Sở Tây Trì nhớ rất kĩ câu nói "Ba năm bị trích chốn này, ngàn thu khách Sở chưa phai hận sầu"*, cũng bởi tên hắn từ đó mà ra, từ bé đã ghi tạc nằm lòng trong đầu.
Hắn nhớ Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã từng nói "Tây Trì à, con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình, chớ để bản thân bị thương, tốt nhất đừng để người ta biết trong nhà mình có tiền."
Ấy thế là, từ nhỏ hắn đã theo học Sanda Taekwondo, luôn giữ thái độ khiêm tốn khi ra ngoài, mà khổ cái, khiêm tốn thì thôi đi, cái này cũng quá ư khiêm tốn, mở miệng là than nhà mình nghèo, không có tiền, khổ lắm. Ra ngoài không ngồi xe buýt thì cưỡi con xe đạp quèn, tủ quần áo chả có nổi một cái quần hàng hiệu, sao chăng đều được bày bán ở mấy cái sạp 50-100 tệ ba cái đó.
Ờm...có phải thái quá không ta!!!
Hôm nay, Sở Tây Trì từ Tinh Ngoại chuyển tới Trung học phụ thuộc Đông Cương, cái trường xưng bá 'Gián Đông Cương không hăng không đọ' lừng danh bốn phương kia.
Gián Đông Cương không hăng không đọ??? Sở Tây Trì ngẫm nghĩ hồi lâu, cớ gì là gián lại còn hăng? Sao đến từ Đông Cương mà không phải chỗ khác? Chả nhẽ để ám chỉ học sinh bên đó?
Trung học phụ thuộc Đông Cương rất lớn, thuộc tốp đầu trên cả nước, là trường cấp ba chuyên cấp quốc gia.
Từ lúc bước chân vào đây, hắn nhìn quanh ngó quất khắp nơi, y chang đi du lịch thăm thú, chỉ thiếu cái mũ với cây cờ dẫn tour là ối dồi ôi luôn.
Hắn chợt nghi ngờ không biết có phải mình đến một mình không nữa... sớm quá trời... trên đường chả thấy ma nào hết.
Đâu, ai kia đến sớm quá hén.
Sở Tây Trì không cho là đúng, thong thả đi dạo quanh khuôn viên trường một vòng, lướt qua sân chơi, đến khu rừng nhỏ bên kia trường, lại vòng ra phía sau nhà ăn, chỉ dạo không cũng bị lạc, bó tay luôn.
Nhìn trái ngó phải một lúc, cũng không thấy ai lọt vào tầm mắt, đừng bảo tới mùa quýt mới đến được khu dạy học chứ?
Sở-mù đường-Tây Trì nghe thấy tiếng đánh nhau gần đó, lập tức bừng lên hứng thú.
Hắn men theo hướng phát ra âm thanh, kế đó nhìn thấy cả đám người đang hùn nhau đánh một nam sinh đứng khúm núm trong góc, hắn khẽ cong môi cười, thích thú dựa vào tường hóng chuyện.
"Người anh em, sao không đến khuyên can?" Một giọng nam hoạt bát lột xột từ trong bụi cỏ truyền tới, làm hắn giật bắn cả mình.
Sở Tây Trì bất đắc dĩ cười cười, không chút nghĩ ngợi nói với lùm cỏ: "... Đánh không lại chứ sao!"
Thiếu niên trong bụi cỏ rốt cuộc đứng dậy, chậm rãi phủi tro bụi trên người, ung dung bước ra ngoài.
Thiếu niên mang khuôn mặt baby, hàng mi cong vút trông rất đỗi đáng yêu.
Đối phương cười híp mắt đi tới trước mặt Sở Tây Trì, quét mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó nghiêng đầu nói: "Cậu, mới tới?"
"Ờ." Sở Tây Trì đáp.
"Ồ...lạc đường à, nếu không đã chẳng mò sang tận bên này. Đi, đưa cậu tới khu dạy học báo cáo." Thiếu niên rất tự tin, kéo Sở Tây Trì đi ngay và luôn, Sở Tây Trì hoang mang không thôi, nhấc chân theo sau đối phương.
Nhưng cũng bị thiếu niên đoán trúng phóc, hắn quả thật bị lạc đường, này hẳn là tâm linh tương thông trong truyền thuyết đây sao!
Dọc đường, thiếu niên luôn miệng tán dóc, Sở Tây Trì cực lực phối hợp theo, nhưng cũng không bày ra vẻ mặt không tình nguyện, sao chăng bên kia cũng quá nhiệt tình rồi, người ta ngại cắt ngang thôi mà.
"Tôi là Thú Trầm Châu, 11/7, còn cậu?"
"Sở Tây Trì, 11...chưa biết lớp nào."
... Trò chuyện thành công chết đứng giữa đường.
Thú Trầm Châu tiễn hắn đến văn phòng khối 11 thì rời đi.
