Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng - Chương 13




CAROL NGỒI Ở GẦN CỬA RA SỐ 29, bỏ đi sợ bị lỡ chuyến. Vừa rồi nhìn thẻ lên máy bay, tỉnh lại mới biết phải mất mấy tiếng đồng hồ trên máy bay. Lúc ở trong nước, cô không có khái niệm chênh lệch múi giờ, có thể trong nước không chia, chỉ cùng mỗi một múi giờ.



Carol đáp chuyến bay này, nếu không muộn giờ, sẽ đến thành phố B miền đông nước Mỹ lúc chín giờ tối. Chín giờ, chắc chắn trời tối lắm rồi. Không có người đón, làm sao có thể an toàn đến được thành phố C cách đấy một trăm dặm Anh.



Lúc tìm bạn trên trang web của đại học C, gặp một sinh viên tốt nghiệp đại học B, tên là Tiền Ba, anh ta giới thiệu với Carol xe buýt ở sân bay C. Tiền Ba rất thành khẩn nói, lẽ ra anh ta sẽ ra sân bay đón Carol bạn cùng trường, nhưng vì đến quá muộn, phải dậy từ ba giờ sáng để ra sân bay, tốt nhất là Carol đi xe buýt về. Về đến thành phố C sẽ gọi điện, anh ta đến bến xe buýt đón. Có thể tìm trên mạng để biết số xe, thời gian xuất phát và đến trạm cuối cùng.



Carol tìm trên mạng địa chỉ Tiền Ba đã cho, cô ghi lại thời gian đề phòng chuyện bất trắc, xem ra sẽ cần đến. Chuyến xe buýt đầu tiên khởi hành ở sân bay lúc bảy giờ rưỡi sáng, chuyến cuối cùng rời bến lúc bảy giờ rưỡi tối. Tất nhiên tối nay không có cách gì để đi xe buýt, đành phải chờ một đêm ở sân bay, mai đi chuyến sớm nhất. Không biết có được ngồi qua đêm ở sân bay hay không? Không biết có giống như ở trong nước, nửa đêm cảnh sát sẽ lùa những người không có vé như lùa bọn lưu manh? Nếu bị đuổi ra khỏi sân bay thì khốn đốn!



Nghe nói, ở thành phố B có rất nhiều tội phạm, nước Mỹ đứng đầu các vụ bắn giết, cưỡng hiếp. Carol tưởng tượng mình bị đuổi ra khỏi sân bay, kéo theo cái vali to đùng, đi lang thang dọc phố mà sợ hãi. Bị bắn không đáng sợ lắm, “đoàng” một phát coi như chết, tuy đáng tiếc, nhưng chết là hết. Nếu bị cưỡng hiếp thì sợ hơn nhiều. Làm con gái có thêm một nỗi sợ. Nếu là nam, lúc ấy đi ngoài phố nhiều lắm chỉ bị cướp. Nếu gặp cướp, chắp tay bái lạy mọi sự may mắn, có thể không mất mạng. Nhưng nếu là nữ, không những sợ mất của mà còn sợ bị làm nhục.



Còn nhớ hồi học tiểu học, một nữ sinh trong trường bị cưỡng bức, một thời tin tức sôi sục, thầy giáo học sinh ai ai cũng nói đến chuyện ấy. Không ai nói chi tiết với Carol, chỉ loáng thoáng nghe “toàn là máu”.



Từ đấy Carol rất sợ bị cưỡng bức, tuy không biết cưỡng bức là gì, nhưng “toàn là máu” nghe đã sợ lắm rồi. Sau đấy, cô bé học sinh kia không đến trường nữa, nghe nói phải chuyển đi nơi khác, vì không thể ở nổi trường này.



Sự việc ấy đã để lại cho Carol ấn tượng sợ hãi và xấu hổ, hơn nữa lại chảy máu, có thể chết người.



Về sau mấy đứa bạn gái lên nói với nhau, một đứa nói:



- Cưỡng bức mà không hiểu à? Tức là cưỡng hiếp, một đứa con trai rạch bụng mày ra, tất nhiên phải chảy máu rồi.



Một đứa khác nói:



- Bị cưỡng hiếp, sẽ sinh con, xấu hổ lắm.



Lúc ấy Carol không nói gì, vì không hiểu, nhưng từ sau vụ ấy hình như mẹ lúc nào cũng lo lắng vì con, con gái xa mẹ một chút cũng sợ, làm cho Carol cảm thấy bị cưỡng bức là việc sợ nhất trong đời.



Về sau Carol đọc được ở đâu đó một vài chuyện hình như con gái để thoát khỏi bị cưỡng bức, chết cũng không sợ.



