Editor: Mộ
***
Cuối cùng Trần Hằng cũng không đòi Dịch Vu Phi bồi thường cho hai quyền vừa nãy.
Anh biết rõ sức lực của mình. Nếu bây giờ anh thực đánh gã một quyền, sợ rằng gã phải vào bệnh viện nằm tới mấy ngày.
Thật ra anh bị đánh cũng chẳng sao cả, chỗ cánh tay bị đập của Đỗ Cửu Trăn mới là thứ khiến anh tức giận.
Sau đó Trần Hằng hỏi gã có biết Phùng Ngạn không.
Dịch Vu Phi cũng không nói nhiều, đáp một câu: “Biết” rồi vội vàng rời đi.
“Cô có sao không?” Sau khi hắn rời đi, việc đầu tiên Trần Hằng nghĩ tới là chỗ bị đập trên cánh tay của Đỗ Cửu Trăn. Anh trực tiếp cầm cổ tay cô và kéo đến trước mặt mình.
Cánh tay cô ấy trắng nõn nà, phía bên ngoài có một vệt đỏ, có thể nói bị thương cũng không nhẹ.
Phỏng chừng chưa cần tới ngày mai, trên tay đã có một khối máu bầm.
Trần Hằng nhìn chằm chằm vết thương kia, trong mắt xuất hiện lửa giận. Lúc ấy anh nghĩ, đáng lẽ nên bắt tên kia trả lại hai quyền mới đúng.
Bản thân anh không cần hả giận nhưng anh muốn chút giận thay Đỗ Cửu Trăn.
Trong giây lát lửa giận bùng lên. Anh không chú ý sức lực, ngón tay trực tiếp bấm vào cổ tay cô, đúng lúc đó thì một tiếng kêu như có như không vang lên.
Ý thức được có gì không đúng, anh cúi đầu nhìn một cái, nhìn thấy mình đã đem cổ tay cô bóp đỏ ửng.
Trần Hằng lập tức buông cô ra và nói: “Xin lỗi.”
“Không sao” Cổ tay của Đỗ Cửu Trăn hơi đau. Cô rút cổ tay về. Cô không ngờ Trần Hằng lại để ý đến nó.
“Đi thôi, về nhà tôi giúp cô băng.” Trần Hằng nghĩ phải giúp cô xử lý vết thương. Anh kéo cô về nhà vừa đi vừa nói: “Dùng dầu thuốc xoa một chút rồi băng lại, sẽ khá hơn.”
Đỗ Cửu Trăn mặc kệ để anh kéo mình đi. Cô cũng không nói chuyện, cứ như vậy đi theo anh.
Trần Hằng cầm một túi nước đá để trên tay Đỗ Cửu Trăn. Sau đó anh bắt đầu đi tìm dầu thuốc.
Thời điểm Trần Hằng tìm thấy thuốc, vệt ửng đỏ khi nãy của cô đã bầm thành một cục máu.
Anh xoa cực kì thuần thục.
Anh đổ một lượng dầu thuốc tương đối ra lòng bàn tay. Anh xoa một cách nhẹ nhàng để dầu thuốc nóng lên rồi lấy bàn tay xoa lên chỗ bầm trên tay cô.
Trần Hằng dùng lực rất lớn bởi vì càng mạnh tay thì dầu thuốc càng có hiệu quả.
Nhưng da dẻ của Đỗ Cửu Trăn trắng nõn lại mềm mại như thế, Trần Hằng nghĩ rồi giảm sức mạnh xuống. Anh nhẹ nhàng hết mức có thể vì sợ làm cô đau.
“A…” Trong cổ Đỗ Cửu Trăn phát ra tiếng rên nhỏ.
Chỗ máu bầm bị ấn xuống một cái rất đau nên cô không nhịn được.
Trần Hằng ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nhíu mày nhăn nhó một hồi, bộ mặt khó chịu nhưng lại đang nhẫn nhịn chịu đựng.