Dương Trần, cũng chính là giáo viên chủ nhiệm tương lai của hắn, giới thiệu sơ qua về lớp học Sở Tây Trì sẽ lăn lộn trong một năm rưỡi tới, kế đó nhắc nhở hắn chớ có chọc tới ác ma Thú Trầm Châu nào đó.
Sở Tây Trì nghe Dương Trần bảo Thú Trầm Châu là ác ma ở đây, cũng tức là trùm trường, mày khẽ nhíu lại, không biết trong lòng đang mưu toan gì nữa.
Bề ngoài thì chăm chú lắng nghe Dương Trần nói, thực tế hồn phách đã đi xa bốn phương tám hướng.
Sau đó, hắn theo Dương Trần tiến về lớp 11/7- cái lớp được mệnh danh là tập thể đoàn kết nhất khối, cũng là cái lớp bét dè nhất của nhất.
Dương Trần từng bước một đi vào, 11/7 hiếm thấy yên tĩnh đến lạ, ông thở phào nhẹ nhõm nhìn quanh cả lớp, sau đó khẽ mỉm cười, chợt, ánh mắt dán chặt vào người nào đó, khóe miệng giật giật, hóa ra bạn học Thú Trầm Châu đến lớp rồi cơ à, chuyện hiếm thấy mà, nhưng ai kia giờ này đang ngủ say như chết.
"E hèm, các em, lớp ta có một bạn học mới, nào nào nào, bạn học mới, tự giới thiệu về mình nhé." Dương Trần vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Sở Tây Trì ở ngoài cửa đi vào.
Sở Tây Trì chậm rãi bước vào, dưới ánh nhìn chăm chú của, ờm cả lớp, ngoại trừ cái người đang ngủ kia, sải chân bước lên bục giảng.
Giờ này khắc này, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm, mình cực kì đẹp trai.
"...Chào mọi người! Tớ là Sở Tây Trì, giới tính nam." Hắn cười rất chi hồn nhiên ngây thơ, trông vô cùng chói lóa, đặc biệt hút người ta phải ngoái đầu dõi theo, nụ cười kia rất đỗi dịu dàng, khiến ai nấy say mê không dứt.
Dứt lời, Thú-ác ma-Trầm-đại ca-Châu nào đó đang nằm bò ra bàn ngủ kia thình lình bật dậy, khá lắm, còn lén nín cười suốt nãy giờ cơ đấy.
Sở Tây Trì: "..." Người anh em, cho tí mặt mũi đi! Nếu không phải đang giả vờ đáng thương, đã đánh bay cậu vào bụng mẹ từ lâu rồi.
Thú Trầm Châu nhìn Sở Tây Trì chậm rãi đi tới trước mặt, sau đó cúi người xuống, đưa mặt kề sát vào mình, Thú Trầm Châu chưa từng dựa mặt ai khác sát rạt thế này, chân tay phút chốc lúng túng không biết làm sao, giơ tay tát cái bốp một phát, cái tiếng kia...giòn tan kinh khủng.
Một tát kia thành công khiến cả lớp lẫn Dương Trần ngây ra như phỗng.
Sở Tây Trì quay đầu nói một cách đáng thương: "Bạn học Thú, sao cậu lại đánh tớ? Tớ chỉ muốn hỏi bên cạnh cậu có ai không thôi mà? Tớ muốn trở thành bạn cùng bàn của cậu."
Thú Trầm Châu: Cớ sao phải dí sát mặt lại đây? Đừng bảo có bệnh khó nói gì chứ.
Hai người cứ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, mắt cũng không thèm chớp, giống như đang chơi cái trò thiểu năng trí tuệ "ai chớp mắt trước sẽ thua" ấy, e hèm, dục vọng chiến thắng giữa bọn con trai quá xá trẻ con!
Dương Trần rất đúng lúc chen vào, cắt ngang bọn họ, nếu không chả biết hai đứa này tính 'đấu mắt' tới mùa nào.
Thú Trầm Châu trầm mặc hai giây, sau đó cong môi cười đầy xán lạn: "Cậu ngồi đi!"
Quần chúng gặm dưa: Tiết tấu thần tiên gì nữa đây.
Dương Trần đã sắp sẵn chỗ ngồi trong đầu, không ngờ Sở Tây Trì và Thú Trầm Châu lại ngồi cùng nhau, đến lúc đó Thú Trầm Châu dạy hư học sinh ngoan Sở Tây Trì thì làm sao? Σ(°△°|||)︴
Có lẽ kỹ năng diễn xuất của Sở Tây Trì quá tốt, một tên trùm trường tác oai tác quái đủ thứ ở Tinh Ngoại, sang bên đây tự dưng thành học trò ngoan hiền, hơi khác thường rồi đấy.
"Khụ khụ!" Dương Trần cũng không biết phải nói gì, hắng giọng một cái: "Thế được rồi, bạn học mới cứ ngồi đây đi."
