh đừng lấy làm lạ.
Email gửi đi rồi cô lại thấy có những câu những chữ chưa hay, rất muốn viết lại. Nhưng thư đã gửi, không thể nào lấy lại nổi, đành mặt dày mày dạn chờ hồi âm của anh.
Jason nhanh chóng trả lời thư của Carol, bảo cô không nên trách mẹ, vì mẹ muốn tốt cho cô. Nhưng điều mẹ nói cũng nhắc nhở anh, để sau này anh phải chú ý. Vì chuyện này cô có xích mích gì với mẹ không? Nếu có thì hãy mau dàn hòa với mẹ.
Cô đọc email của anh nhiều lần, tưởng tượng những lời anh ấy nói trước mặt mình, giọng nói của anh thế nào, vẻ mặt của anh ra sao? Như dỗ con trẻ chăng? Anh không bình luận gì về tình cảm của mình, không cảm ơn tình cảm của mình dành cho anh, cũng không bảo mình hãy từ bỏ ý nghĩ ấy đi, càng không nói anh thích mình. Carol nghi ngờ mình có viết câu ấy không, cô lấy email trong hộp thư lưu ra xem lại, trên đó viết rất rõ vừa gặp anh trái tim mình đã rung động, nhưng hình như anh không đọc câu đó.
Ngoại trừ điểm ấy ra, thư của anh cũng làm Carol cảm động, anh tỏ ra khoan dung độ lượng, bị người khác nghi oan cũng không hề trách cứ, mà thật lòng khuyên cô hãy thông cảm cho mẹ. Còn chuyện anh không có phản ứng gì đối với những tình cảm cô bày tỏ, cô tin rằng với thân phận hiện tại không cho phép anh nói ra.
Giống như những lần giận mẹ, mẹ vẫn chủ động nói chuyện trước với con gái, tự nhận lỗi. Mẹ bảo lẽ ra không nên lén điện thoại cho Jason, lại bảo vì không hiểu cho nên nghi oan cho anh ấy, nếu con không phản đối mẹ sẽ gọi điện thoại cho anh ấy để giải thích, xin lỗi anh ấy.
Carol nói:
-Không cần, con đã gửi email cho anh ấy rồi, anh ấy không giận gì mẹ cả.
Cô đọc cho mẹ nghe thư của Jason, mẹ thở dài, nói:
- Anh Thành này đúng là người tốt, rất thấu tình đạt lý, biết nghĩ cho người khác. Con có ảnh của anh ấy không?
- Con làm gì có ảnh của anh ấy – Cô suy nghĩ giây lát rồi nói – Nhưng không chừng trên mạng của Hội Sinh viên nhà trường có đấy.
Cô vào mạng sinh viên trường Carol tìm kiếm, quả nhiên là có, có ảnh hôm vũ hội. Cô chỉ cho mẹ thấy ảnh Jason.
Mẹ xem rồi nói:
- Được lắm, xem ra còn trẻ, khó mà tin đã có con học trung học.
- Đây là ảnh anh ấy đang khiêu vũ, bình thường trông già hơn.
Mẹ thở dài, nói:
-Anh ấy tốt bụng với mọi người, lại đẹp trai, theo như con nói cũng có tài, chả trách gì con thích. Quan hệ của anh ấy với vợ con thế nào?
Carol cười gượng, nói:
-Mẹ hỏi như thế là ý làm sao? Nếu quan hệ của anh ấy với vợ không tốt, mẹ đồng ý cho con nhúng tay vào đấy à? Mẹ yên tâm, con thấy vết xe đổ của mẹ, con không quấy rầy những người đã có vợ. Cuối cùng được gì chứ? Bị người khác nhúng tay can thiệp, khiến mẹ cô đơn. Cho dù phải trả giá như thế nào con cũng sẽ gạt anh ấy ra khỏi lòng mình, cho dù phải lấy một người con không ưng con cũng không có gì phải luyến tiếc.
