Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 12




Thời tiết phương Nam cứ năm nóng năm lạnh, còn may nhiệt độ vừa phải, trăng treo trên bầu trời đầy sao, gió nhẹ man mác thổi qua, khiến bầu không khí nơi đầy càng ôn hòa.

Thú Trầm Châu ngồi bên cạnh Sở Tây Trì, chốc chốc ăn bánh quy, chốc chốc lại uống nước chanh, trông quá đỗi là cute.

Thú Thu Thanh vừa liếc thấy Thú Trầm Châu đã to giọng hét toáng "Anh trai ơi", ai nấy nghe thấy đều quẹo đầu sang bên này, thằng oắt này không thèm để vào mắt, trực tiếp treo lủng lẳng bên người Thú Trầm Châu.

"Thú Thu Thanh, cút xuống cho ông." Thú Trầm Châu ghét bỏ túm nó xuống.

Thú Thu Thanh mặt dày nói: "Là tại em tại em mà, anh trai thân yêu tha thứ cho em đi mà."



Thằng anh nó ngại tới mức co rúm cả chân tay.

"Anh, đây là cái người cùng bàn anh hay nhắc tới à?"

"Ờ" Một chữ đầy súc tích, lại bao hàm nhiều tầng ý nghĩa.

"Chào em nhé, anh là Sở Tây Trì."

Đừng thấy Sở Tây Trì cười haha hihi mà lầm, Thú Thu Thanh vừa treo lủng lẳng lên người Thú Trầm Châu thôi hắn đã muốn túm cổ thằng nhóc này tống ra ngoài.

Nhưng lúc nghe thấy Thú Thú Thanh hỏi Thú Trầm Châu hắn có phải bạn cùng bàn gì đó không, tâm trạng lại vui phơi phới trở lại, suy cho cùng, hắn đã nghe lỏm được chuyện Thú Trầm Châu thường xuyên nhắc đến tên hắn ở nhà.

"Hì hì, chào đàn anh, em là Thú Thu Thanh em trai của anh Châu, hiện đang theo học lớp 10 ạ."

"Hóa ra là cậu em khóa dưới à!"

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, nghe ra là Đinh Nhã, Sở Tây Trì trực tiếp chạy tới, thấy vậy, Thú Trầm Châu lẫn đám Phùng Hạo cũng theo ra.

Đinh Nhã bị Sở Oánh đẩy mạnh xuống đất.

Sở Tây Trì vội đỡ bà lên, dìu sang cái ghế bên cạnh, tiếp đó cởi giày của Đinh Nhã ra, cẩn thận từng li từng tí xoa cho bà, im lặng không nói, mặt tối sầm cả lại.



Nhìn đứa con trai hiểu chuyện của mình, Đinh Nhã vừa vui vừa tủi, vui vì Sở Tây Trì, tủi bởi bản thân bà không bảo vệ được con trai, để nó phải chịu nhiều tủi thân đến nhường nào, lại hận chính mình không chăm sóc tốt cho Sở Tây Trì.

Nước mắt cứ thế lách tách rơi xuống.

Sở Tây Trì ngẩng đầu nhìn bà, tiếp đó mỉm cười nhẽ nhõm, lấy tay áo lau nước mắt cho Đinh Nhã: "Mẹ, còn lại cứ giao cho con nhé, đừng khóc mà, khóc nữa sẽ xấu mất đấy."

Hắn đứng dậy, đi về phía Sở Oánh.

Sở Oánh biết lần này mình thoát không được, đành đứng bên ngoài quan sát, tính giả trân chạy tới an ủi hỏi thăm, nhưng lại thôi, suy cho cùng Sở Tây Trì này cũng không phải đứa dễ xơi.

"Cô ba lần bảy lượt tới gây phiền phức cho nhà chúng tôi là muốn làm trò gì? Chuyện hồi cấp hai chả nhẽ còn chưa đủ à?"

"Tao..."

Sở Oánh hết đường chối cãi.

"Ở đây không ai chào đón cô hết. Nếu cô lẫn nó còn đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, tới lúc đó đừng nghĩ tôi sẽ tốt tính bỏ qua lần nữa. Còn nữa, xin lỗi mẹ tôi ngay."

Sở Oánh tính mở miệng nói gì đó thì bị Sở Nhất Thiên cắt ngang.

"Tiểu Trì, ba mẹ đã suy nghĩ rất lâu, chuyện này nhất định phải làm cho rõ, nếu không sẽ để lại vết dơ về sau cho con mất."

"Bố..." Sở Tây Trì siết chặt tay, hắn không muốn làm to chuyện để Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã phải vướng vào.

"Tiểu Trì, không sao đâu. Mẹ cũng hy vọng chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa. Vốn dĩ cuộc sống của con sẽ tràn đầy tốt đẹp, chỉ bởi vì Sở Oánh, bởi vì hai mẹ con bọn họ."

Sở Tây Trì trầm mặc, phải, hắn vốn có thể đường đường chính chính bước chân vào ngôi trường cấp ba lí tưởng của mình, nhưng chỉ bởi vì sự cố năm đó...

Nhưng cũng phải cảm ơn hai mẹ con bọn họ, nếu không hắn làm sao có thể gặp được Thú Trầm Châu, hắn cứ nghĩ nếu mình không làm lớn chuyện này ra, Sở Nhất Thiên sẽ không đường ai nấy đi với nhà họ Sở, cuối cùng lại thành ra hắn nghĩ quá nhiều rồi.