Bàn trước mặt Thú Trầm Châu là cạ cứng Dương Thiên Lạc, cậu chàng nhịn cười đến nỗi bả vai run lên bần bật, thằng cùng bàn Tần Thu cũng đâu vừa, ai không biết còn tưởng hai đứa này bị người ta đánh đến rớt nước mắt.
Dương Trần tiện tay cầm cuốn sách trên bàn Dương Thiên Lạc, không nặng không nhẹ đập cái bốp vào lưng hai người.
Chắc là trò đùa giữa thầy trò thì phải.
Hai đứa nó lập tức dựng thẳng lưng lên, giả vờ mình đang rất nghiêm túc, đồng thanh hô "Yes, sir", học sinh 11/7 há miệng cười phá lên.
Dương Trần không nói gì nữa, để bọn họ tự học rồi rời khỏi lớp, trước khi đi còn dặn dò cả đám phải đối xử tốt với bạn học mới.
Giờ tự học ở lớp 11/7, nên học thì học, nên xem sách thì xem, ai cũng không nháo nhào làm ồn, điều này chính là ưu điểm đoàn kết tột bậc của cả lớp.
Có điều, bọn họ không biết, Thú Trầm Châu tự học hoặc là ngồi ngốc, hoặc là đánh địa chủ, hầu như chưa từng thắng được ván nào. Thôi ngủ, hết chuyện.
Sở Tây Trì nghiêng người về trước, nheo mắt nói: "???"*
*三八带个三:bạn nào biết câu này nghĩa là gì có thể inbox cho mình nhé.
Thú Trầm Châu bị âm thanh đột ngột này làm giật mình, đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, ghế cùng sàn nhà ma sát phát ra một tiếng"kít" vô cùng chói tai.
Nghe thấy tiếng động, các học sinh khác đồng loạt quay đầu lại, mấy đứa nào mắc chứng OCD chắc thích mê quá, trời đất ơi trên cả perfect, cả đám ngây ngốc dõi mắt nhìn chằm chằm hai người.
Thú Trầm Châu ngượng ngùng cười cười, sau đó ngồi phịch xuống ghế, mặt mày tỉnh bơ như không có chuyện gì.
Chờ mọi người quay đầu đi hết, Thú Trầm Châu vẫn giữ nụ cười trà xanh tiêu chuẩn, hai tay chống đầu, nhìn chằm chằm Sở Tây Trì.
Hai phút sau.
Sở Tây Trì "ngại ngùng" khi bị Thú Trầm Châu nhìn như muốn đục lỗ trên mặt mình, cười cười sán lại gần, mặt dày nói: "Bạn học Sở này, tôi biết tôi lớn lên đẹp trai mà, có điều, đừng cứ nhìn chằm chằm lộ liễu thế nữa... Người ta cũng biết ngại mà." Hắn còn cố nhấn mạnh cái từ 'Tôi đẹp trai' kia mới ghét.
Tự luyến vượt tầm vũ trụ rồi đấy?
Thú Trầm Châu nhìn khuôn mặt Sở Tây Trì gần trong gang tấc, khóe miệng giật một cái, duỗi tay tát cái bốp.
Hình ảnh quá đỗi quen thuộc này!
Sở Tây Trì ôm bên mặt bị tát, quay đầu đáng thương nhìn Thú Trầm Châu.
Đời này Thú Trầm Châu chưa từng cạn ngôn như lúc này: "...Lớn đến từng này, còn chưa bị ai đánh à?" Cái bản mặt rõ thiếu đánh thế mà?
Sở Tây Trì thu hồi vẻ mặt đáng thương lại, ngồi thẳng lưng lên, thành thật trả lời: "Cậu, là người đầu tiên."
Thú Trầm Châu: Thằng chả chắc chắn được phái xuống để hành mình mà.
Sở Tây Trì đợi Thú Trầm Châu trả lời, Thú Trầm Châu đợi Sở Tây Trì nói gì đó cứu rỗi bầu không khí ngượng ngùng này, theo họ thấy, hai cái người này lại đang chơi trò thiểu năng "ai chớp mắt trước sẽ thua" nữa rồi đấy.
... Không hiểu nổi mà.
Chuông hết giờ đúng lúc vang lên, cứu vớt miếng hề thiếu muối giữa hai người.
Sở Tây Trì vùi đầu miệt mài giải bài thi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, bèn ngẩng đầu nhìn chung quanh, Tần Thu và Dương Thiên Lạc đã phi xuống lầu, các bạn khác cũng vội vã ra khỏi lớp.
Hắn mới sực nhớ ra, giờ là tiết thể dục.
Hình như cái não bé tí này chưa thích nghi với trường mới, trí nhớ không load kịp.
Thú Trầm Châu không cảm xúc nói với bạn cùng bàn: "Đi thôi, theo tôi đến căn-tin."
Sở Tây Trì nghe vậy hai mắt sáng lên, dùng sức gật đầu, sau đó lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, nói: "Thấy cậu chân thành mời mọc thế kia, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy."
Thú Trầm Châu lúc này rất muốn đánh hắn ra bã.