Mẹ tỏ ra lo lắng:
-Đấy chỉ là những lời bực tức của con, lấy một người con không yêu liệu con có thể gạt anh ấy ra khỏi lòng được không? Như vậy chì làm cho sự việc thêm rối, nút thắt đang không gỡ nổi lại thắt thêm một nút khác. Con hãy tập trung học cho tốt, sau này tìm được việc làm tốt. Một người con gái không thể tự lập về kinh tế sẽ không bao giờ có được tình yêu chân chính. Đừng vì một chút say mê hiện tại để rồi vứt bỏ cả tương lai, tiền đồ. Sang bên ấy con liên hệ lại với trường D, xem có thể chuyển được không. Chuyển trường cũng là cách giúp con quên anh ấy.
Carol đồng ý với mẹ, nhưng cô biết mình chưa xin gia hạn nhập học đại học D, khẳng định hết hạn từ lâu.
Cô biết Jason sẽ không ra sân bay đón nữa, vì anh phải “đặc biệt chú ý đến điểm này”. Cũng may, Siêu khoe có thể một mình lái xe ra sân bay, trong thời gian nghỉ vừa rồi anh đã ra sân bay mấy lần, đã hoàn toàn thuộc đường.
Suốt thời gian nghỉ Siêu thường xuyên liên lạc email với cô, bắt đầu từ hôm đưa cô ra sân bay, ít nhất mỗi ngày gửi cho cô một mail. Email có lúc ngắn, có lúc dài, không có gì đặc biệt, chỉ báo cho cô biết những việc anh làm trong ngày, hoặc copy gì đó ở trên mạng gửi cho cô. Cô cũng trả lời chỉ vài câu đơn giản, nhưng lúc buồn chán hoặc tâm trạng không vui, cô viết mail rất dài gửi cho Siêu, nói những chuyện linh tinh, những câu kỳ quái, Siêu thường nói đùa, chọc tức cô.
Mỗi lần mở hòm thư, cô mong có thư của Jason, nhưng phần lớn là thư của Siêu. Chỉ một đôi lần cô gửi email cho Jason, anh mới trả lời. Thư trả lời của anh rất kịp thời, nhưng đều là trả lời cho xong chuyện. Cô cũng không tiện viết tiếp cho anh, nhưng mong có một ngày bỗng nhận được thư của Jason, bảo anh rất nhớ, tuy cô biết đấy là chuyện nghìn lẻ một đêm. Nhưng mỗi lần mở hòm thư vẫn không kiềm được nổi niềm hy vọng.
Về đến đại học Carol, việc đầu tiên là gọi điện thoại đến nhà Jason, mời Tĩnh Thu đến lấy quà. Nhưng vừa có tiếng chuông điện thoại là Jason cầm máy ngay. Nghe thấy tiếng Jason, Carol bỗng bối rối, không biết có nên nói cho anh biết Lộ Vĩ gửi quà cho Tĩnh Thu, vậy là cô ấp úng:
-Chị Thu không có nhà hở anh? Vậy lát nữa em gọi lại. – Nói xong, cô đặt máy xuống ngay.
Carol suy nghĩ, mình bối rối rồi cúp máy như thế liệu có làm anh nghi ngờ không? Tuy anh rất thoải mái nói biết chuyện Tĩnh Thu và Lộ Vĩ, nhưng đấy chẳng phải là lời nói cứng của mấy anh chàng có vợ ngoại tình hay sao? Nếu lần này cô đem đến những bằng chứng xác thực quan hệ giữa Lộ Vĩ và Tĩnh Thu, không biết hai người sẽ mâu thuẫn xích mích đến mức nào. Không biết Jason nổi cơn giận dữ sẽ như thế nào, có thể lạnh lùng bảo Tĩnh Thu cút đi. Nhưng cô không muốn làm kẻ độc ác báo tin độc ác, việc của hai người ấy cứ để họ tự dàn xếp.
