Thời gian trôi qua chóng vánh, chớp mắt đã sang chiều, chuông báo hiệu bãi lớp vang lên.
Khối 11 hầu hết đều là học sinh ngoại trú.
"Bố, đi ăn không?" Dương Thiên Lạc quay lại hỏi Thú Trầm Châu.
Thú Trầm Châu nghe xong cũng không lập tức trả lời ngay mà quay sang hỏi bạn cùng bàn Sở Tây Trì: "Cùng bàn, có muốn đi chung không?"
Sở Tây Trì bày đặt giả vờ suy ngẫm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Anh Thú, tôi..." không đi đâu.
Thú Trầm Châu cướp lời: "Biết rồi, cậu cũng muốn đi à, vậy đi chung với bọn này luôn đi!"
"???" Sở Tây Trì mặt đầy chấm hỏi, hắn sửng sốt một lúc, sau đó chợt nở nụ cười: "Thấy anh Thú thật lòng mời thế này, tôi nỡ lòng nào từ chối được, miễn cưỡng đồng ý vậy."
Giọng Sở Tây Trì lanh lảnh bên cạnh, nghe xong chỉ muốn vả cho hắn bạt tai.
Thú Trầm Châu cạn lời thật sự, lẽ ra không nên hỏi hắn mới phải.
Dương Thiên Lạc và Tần Thu nhìn hai người tán gẫu, tôi một câu anh một câu ngọt sớt.
Lúc tan học đã là bảy rưỡi, bọn họ ăn cơm tán dóc, từ tám giờ ăn tới mười một giờ mới rã, ai mà ngờ ăn tối không cũng thành ăn khuya được, cơm rượu no say xong ai về nhà nấy.
Sở Tây Trì về tới nhà, vừa mở cửa đã thấy một người phụ nữ mặc váy dài đang ngồi trước đàn piano.
Chiếc váy khiến bà ta trông vô cùng dịu dàng thanh nhã, đôi tay uyển chuyển di chuyển trên từng phím đàn, như đang chắp nét cho một bức họa mĩ miều.
Sở Tây Trì cau mày, không nấn ná lại lâu, trực tiếp phớt lờ bà ta, đi về phía cầu thang.
Người phụ nữ nhận thấy động tĩnh thì ngừng chơi, gọi Sở Tây Trì lại.
Sở Tây Trì vẫn không đáp.
Người phụ nữ kia là Sở Oánh, cô của hắn, cũng chính là giáo viên thể dục ở trường cấp hai Sở Tây Trì theo học.
Lúc Sở Tây Trì lên cấp hai, con trai của Sở Oánh, Nghiêm Tề cũng học cùng trường với hắn.
Năm Nghiêm Tề lên lớp 8, có quen một cô gái, cô bạn kia là con gái của Giám đốc Sở Giáo dục Thành phố B, Nghiêm Tề bảo nhỏ phát sinh quan hệ với nó, nhưng cô bạn gái kia từ chối, nó bèn cho người ném cô vào tòa nhà đang xây dở, rất may cô gái có mang theo di động, gọi điện kể hết cho bố mình biết.
Bố cô nghe xong nổi cơn tam bành, hôm sau lập tức lái thẳng tới trường Nghiêm Tề theo học, nhưng ông không biết mặt mũi Nghiêm Tề ra sao, Sở Oánh lại sợ ông ta ghi thù con trai mình, bèn bảo Sở Tây Trì ra nhận tội thay, khi đó Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã đều đi công tác, Sở Tây Trì không có ai chăm nom, nên Sở Oánh đón hắn về nhà mình, Sở Oánh lấy lí do cho Sở Tây Trì ở nhờ buộc hắn đứng ra nhận tội, Sở Tây Trì đồng ý, dù sao, hắn cũng chả muốn nợ ai ân tình.
Nhưng không ngờ việc lại nghiêm trọng như vậy, Sở Oánh bảo hắn dập đầu tạ lỗi Giám đốc Sở Giáo dục ngay trước mặt toàn trường, chuyện này cũng không dễ giải quyết, bố cô gái thẳng tay trục xuất Sở Tây Trì ra khỏi trường.
Không chỉ bị người khác chà đạp lên tôn nghiêm, Sở Tây Trì còn mắc tội oan.
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Sở Tây Trì bị đuổi khỏi trường, có lẽ không còn cơ hội thi lên nữa.
Lúc Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã trở lại nước C, đã là một tháng sau, không ai có thể tưởng tượng nổi nỗi oan ức mà con trai mình đã phải gánh chịu.
Bèn quyết định đưa Sở Tây Trì ra ngoài giải khuây, nhưng Sở Tây Trì vẫn nói rằng mình không sao, hắn chỉ muốn đến trường, chỉ muốn đi học.
Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã bèn tìm người đưa Sở Tây Trì vào Tinh Ngoại ở Thành phố A, may thay, giám đốc Sở Giáo dục ở đó hiểu hết mọi chuyện, làm lại hồ sơ cho Sở Tây Trì, đồng thời chuyển cậu vào Tinh Ngoại.
Sở Tây Trì rõ ràng không muốn nhớ lại chuyện này nữa, nhưng Sở Oánh lại xuất hiện phá vỡ mọi thứ.
Hắn đi thẳng về phòng mình, khẽ khàng đóng cửa lại.
Mệt rồi...
Khi đó hắn cũng chỉ lớn hơn Nghiêm Tề có một tuổi, bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, hiểu chuyện đến mức người ta đau lòng.
Rõ ràng đều là học sinh cấp hai, nhưng sao lại khác biệt lớn như vậy?
Chỉ vì Nghiêm Tề là con của Sở Oánh, Sở Tây Trì thì không, chỉ vì hắn là anh trai, nên phải đứng ra gánh tội.
Hãy nhớ, Sở Tây Trì là một cậu bé hoạt bát, vui vẻ và thích cười.