Editor: Mộ
Hoắc Hành Niên đi tới trước mặt ông.
Anh gật đầu chào ông bằng thái độ hết sức kính cẩn: “Ông nội khỏe chứ ạ?”
Đỗ Khánh Canh ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người Hoắc Hành Niên. Ông nhìn anh từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Trong ánh mắt của ông ấy ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.
Anh thật sự là Hoắc Hành Niên. Hóa ra anh vẫn còn sống giống như bọn họ và đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt ông.
Một nụ cười hiện lên trên khóe môi của Đỗ Khánh Canh.
“Trở về là tốt rồi.” Đỗ Khánh Canh gật đầu, ông cười nhẹ nhõm và nói một câu.
Đây là câu nói thật lòng nhất của ông từ trước đến giờ.
Bất kể như thế nào, chỉ cần anh còn sống trở về thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cho dù là đối với bé Cửu hay đối với anh, đây có lẽ là kỳ vọng lớn nhất mà bọn họ đang trông đợi.
“Ba năm cháu không ở đây đã khiến bé Cửu chịu khổ rồi.” Hoắc Hành Niên vừa mở miệng đã nhận lỗi với Đỗ Khánh Canh, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Cháu đã hứa với ngài sẽ chăm sóc bé Cửu thật tốt nhưng cháu đã thất hứa.”
Khi đó, anh không hề mong muốn tai nạn bất ngờ xảy ra. Cho dù tất cả mọi chuyện đều là bất khả kháng nhưng anh vẫn kéo hết tội lỗi lên người mình.
“Bé Cửu là đứa cháu gái ta yêu quý nhất.” Đỗ Khánh Canh nói: “Ta hy vọng con bé có thể sống hạnh phúc và khỏe mạnh cả một đời.”
“Nhưng Hành Niên, đã nhiều năm như vậy rồi ngoài cháu ra, không có người thứ hai khiến ta an tâm như cháu.”
Đỗ Khánh Canh không nói những lời khách sáo. Dù sao, bọn họ cũng đã quá thân thiết, ông chỉ muốn nói thẳng với anh những suy nghĩ trong lòng.
“Cháu thấy đấy. Ta cũng già rồi không thể bảo vệ bé Cửu cả đời được.”
Hoắc Hành Niên còn chưa kịp trả lời, Đỗ Khánh Canh đã chủ động đề cập: “Sau này, ta còn phải giao con bé lại cho cháu.”
Thật ra, Đỗ Khánh Canh đã nghĩ như vậy từ rất lâu.
Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp còn ở bên nhau nhiều năm như thế, đáng lẽ phải nên duyên vợ chồng từ lâu rồi mới phải.
Dù sao cũng chỉ coi như là thông báo lại với cánh báo chí, bọn họ kết hôn sớm thì ông sẽ sớm được ôm cháu ngoại.
Đỗ Khánh Canh đã hy sinh tâm huyết nửa cuộc đời cho nhà họ Đỗ. Đến cái tuổi này rồi ông cũng muốn được chơi đùa với con cháu và sống một cuộc sống nhàn nhã bình yên.
Hoắc Hành Niên ở lại nhà họ Đỗ ăn cơm trưa.
Khác với nhà họ Hoắc, nhà họ Đỗ cũng là một gia tộc lớn nhưng chỉ có chưa tới mười người sống tại căn biệt thự rộng lớn này.
Ngoài Đỗ Khánh Canh và Đỗ Thất Dạng chỉ có vài ba cô chú.
Tuổi tác của bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, không ra đón hai người mà đợi sẵn ở trong sân.
Đỗ Cửu Trăn về phòng thay quần áo còn Hoắc Hành Niên xuống lầu đợi cô.
Cô mới đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói của Đỗ Thất Dạng truyền đến.
“Công ty có việc nên em phải sang đó xử lý.” Đỗ Thất Dạng thì thầm, giống như cô ấy đang dỗ người nào đó qua điện thoại.