Đến mười giờ đêm, Carol nghĩ giờ này Tĩnh Thu đã về, cô thử gọi điện, lại vẫn Jason cầm máy. Lần này không chờ cô lên tiếng, anh nói trước:
-Carol, có phải cô chuyện quà cho chị Thu không? Anh đến lấy có gì bất tiện không? Nếu không tiện, anh sẽ bảo chị Thu đến lấy.
Carol cố trấn tĩnh:
- Không không, em chỉ muốn gọi điện đến cảm ơn chị hôm trước đã đưa em ra sân bay thôi.
- Thế thì để anh chuyển lời cảm ơn của cô, về nước nghỉ Giáng sinh có vui không?
- Rất vui, còn anh thế nào?
- Anh cũng vậy. Mẹ cô có khỏe không?
- Mẹ em khỏe – Carol suy nghĩ rồi nói – Lẽ ra mẹ em gọi điện để xin lỗi anh, nhưng em đọc mail cho mẹ nghe, bảo anh không giận đâu, mẹ em khen anh là người thấu tình đạt lý, biết suy nghĩ, lo lắng cho người khác.
Jason nói đùa:
- Ôi, còn cao hơn cái mũ cô đội cho anh – Anh nói tiếp – Chỉ cần cô và mẹ không mâu thuẫn là tốt rồi. Chuyện chuyển sang trường D của cô đã xong chưa?
- Ờ… đang làm.
- Khẩn trương lên, đừng để mẹ thất vọng, nghe mẹ nói, biết mẹ muốn cuộc đời cô phải hơn mẹ, mẹ vì cô sẵn sàng hi sinh tất cả. Tình yêu của người mẹ quả là vĩ đại.
- Em biết – Carol nói khẽ, nghĩ bụng, anh hiểu mẹ em như vậy phải chăng có ý gì đối với mẹ em? Anh khen mẹ em hết lời, mẹ em cũng khen anh hết lời, hai người đều tốt, rất hợp nhau đấy nhỉ?
Một lúc sau, Tĩnh Thu gọi điện cho Carol, bảo sẽ đến lấy quà. Chỉ mười phút sau Tĩnh Thu đến, mang cho cô rất nhiều thức ăn, bảo:
-Đây là thức ăn chị làm, đem cho em một ít, em vừa về đỡ phải làm thức ăn. Món cá do anh Jason làm, anh ấy làm món cá còn hơn chị, chín hào rưỡi một cân cá, làm thành món ăn hợp khẩu vị. Cá này không có xương, Sara rất thích ăn, xem em có thích ăn không.
Carol nghe nói cá do Jason làm, vội nói:
-Thích ăn, thích ăn, chắc chắn em rất thích, chị cảm ơn anh ấy giúp em. Cảm ơn cả chị nữa.
Tĩnh Thu cười, hỏi Carol:
-Chuyện của chị với anh Vĩ, em có kịp thời báo cáo với đồng chí Jason chưa?
Bị Tĩnh Thu hỏi thẳng, Carol ấp úng:
-Em… à, có nói. Nhưng quà của anh Vĩ gửi cho chị em không…
Tĩnh Thu cười cởi mở:
- Không sao, không sao, nói với anh ấy cũng chả sao, nhưng đừng nói với người khác. Em giữ bí mật cho chị, được chứ, em gái?
- Em sẽ không nói với ai đâu. – Carol vừa nói, vừa đi lấy những thứ Lộ Vĩ gửi cho Tĩnh Thu.
Tĩnh Thu vội mở ra xem, vuốt ve tên Lộ Vĩ trên bìa sách, rất dịu dàng nói:
- Anh ấy lại xuất bản một cuốn mới, không biết hằng ngày viết đến lúc nào mới ngủ? – Tĩnh Thu ngước lên, hỏi Carol. – Anh ấy có già đi không?