Đây là một mặt đáng yêu của Đỗ Cửu Trăn mà anh chưa từng thấy qua.
Trần Hằng nhìn cô, ánh mắt không khỏi cong lên. Ngay cả chính anh cũng không tự mình phát hiện ra.
“Không sao.” Đỗ Cửu Trăn cười một tiếng, khóe miệng lóe lên một tia dịu dàng, cô lắc đầu nói “Tôi không đau.”
Trần Hằng nhìn nụ cười của cô lại nhớ đến việc cô chắn trước mặt anh khi nãy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kỳ quái.
Ở tình huống như thế, cô vô thức chắn cho anh.
Mặc dù chỉ là một hòn đá nhưng cô đã năm lần bảy lượt cứu anh, Trần Hằng thật sự muốn biết nguyên nhân.
“Tôi là đàn ông, đập thì cứ để nó đập” Trần Hằng ngừng một chút: “Không phải ông đây không bảo vệ được cô.”
Ngay cả một cô gái cũng không bảo vệ được vậy thì anh chỉ là một thằng vô dụng.
Đỗ Cửu Trăn nghe anh nói chuyện, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Cô nhìn anh như thế, trong lòng anh như có một dòng điện chạy thẳng qua.
“Ân tình lần trước của Đỗ tiểu thư tôi còn chưa trả. Lần này cô lại giúp tôi, tôi sợ mình không trả nổi.”
Đường đường là một thiên kim đại tiểu thư. Một con người có tiếng tăm như vậy, muốn gì có đó, anh cũng không biết phải lấy cái gì để trả cho cô.
“Không trả nổi thì cứ từ từ trả.” Đỗ Cửu trăn nói chuyện với anh, giọng điệu dịu dàng hơn lúc nãy thậm chí ẩn chứa ý cười: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
“Đúng rồi, để tôi xem chỗ bị thương của anh một chút” Đỗ Cửu Trăn đột nhiên nghĩ đến nên nghiêng người sang, rất tự nhiên vén quần áo Trần Hằng lên.
Trần Hằng không kịp ngăn cản, bên eo đã truyền đến một cơn mát lạnh.
Ngón tay của cô chạm vào da anh. Cô còn cúi đầu nhìn chăm chú, không những vậy ngón tay không tự chủ được mà sờ lên.
Đầu ngón tay của cô hơi lạnh, vết thương trên người lại giống như bị lửa đốt, hai loại nhiệt độ hoà vào nhau tạo thành sự tương phản đối cực.
Bầu không khí xung quanh như bị đóng băng lại. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt của cô.
Tiếng hít thở kèm theo hơi thở nóng phả lên eo anh, giống như có vô số con kiến bò lên đó.
Ánh mắt Trần Hằng trầm xuống, máu nóng trên người bắt đầu cuồn cuộn.
Anh vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Đỗ Cửu Trăn vẫn ngây thơ nhìn vết thương của anh.
Anh bị đánh hai quyền nên lưng bị bầm một chút nhưng không có vấn đề gì.
Đỗ Cửu Trăn lo lắng hơn cho cái vết thương cũ của anh.
Nếu vết thương chưa tốt lên mà bị nứt ra sẽ khó lành hơn.
Thật may mắn cú đánh kia cũng không đánh vào chỗ này.
“Tôi giúp anh thay thuốc.” Đỗ Cửu Trăn đứng dậy, đi lấy dầu thuốc.
Tay của cô vừa mới chạm tới, Trần Hằng đã nắm cổ tay cô lại.
Bàn tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, sức lực lại không hề nhỏ khiến Đỗ Cửu Trăn giật mình. Nhiệt độ nóng bỏng từ tay anh cũng truyền sang tay cô.
Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Đưa cho tôi. Tôi tự làm.”
Lúc ấy, Đỗ Cửu Trăn mới ngẩn người.
Mắt cô hơi động, biểu tình rất bàng hoàng.