Nhưng rõ ràng là nó không có tác dụng gì.
Không biết người ở đầu dây bên kia đang nói chuyện gì. Sau khi nghe xong thì sắc mặt của Đỗ Thất Dạng không tốt lắm.
Cô ấy sụt sịt rồi khóc nức nở: “Vừa rồi giám đốc còn mắng em. Ông ấy nói em không hiểu chuyện, thái độ làm việc không tích cực.”
Chỉ cần nghe giọng nói nũng nịu của cô ấy cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng yếu đuối giống như hoa lê nở giữa mùa mưa.
“Ông ta dựa vào đâu mà bắt nạt em như thế chứ…”
Đỗ Thất Dạng đường đường là nhị tiểu thư của nhà họ Đỗ, bịa đặt ra những chuyện hoang đường như thế mà mặt không đỏ, tim cũng không run.
Cô còn biết giả vờ khóc lóc để khiến người ta đau lòng.
“Được, em nghe anh. Em sai rồi, lần sau trước khi ra ngoài em sẽ nói với anh một tiếng.”
“Anh đừng giận em nhé, có được không?”
Đỗ Thất Dạng nghẹn ngào nén nước mắt, rõ ràng vẫn đang rất khó chịu nhưng lại trưng ra bộ mặt hết sức nhẫn nhịn, giống như cô ấy thực sự phải chịu tủi thân vô cùng lớn.
Sau khi dỗ đối phương thêm vài câu, cuối cùng cô cũng cúp điện thoại.
Vừa ngắt điện thoại, bờ môi của Đỗ Thất Dạng đã trở nên lạnh lẽo, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước. Gương mặt hiện rõ là mới vừa khóc xong, đôi mắt hơi sụp xuống, cô nhìn về phía camera trên điện thoại nhẹ nhàng cười giễu cợt:
“Thật không biết xấu hổ… cẩn thận bổn tiểu thư không thèm chơi với anh nữa.”
Cả ngày lẫn đêm đều thích sờ chân người ta. Cô không biết rốt cuộc cái óc lợn của Phó Đông Thành đang chứa những suy nghĩ gì nữa.
Chỉ sợ rằng ngoài mấy chuyện giường chiếu ra trong đầu anh ta chỉ chứa mỗi nước thôi.
Đỗ Thất Dạng cất điện thoại, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt.
Sau đó cô ấy vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoắc Hành Niên đang đứng trên cầu thang.
Đỗ Thất Dạng hơi ngạc nhiên, cô ấy trừng mất rồi đứng run rẩy tại chỗ. Thậm chí cô ấy còn quên mất bản thân đang định làm gì tiếp theo.
Cô mở miệng muốn nói chuyện. Một lúc lâu sau mới khổ sở chào một câu: “Anh rể…”
Giọng yếu như muỗi kêu vậy.
Những gì cô vừa nói, cô không biết anh ấy đã nghe được bao nhiêu.
Nếu anh đã nghe thấy tất cả… Vậy thì không xong rồi.
Hoắc Hành Niên biết thì chắc chắn Đỗ Cửu Trăn cũng biết.
Nếu như chị ấy tức giận, cô không biết chị ấy sẽ làm gì với nhà họ Phó.
Hơn nữa, hình như anh rể đã hồi phục trí nhớ.
Cô không biết điều ấy có phải là thật không nhưng nếu Hoắc Hành Niên đã khôi phục trí nhớ thì cô càng xong đời.
Dù sao thì Đỗ Thất Dạng cũng không dám hỏi.
Cô giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, ngượng ngùng đứng tại chỗ, căng thẳng đến mức lén lút xoa xoa tay.
Trong lòng thì thầm mắng Phó Đông Thành cả nghìn lần.
Tất cả là tại anh ta. Nếu không phải anh ta tự nhiên gọi điện cho cô vào lúc này còn vu khống cô ra bên ngoài để tìm đàn ông thì cô cũng không đến nỗi phải xuống nước để dỗ anh ta như thế.