- Không, trông anh ấy không già.
Carol kể lại cho Tĩnh Thu nghe mọi chuyện của Lộ Vĩ, vì cô nhận ra Tĩnh Thu cũng giống như Lộ Vĩ, chỉ cần tin tức của đối phương, cho dù chỉ lớn bằng hạt vừng cũng đều mong được biết.
Cô vừa nói, vừa quan sát Tĩnh Thu, thấy Tĩnh Thu giống như một phiên bản nữ của Lộ Vĩ, rất tham lam nghe kể những gì về Lộ Vĩ, vẻ mặt rất trữ tình, ngọt ngào.
Chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi Tĩnh Thu:
-Chị với anh Vĩ đã lâu lắm không gặp nhau rồi à?
Câu trả lời của Tĩnh Thu đúng như Carol dự đoán, giống với câu trả lời của Lộ Vĩ:
-Chị với anh ấy xa nhau từ thế kỷ trước, một thế kỷ rồi đấy.
31
NĂM MỚI, HỌC KỲ MỚI, với Carol quả là buồn chán cộng với lại vô vị, không còn giờ của Jason, cuối tuần đi mua thức ăn cũng do Siêu lái xe đưa đi, Hội Sinh viên cũng không tổ chức dạ hội, những sự kiện học kỳ trước làm cô tung tăng vui vẻ nay cũng không còn.
Trong cuộc sống vật chất của cô không còn Jason, không được thấy anh, không được nghe anh nói, hình như anh biến khỏi thế giới tinh thần của cô. Lúc này nằm trên giường nhớ lại học kỳ trước, kể từ lúc Jason đón cô ở sân bay, mỗi một cảnh tượng, mỗi một chi tiết đều được hiện đi hiện lại nhiều lần. Anh nói những gì, anh nói thế nào, nói xong rồi cười ra sao, mỗi một chi tiết nhỏ nhất đều in sâu trong lòng cô. Carol nghĩ, nếu mình ghi lại những tình cảm, tâm trạng này lên mặt giấy, sợ rằng như đọc ngược thuộc lòng một cuốn từ điển. Carol thường nghĩ, có thể số phận đã dùng cách này để cho chúng ta hiểu thêm con người gần gũi nhất. Ví dụ như mẹ, mình đã từng xem thường “mối tình” của mẹ, cảm thấy mẹ yêu ông ấy là sai lầm ngu xuẩn nhất trong đời, mình đã từng tự hào cho rằng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm ấy, nhưng số phận để mình gặp Jason, vậy là mình bắt đầu lặp lại sai lầm của mẹ, rồi từ đó có thể hiểu mẹ hơn. Phải nói rằng, không những hiểu, nói chính xác hơn đó là “nhận thức” hoặc “cảm nhận”. Hiểu là chỉ đại não tham dự, nhưng nhận thức, cảm nhận là cả trái tim cùng tham dự.
Lúc này Carol dễ dàng cảm nhận năm xưa mẹ đã yêu say đắm ông ấy như thế nào, nhất định mẹ cũng như mình lúc này, biết rõ không đi đến đâu nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào vòng tay anh. Thậm chí Carol khâm phục vận may của mẹ mình, vì ông ấy không buộc mình vào thắt lưng người vợ trước, mắt nhìn thẳng. Còn anh thì nhìn nghiêng, động lòng thông cảm với mẹ, tuy kiềm chế nhưng cuối cùng lại không giữ nổi mình, giống như con thiêu thân co lại, từng đôi thiêu cháy trong ngọn lửa tình yêu.
Carol nghĩ, bài học đầu tiên mà mẹ nói là không đúng. Mẹ nói: “Một người đàn ông đã có vợ, cho dù anh ta có tốt, có tài giỏi đến mấy cũng đừng nhìn anh ta lâu. Yêu một người đã có vợ là nỗi khổ không sao lấp đầy.” Nhưng mẹ đã nhìn nhiều nên có được ông ấy, điều đó rất giống với những câu chuyện muôn thưở về yêu người đàn ông có vợ.
