Editor: Mộ
***
Trần Hằng dừng động tác, đột nhiên quay lại nhìn cô và không nói gì.
“Sao thế? Anh không tin tôi?” Đỗ Cửu Trăn cười vui vẻ, ánh mắt cong lên giống như đang trêu đùa trẻ nhỏ.
“Chỉ cần anh muốn tôi sẽ cho anh.”
Đỗ Cửu trăn biết Trần Hằng mở một cửa hàng nhỏ, mới đầu việc làm ăn tương đối khó khăn nhưng vẫn kiếm được một ít tiền.
Trong vòng một năm, anh khiến cửa hàng dần dần vào nề nếp và từng bước phát triển việc buôn bán.
Gần đây, anh liên tục va phải “vách tường” nên mọi chuyện không thuận lợi như trước. Vốn quay vòng đã bị hao hụt nên dạo này anh hơi áp lực.
Nói tóm lại, bây giờ Trần Hằng muốn làm cái gì cũng khó khăn, đi bước nào cũng không đúng.
Nói khó nghe thì chẳng bao lâu, cửa hàng nhỏ kia sẽ vỡ nợ.
“Nó chỉ là một công ty nhỏ đã rất lâu không được để ý đến nhưng dù sao nó cũng là sản nghiệp của Đỗ Thị, dù nhỏ đi chăng nữa thì cũng phải giữ ở trong tay.”
Đỗ Cửu Trăn thu lại nụ cười, cô giải thích: “Tôi muốn anh giúp tôi thu nó về.”
“Anh ở đây lâu như thế chắc chắn sẽ quen với thị trường buôn bán hơn tôi nên anh muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.”
Trần Hằng nghe cô giải thích xong vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Anh không biết nên nói gì đành dứt khoát im lặng.
Chỉ một lát sau mì đã được nấu chín. Anh đặt bàn hai bát mì lên bàn cho mỗi người một bát, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
“Sáng sớm tôi không ăn nhiều như thế.” Đỗ Cửu Trăn nhìn một bát đầy ụ, cô gắp bớt ra định cho vào bát Trần Hằng.
“Cho anh một nửa.”
“Cô ăn ít thế sao?” Trần Hằng nhíu mày, vô thức cằn nhằn một câu: “Cô gầy như thế mà không biết ăn nhiều một chút.”
“Tôi rất gầy sao?” Đỗ Cửu Trăn bắt được trọng điểm trong lời nói của anh. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi lại.
Trần Hằng ngừng ăn lại, anh đưa cánh tay của mình đến gần cánh tay của Đỗ Cửu Trăn.
“Cô thấy thế nào?” Anh thản nhiên hỏi.
Bắp tay Trần Hằng rất lớn, một đường cong lưu loát hiện lên. Đỗ Cửu Trăn không có cửa để so sánh với anh.
“Cơ thể anh tốt là được.” Đỗ Cửu Trăn liếc cánh tay hai người, cô vô thức nói: “Tôi mập hơn một chút sẽ rất xấu.”
Anh cứ thấy có chỗ nào đó không đúng lắm này, giống như cô ấy đang tự giác gán bọn họ lại với nhau.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, bầu không khí trở nên mập mờ.
Vẻ mặt của Đỗ Cửu Trăn vẫn y như thế. Cô cúi đầu và im lặng ăn mì.
Mặc dù miệng cô chê là đồ ăn quá nhiều nhưng cô vẫn ăn sạch sẽ còn húp hết nước súp.
Sau khi ăn xong, cô đứng lên.
Có người giữ bả vai cô lại từ sau lưng, Đỗ Cửu Trăn hơi kinh ngạc. Cô cúi đầu thì phát hiện trên người mình đã có thêm một chiếc áo khoác.
Áo khoác rất dài che kín cả bắp chân cô.
Trần Hằng giúp cô cài lại nút áo để chắc chắn không có gì bị lộ ra.
Đỗ Cửu Trăn quay đầu lại có thể nhìn thấy Trần Hằng. Bàn tay của anh vẫn còn đặt trên vai cô, không cho phép cô cởi áo xuống,
“Mặc về đi.” Trần Hằng trầm giọng nói một câu, sau đó anh thu tay về.
Đỗ Cửu Trăn nhìn chiếc áo trên người, khóe miệng ẩn chứa nụ cười không dễ nhận ra. Sau đó cô ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt tươi tắn nhìn Trần Hằng.
Bỗng nhiên anh thấy dáng vẻ hoạt bát và tinh nghịch từ cô ấy.
Cô nhìn anh một lúc rồi gật đầu đáp ứng: “Được.”
Giọng nói còn rất ngọt ngào.
Sau khi Đỗ Cửu Trăn về nhà, cô thay quần áo rồi ra ngoài một chuyến.
Cô phải đến xem xét tình hình của công ty kia một lần.
Nơi đó cách đây không xa, cô lái xe hai mươi phút đã đến. Chuyến đi này chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ.
…..
Áo sơ mi của Tràn Hằng được treo trên móc áo, trước khi Đỗ Cửu Trăn ra ngoài đã thay ra và để ở đó.
Trên áo vẫn lưu lại mùi hương của anh, là mùi hương cô quen thuộc nhất.
Đã rất lâu rồi cô chưa ngửi thấy nó.
Đỗ Cửu Trăn giơ tay lên, ngón tay nắm chặt vạt áo. Cô lặng lặng nhìn nó, đồng tử hơi dao động.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, vô thức giơ tay sờ lên cổ.
Trống rỗng, không có gì cả.
Đỗ Cửu Trăn hơi sốt ruột, cô xoay người chạy thẳng và ngoài và sang nhà đối diện. Nhà đối diện không đóng cổng, Đỗ Cửu Trăn đi thẳng vào trong thấy cửa phòng ngủ cũng chỉ đang khép hờ.
Cô gõ cửa hai cái nhưng không có ai trả lời.
Đỗ Cửu Trăn chờ một lát lại gõ thêm vài cái nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Cô nhíu mày định đẩy cửa đi thẳng vào. Đúng lúc đó cánh cửa bật mở từ bên trong.
Triệu Loan đứng trong phòng. Cô ta ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Trăn. Khi ánh mắt của hai người chạm phải nhau, cô ta vô thức né tránh.
Đỗ Cửu Trăn quét mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Cô không nói gì cả mà vòng qua Triệu Loan đi thẳng vào phòng.
Trần Hằng không ở nhà, Đỗ Cửu Trăn vào phòng tắm tìm kiếm mất mấy phút đồng hồ vẫn không thấy đồ của cô.
Lúc đó Triệu Loan đã đi đến cổng.
Đỗ Cửu Trăn đi nhanh hơn mấy bước, chặn trước mặt cô ta. Hai người đồng thời dừng lại.
Triệu Loan nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, cô ta bỗng nhiên hoảng sợ.
“Làm… làm gì?” Cô ta đè nén âm thanh trong cổ họng, đối mắt với Đỗ Cửu Trăn vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt.
“Trả lại cho tôi.” Ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn hơi trầm xuống. Thấy cô ta không thèm không nhúc nhích, cô mở miệng bằng giọng điệu hết sức cứng rắn và không cho phép cô ta chối tội.