Editor: Mộ
Trình Yến nhanh chóng thu tay về.
“Đùa thôi, anh no rồi.” Trình yến rời tầm mắt ra khỏi bát canh.
“Cậu đang bị thương, ăn nhiều một chút, tốt cho cơ thể.” Trình Yến cười vui vẻ bảo.
Hai người đối diện không thèm để ý đến anh ta.
Trình Yến nhìn hai người bọn họ ăn cơm. Còn bọn họ thì rất thản nhiên phớt lờ con chó FA ở phía sau.
Cho dù anh ta đã ăn no rồi thì cũng phải ăn cơm chó.
Bọn họ mặc kệ anh, Trình Yến cũng không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể tự mình tìm cảm giác tồn tại.
“Hoắc Hành Niên, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi. Nếu cậu vẫn chưa nhớ ra thì tôi phải tìm cách để cậu nhớ!”
Trình Yến cười một cách khoa trương, giọng nói cũng phóng đại, đôi mắt của anh ấy mở to.
Cặp mắt đào hoa và quyến rũ đó chưa bao giờ mở to đến thế.
“Cậu không biết đâu. Trong khoảng thời gian cậu mất tích, bé Cửu của chúng ta ngày nào cũng phải rửa mặt bằng nước mắt. Tôi thật sự rất đau lòng.”
Anh bắt chước dáng vẻ của Đỗ Cửu Trăn, cố gắng khiến mình trông thật thê thảm.
“Không ai khuyên nhủ được em ấy. Em ấy còn muốn chết cùng cậu.”
“Thật may lúc đó tôi canh chừng em ấy rất chặt chẽ.” Trình Yến cảm thấy rất tự hào: “Tính ra thì tôi cũng đã lập được công lớn đấy, đúng không?”
Vốn dĩ Trình Yến rất hay nói đùa, khi nói chuyện sẽ không kiềm chế được mà nói luyên thuyên.
Anh ta nói một câu thì chỉ có thể tin một nửa.
“Lúc bọn họ bắt nạt bé Cửu … có phải cậu tàn phế rồi không?”
Hoắc Hành Niên chất vấn.
Ngày hôm đó, Trình Yến cũng có mặt ở hiện trường, nhưng anh ta chẳng có chút tác dụng nào.
Anh ta cứ luôn miệng nói coi Đỗ Cửu Trăn là em gái ruột.
Thế nhưng lúc cô cần thì anh ta làm được gì?
“Tôi–” Trình Yến định mở miệng phản bác nhưng khi anh ta chuẩn bị nói chuyện, anh ta đột nhiên cảm thấy mình không có tự tin để chối bỏ.
“Tôi có giúp con bé.” Cuối cùng anh ta cũng nặn ra được vài chữ yếu ớt, những ngôn từ còn lại chìm trong cổ họng không thốt lên lời.
“Cậu giúp cô ấy làm gì?” Hoắc Hành Niên liếc anh ta một cái rồi hỏi.
Giọng nói của Trình Yến đột nhiên tắt ngủm. Anh ta rũ mắt xuống, không trả lời.
Trình Yến giúp Đỗ Cửu Trăn chửi bọn họ… việc đó cũng coi là đã giúp con bé rồi đi.
“Cậu giúp tôi kiểm tra những người đang ủng hộ Hoắc Kình Việt.”
Hoắc Hành Niên nhấp một hớp canh và nói: “Lập danh sách rồi đưa cho tôi.”
“Cậu muốn làm gì?” Trình Yến nhìn hơi thở u ám của anh, anh ta có hơi sợ hãi.
“Giăng lưới bắt cá, tóm bọn họ trong một lần.” Hoắc Hành Niên thẳng thắn trả lời.
“Chuyện này… sợ rằng cậu phải xử lý gần hết người nhà Hoắc của cậu đấy?”
Trình Yến hồi tưởng lại trong cuộc họp ngày hôm đó có không ít người ủng hộ Hoắc Kình Việt. Nếu thực sự phải lập danh sách thì chẳng khác nào phải liệt kê gần hết cả dòng họ nhà họ Hoắc.
“Nhân tiện nếu cậu muốn… tôi cũng có thể mà xử lý cậu luôn.” Hoắc Hành Niên nhướng mày nhìn Trình Yến.