Trong những câu chuyện như vậy, thường là một cô gái trẻ chưa chồng yêu một người đàn ông đã có vợ, người đàn ông kia tham lam tấm thân trong trắng của cô gái, có quan hệ bất chính với cô gái. Cô gái toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông đó, nhưng ông ta vì nhiều lẽ không muốn bỏ vợ, cuối cùng cô gái kia đành làm vợ hai hoặc tan nát cõi lòng buộc phải xa ông ta.
Cô cảm thấy nỗi bất hạnh của mẹ không phải vì yêu người đàn ông đã có vợ, mà vì yêu một người đàn ông không có ý chí kiên định. Người đàn ông không có ý chí kiên định, cho dù anh ta đã có vợ hay chưa, anh ta đều có thể bị người khác mê hoặc. Ông ấy rất dễ bị mê hoặc, cho nên mới xảy ra chuyện với Tú Trân.
Nhưng Carol phát hiện, đó là suy nghĩ đi vào ngõ cụt. Nếu ông ấy không dễ dàng bị mê hoặc, vậy ông ấy rất có thể bị một người con gái khác ngoài mẹ mê hoặc.
Vận dụng lí lẽ này vào Jason, nếu Jason bị cô mê hoặc, thì sau này rất có thể anh sẽ bị người con gái khác mê hoặc. Nếu anh là người vượt qua được mọi cám dỗ thì anh sẽ không bị cô mê hoặc.
Carol kỳ quặc tự hỏi, lẽ nào mình không thể làm một kẻ mê hoặc chung kết? Jason bị mình mê hoặc, từ đấy về sau anh không còn bị ai mê hoặc nữa? Để mê hoặc bắt đầu từ mình và cũng chấm hết từ mình, trước đó không có ai, sau đó cũng không còn ai. Nói vậy, Tú Trân chẳng phải là kẻ mê hoặc chung kết hay sao? Ông ấy từ sau ngày lấy Tú Trân hình như không còn trăng hoa gì nữa, ít nhất là không lấy vợ khác, có thể ông ấy đã già, có thể vì Tú Trân canh giữ đêm ngày, trông coi cẩn thận, có thể ở cái huyện lị nhỏ bé ấy không có cô nào đủ khả năng mê hoặc ông ấy nữa.
Carol nghĩ, làm kẻ mê hoặc chung kết đối với Jason không dễ. Trước tiên phải như thế nào mới làm được người mê hoặc? Hình như anh rất trung thành với gia đình, luôn né tránh mình, mình cũng không thể xông vào cửa nhà anh để mê hoặc anh, nếu như vậy sẽ để lại ấn tượng xấu cho anh, trở thành người mê mà không hoặc nổi anh. Càng tệ hơn là, anh còn trẻ, đẹp trai hơn ông ấy, anh lại đang ở nước Mỹ, không phải ở cái phố huyện nhỏ bé, cứ coi như có được anh, liệu phải bằng cách nào để giữ nổi anh không bị người khác mê hoặc? Nhiệm vụ này bắt đầu có khó khăn, duy trì được cũng có khó khăn, muốn bắt đầu tốt kết thúc tốt quả là chuyện khó càng thêm khó.
Cô thấy thông cảm với những người nghiện ma tuý, đừng cho rằng họ không biết nghiện ma tuý là có hại. Đừng nghĩ rằng họ không muốn cai nghiện. Tất nhiên họ rất muốn, quyết tâm hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn nghiện, mọi quyết tâm đều biến thành số không, trừ phi có thứ thuốc giải độc có thể ngăn chặn.