Còn nhớ một lần, một bạn trai trong lớp bắt nạt nó, cậu ta bôi mực lên bàn, rồi đẩy bàn lên sát phía trên, chỉ để lại một chỗ rất hẹp, Carol vô ý dựa vào bàn của cậu ta, vừa dựa vào, cái áo mới đã dính đầy mực. Hai bên cãi nhau, cậu kia chửi cô: “Tao… mày!”. Cô không biết… là gì, nhưng vẫn chửi lại cậu kia: “Tao… mày!”




Những người chung quanh nghe thấy thế đều cười rất to. Về sau cô giáo nói chuyện với mẹ Carol, mẹ dặn cô:



- Con là con gái, không được nói câu ấy.



Cô không chịu:



- Bạn ấy chửi con, tại sao con không chửi lại bạn ấy được?



Mẹ thấy không thể giải thích cho con, chỉ nói:



- Con là gái, con chửi lại bạn ấy như thế, con chỉ thiệt thôi.



Cô vẫn rất bất bình, kì lạ thật, bản chửi mình, mình đã phải chịu thiệt, thế mà mình chửi lại bạn, mình cũng bị thiệt, ở đời có chuyện kì lạ vậy ư?




Cho đến bây giờ Carol vẫn cảm thấy mình bị đối xử không công bằng, tại sao con trai có thể nói “tao… mày” thì được, còn con gái lại không? Đó là chuyện xảy ra giữa trai và gái, lẽ nào vì bất cứ lý do gì đi nữa, chỉ cần xảy ra, bên gái lại chịu thiệt? Điều này chứng tỏ trong tư tưởng của mọi người, chuyện quan hệ trai gái chỉ là trai … gái, còn gái là người bị … thôi! Đêm chuyện ấy ra chửi nhau, chứng tỏ mọi người đều nghĩ trong chuyện quan hệ trai gái, bên gái là người bị làm nhục.



Thẩm Nhận cũng bị một vụ tương tự. Nó chat trên mạng, cãi nhau với một gã “hái hoa”, gã kia cứ ấy cậu, Nhạn cũng ấy lại.



Phía bên kia cười, nói một câu:



- Chờ em đến ấy anh.



Nhạn giận dữ:



- Đồ chết tiệt!



Gã kia vẫn cười nhăn nhở:




- Chết thì tiếc lắm, em cứ hiếp anh trước rồi giết anh sau.



Về phòng, Nhạn vẫn còn tức giận:



- Tại sao con trai lại thế? Con gái thà chết không chịu bị làm nhục, con trai lại thách đố cưỡng hiếp trước rồi giết sau, thật quái gỡ!



Linh Linh nói:



- Vấn đề là quan niệm, thuần túy quan niệm. Nếu bên nữ không coi chuyện quan hệ nam nữ là bị làm nhục, thì sẽ không thà chết để không làm nhục. Ngày nay phổ biến một câu nói: “Lúc bị cưỡng bức, nếu không chống lại nổi, tốt nhất cứ nhắm mắt lại mà tận hưởng”.



Linh bị mọi người trong phòng tấn công lại. Nhạn vỗ ngực, giậm chân, nói:



- Đằng ấy là đứa có đầu óc, tại sao lại ăn nói hồ đồ như vậy? Cứ nghĩ xem, kẻ cưỡng bức phục vụ đằng ấy đấy à? Hầu hết đều rất hung bạo, không đánh cho đằng ấy thâm tím mặt mũi đến ngất đi, hắn ta chưa thấy đã đời.



- Hắn ta sợ đằng ấy tố cáo, có thể còn giết luôn đằng ấy ý chứ. – Lệ nói.



Carol cũng thêm vào một câu:



- Nếu hắn ta bị AIDS thì sao?



- Thôi thôi! – Linh đành nhượng bộ. – Tớ chỉ dẫn ra một câu nói phổ biến hiện nay thôi mà, các cậu đối với kẻ cưỡng bức thế nào là chuyện của các cậu, tớ không ngốc mà phản kháng, chẳng may làm hắn ta bực lên, hắn giết tớ thì sao? Giết tớ rồi cũng không ai lập bài vị trinh tiết cho tớ. Dù sao thì tớ cũng không phải là cán bộ sơ cấp, hơn một lần, ít một lần cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ cần yêu cầu hắn ta dùng bao cao su, đừng đổ bệnh cho tớ là được.



- Tớ thì không chịu khoanh tay chờ chết, đánh không lại, tớ cắn, cắn vào cái ấy của hắn. – Nhạn bực tức.



Vậy là mọi người ồn ào tranh luôn, cuối cùng cả bốn cô gái ghi tên tham gia tập thái cực quyền, tăng cường khả năng tự vệ.