Vẻ mặt của Trình Yến ngưng trệ, sau đó anh ta cười khổ, lập tức gật đầu đồng ý.
“Được rồi, khi về tôi sẽ kiểm tra.”
“Ngày mai tôi sẽ đưa danh sách cho cậu.” Trình Yến nhanh chóng đáp.
“Cậu quyết tâm cắt đứt quan hệ với Hoắc Kình Việt à?” Trình Yến hỏi.
“Ông ta đã làm đến mức này rồi. Nếu tôi tiếp tục nhịn thì làm sao tôi có thể gánh vác được HoắcThị nữa?”
“Cậu nói cũng đúng.” Trình Yến gật đầu đồng ý.
Hoắc Hành Niên ăn xong. Anh muốn ngủ một chút, anh chống một tay lên thành giường, cố gắng chống đỡ thân thể.
Trình Yến đứng gần anh rất nhất. Anh ta nhìn thoáng qua đã thấy động tác của anh nên vô thức đưa tay ra định giúp đỡ nhưng giọng nói lạnh lùng của Hoắc Hành Niên đã vang lên trước khi Trình Yến chạm vào anh.
“Cậu đừng đến đây.”
Động tác của Trình Yến dừng lại giữa chừng, anh ta nhìn anh một cách khó hiểu.
Hoắc Hành Niên lập tức nói: “Để bé Cửu đến.”
Trình Yến chợt nhận ra rằng mình đang bị khinh thường.
Anh ta khẽ cong môi, buông tay xuống và đứng thẳng người dậy rồi bước sang một bên.
Đỗ Cửu Trăn tiến lên đỡ anh lên giường. Sau đó cô còn cẩn thận giúp anh chỉnh lại chăn bông.
“Tôi đi trước đây.” Trình Yến lùi lại một bước, anh ta nhận ra mình chỉ là người thừa.
Đã thế anh ta cũng không thèm ở lại đây nữa, để hai người bọn họ tự chơi với nhau.
Trình Yến rầu rĩ nghĩ, mong cho bọn họ chán đến chết cho rồi.
“Nhân tiện, một thời gian nữa tôi định ra ngoài chơi, cậu có muốn đi cùng không?” Sau khi Trình Yến đi được hai bước, Hoắc Hành Niên đột ngột hỏi.
“Được rồi.” Trình Yến nhanh chóng đáp lại, cặp mắt đào hoa ẩn chứa ý cười.
Sau khi trả lời, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Hoắc Hành Niên chủ động rủ anh ta ra ngoài chơi chắc chắn cũng chẳng có ý tốt gì.
Nếu không, tại sao anh lại phải rủ anh ta theo để làm bóng đèn phát sáng cho bọn họ?
Vợ chồng son đi chơi với nhau để bồi dưỡng tình cảm, vừa say đắm vừa ngọt ngào, khác gì đang hành hạ con chó độc thân này không?
Trình Yến nghĩ thầm, nếu bọn họ tính toán muốn hành hạ anh ta kiểu này thì thật sự là quá đáng rồi!
“Quên đi, tôi không đi.” Nghĩ tới đây, Trình Yến lập tức thay đổi câu trả lời.
“Nơi đó phong cảnh rất tốt có non xanh nước biếc. Tôi đã sống ở đó ba năm.”
Hoắc Hành Niên lại hỏi: “Cậu thật sự không đi sao?”
Anh sống ở đó ba năm?
Thế đó là nơi Hoắc Hành Niên kể từ khi anh mất tích.
Thành thật mà nói thì Trình Yến cũng hơi tò mò bởi vì anh ta muốn biết cái nơi mà bọn họ đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực mà vẫn không tìm ra.
Chẳng nhẽ đó là một thiên đường, người nào có duyên thì mới tìm được chăng?
“Được.” Trình Yến gật đầu: “Ông đây cũng muốn xem qua một chút.”
Sau khi tình trạng của Hoắc Hành Niên khá hơn, anh đã được chuyển từ phòng ICU đến phòng bệnh bình thường.
Trong hai ngày gần đây, anh đã kể cho cô nghe rất nhiều thứ về những gì đã xảy ra trong ba năm qua.