Đã có lần cô định dùng Siêu để làm thuốc giải độc, xem ra phương thuốc giải độc của Siêu chỉ là ly nước, uống nước sẽ không giải được độc tố, ngược lại càng làm cho độc tố lan toả khắp cơ thể, gây nên hiệu ứng ngoài ý muốn. Tình yêu không thể nói xong là xong, tình yêu có đầu óc của nó, nó có chủ kiến, nó không yêu ai dù có đánh chết nó cũng không yêu. Lúc này còn tốt, cô không thể vì Siêu để quên đi Jason, ngược lại còn kéo cả Siêu vào cuộc. Siêu cũng không nghi ngờ gì mình đã rơi vào đấy rồi, coi cô như bạn gái, ngày nào cũng gần bên nhau. Đúng là ra sức chăm hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh.
Không biết ở đời này có thứ thuốc giải độc nào có thể giải được chất độc Jason? Cô nghĩ có thể có, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có Jason nhất định phải có thuốc kháng Jason. Có điều không biết con người kháng Jason ở đâu, làm thế nào để tìm thấy anh ta? Hơn nữa, cô biết phàm là giải độc tất nhiên cũng phải tiếp nhận cái độc mạnh hơn, không lấy độc trị độc thì không giải được độc. Cho nên rất có thể giải được độc rồi nhưng lại nhiễm một thứ độc khác. Thậm chí còn bất hạnh hơn, độc này chưa giải được lại nhiễm thêm một độc khác. Cuối cùng hai độc cùng phát tác thì chỉ có mà chết.
Carol xem xét lại những người cô quen biết, hình như không ai có thể chống lại Jason có hiệu quả. Đang lúc tuyệt vọng cô chợt thấy một tia hy vọng. Nhưng kẻ chống lại Jason này không tồn tại trong thế giới vật chất của cô, mà cũng không tồn tại trong thế giới tinh thần, chỉ tồn tại trong thế giới nửa vật chất nửa tinh thần, phi vật chất phi tinh thần, siêu vật chất siêu tinh thần, đó là mạng internet.
Vào học được ít lâu, Carol phát hiện trong phòng máy tính có Vương Khiết Tâm mới từ Trung Quốc sang, thích ngồi ở cái máy tính bên cửa sổ, bao giờ cô ta đến đều chiếm cái máy ở vị trí ấy, thoạt tiên Carol nghĩ cái máy ấy mới, tốc độ nhanh, một hôm Khiết Tâm không đến, cô ngồi vào dùng, phát hiện cái máy ấy không nhanh hơn các máy khác, khiến cô rất hiếu kỳ liền hỏi thẳng Khiết Tâm. Khiết Tâm bảo cái máy ấy có cài đặt phần mềm chữ Hán, nơi Khiết Tâm ở không có, cho nên chiếm máy này.
Chỉ vì nguyên nhân ấy thôi ư? Cô thấy không cần thiết phải chiếm cái máy ở vị trí ấy. Từ ngày sang Mỹ, về cơ bản cô vẫn dùng tiếng Anh, bình thường nói chuyện với bạn bè người Trung Quốc đều dùng tiếng Trung Quốc, nhưng lên lớp, thảo luận, viết luận văn, làm bài tập đều dùng tiếng Anh. Lúc ở phòng máy tính, nếu trong phòng có sinh viên không phải người Trung Quốc, cho dù có nói chuyện với người Trung Quốc cũng dùng tiếng Anh, nếu không sẽ có người bảo bạn kỳ thị thiểu số, vì sinh viên ở đây phần lớn là người Trung Quốc.
Máy tính trong phòng mọi người dùng chung, hầu hết không có phần mềm chữ Hán, sinh viên không được tự cài đặt, cho nên cô quen dùng tiếng Anh ở phòng máy. Lúc này thấy Khiết Tâm xem tiếng Trung Quốc trên máy tính, cảm thấy lạ, hỏi cô ta xem gì, tại sao ngày nào cũng cố giành cái máy ấy.
Khiết Tâm thấy trong phòng máy không có người, liền chỉ cho Carol thấy. Thì ra Khiết Tâm đọc trang mạng Làng tiểu thuyết, cô ta đang đọc một truyện dài đăng nhiều kỳ có tựa đề Người này không có chuyện, của một người tên là Sở Thiên viết.
Khiết Tâm chỉ vào một đoạn, bảo Carol đọc:
– Đoạn văn này nói với tớ đấy, tớ có thể đọc thuộc lòng. – Nói xong, Khiết Tâm đọc: “Cứ nghĩ rằng, sau ngày cưới sẽ có một thế giới riêng của hai người, một người sớm chiều làm bạn với mình, anh anh em em, chuyện trò vui vẻ. Không ngờ lấy nhau rồi cảm thấy cô đơn hơn. Sự cô đơn trước đây là cô đơn của cánh chim bay ngang trời, không có bạn, nhưng có thể tự do bay lượn; còn sự cô đơn hiện tại là cô đơn của cá nằm trên bãi cát, đằng sau là biển, nhưng không có cách nào trở về với biển, trước mặt là núi, lên núi chỉ một đường chết, nhìn sang hai bên toàn cát là cát.”
Carol nghĩ, cuộc sống hôn nhân của Khiết Tâm không hạnh phúc, hèn chi một mình cô ta ngồi trong phòng máy tính. Lại một đoạn khác hấp dẫn Carol: “Phải theo đuổi, bám riết dù bị đánh chết, tất nhiên bám riết dù phải chết nghe thật không hay, có mùi vị bám chặt, nên đổi lại “yêu người tôi yêu, không oán giận không hận thù” như vậy mới công bằng với người theo đuổi, đối với người bị theo đuổi tỏ ra tao nhã hơn. Nhưng bản chất là như nhau, dùng từ nào là do sự phản ánh thái độ của người theo đuổi. Bảo anh là người si mê không thay đổi nổi, tức là thích người bám riết dù có phải chết; bảo anh là người dù đánh chết cũng cố tình bám riết, tức là không thích anh là người si mê không thay đổi nổi.”
Carol giật mình, hình như đoạn văn này viết cho mình, cô bị đoạn văn hấp dẫn, vội ghi lại địa chỉ trang mạng, đến tối về nhà mở ra xem.
Buổi tối cơm nước, mọi việc xong xuôi, cô tìm địa chỉ trang mạng kia, nghiên cứu kỹ Làng tiểu thuyết, phát hiện đấy là trang mạng chủ yếu đăng truyện dài kỳ, nhưng cũng có những mục khác, chỉ cần đăng ký là có thể gửi bình luận của mình, cũng có thể bình luận tiếp theo ý kiến của người khác. Cô lướt một lúc, bị không khí ồn ào trên mạng cuốn hút. Một bình luận đăng lên, kéo theo hàng loạt bình luận tiếp theo, người tán thành, người phản đối, người kêu la, người chọc cười, Carol không kịp đọc.
Carol trở thành khách thường xuyên của Làng tiểu thuyết, ngày nào cũng vào trang này, nhưng hứng thú nhất là truyện Người này không có chuyện và tác giả Sở Thiên, theo ký hiệu ID, Sở Thiên là nam giới. Cô cảm thấy tác giả khoảng bốn mươi tuổi, vì có cái nhìn bàng quan đối với nhân tình thế thái, tình yêu hôn nhân, chuyện kể cũng trung thực, có những đạo lí cô có thể hiểu, nhưng chưa đến trình độ lí luận, cảm thấy có chung tiếng nói với tác giả.
Không rõ vì nguyên nhân nào, cô đọc những trang viết của Sở Thiên, chợt nhớ đến hình ảnh Lộ Vĩ, những hiểu biết về cuộc đời, những tình cảm sâu sắc, lời lẽ như cách ngôn, thơ ca… hình như chỉ có thể Lộ Vĩ mới viết ra nổi.