Editor: Mộ
Bàn tay của anh chậm rãi di chuyển xuống dưới và dừng lại trên bụng của cô.
“Em đau thật sao?” Trần Hằng lo lắng hỏi.
“Em không đau.” Đỗ Cửu Trăn lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Lừa anh thôi.”
“Tại sao em phải chạy?” Trần Hằng nhìn con đường bên ngoài rồi hỏi tiếp: “Em còn phải sợ ai sao?”
Vừa nãy, Đỗ Cửu Trăn hốt hoảng kéo tay anh chạy rồi trốn trong con hẻm nhỏ. Không cần nghĩ cũng biết cô ấy đã thấy một người nào đó, cô trốn đi vì không muốn bị kẻ đó nhìn thấy.
Ở một vùng quê nghèo nàn như thế còn có kẻ nào có thể khiến Đỗ Cửu Trăn sợ hãi?
Trần Hằng rất tò mò.
Đỗ Cửu Trăn nghe Trần Hằng hỏi xong. Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hơi do dự giống như đang dò xét lại giống như đang cân nhắc về chuyện gì đó.
Rõ ràng cô chỉ nhìn anh nhưng lại khiến anh có cảm giác cô ấy muốn thấu rõ anh đang nghĩ gì.
“Người nhà họ Hoắc.” Một lúc lâu sau, Đỗ Cửu Trăn bình tĩnh nhả ra vài chữ.
Đó là người nhà họ Hoắc. Đỗ Cửu Trăn nghĩ bọn họ chỉ tình cờ đi ngang qua đây.
Cô không sợ bị bọn họ nhìn thấy nhưng cô không muốn bọn họ thấy Trần Hằng.
Anh đã mất trí nhớ. Cô không thể để anh xuất hiện trước mặt bọn họ trong bộ dạng này. Đó là một hành động hết sức nguy hiểm.
Cô không thể để chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra.
Nghe thấy “Người nhà họ Hoắc” phát ra từ miệng cô, ánh mắt của Trần Hằng lập tức thay đổi.
Anh không biết gì về giới thượng lưu. Anh chỉ biết rõ một điều duy nhất. Cho dù thiên ti vạn lũ, quan hệ giữa Đỗ Cửu Trăn và nhà họ Hoắc cũng không thể cắt đứt.
Hơn nữa, có một kẻ mang họ Hoắc đã từng là chồng sắp cưới của cô.
Chỉ cần Trần Hằng nghĩ đến chuyện đó, anh sẽ ghen tị đến phát điên.
Đỗ Cửu Trăn đã từng thuộc về một người khác. Cho dù hắn đã chết cô ấy vẫn một mực nhớ đến hắn, còn nhớ hắn suốt nhiều năm như thế.
Anh cũng biết thân phận của anh không bằng người đó.
Đáy mắt của Trần Hằng hiện lên một tầng sương mờ mịt, ánh mắt thâm trầm, ngón tay bóp cằm của cô rồi cúi người xuống: “Đỗ Cửu Trăn, rốt cuộc em muốn gì ở tôi?”
Cô cố ý xuất hiện, cố ý tiếp cận anh. Tất cả hành động của cô giống như là đang muốn đào một cái hố.
Và một kẻ vô dụng như anh đã nhảy xuống cái hố của cô.
Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu thuận theo bàn tay đang giữ cằm mình để lộ ra đường cong mỹ miều ở cổ.
Cô lẳng lặng nhìn anh và không trả lời câu hỏi ấy.
Lực ở bàn tay đột nhiên tăng lên. Đỗ Cửu Trăn hơi nhíu mày, rõ ràng cô ấy đã cảm nhận được cơn đau.
Nhưng cô vẫn bướng bỉnh không trả lời. Trần Hằng nghiến răng, sự tức giận đã hiện lên trên gương mặt nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Cuối cùng anh buông tay ra.
“Em… CMN! Em ỷ vào tôi thích em.”
Trần Hằng buồn bực phun ra vài chữ.
Từng hành động, từng cử chỉ của cô gái này đều có thể bóp chặt trái tim anh. Có lẽ chuyện này đã định từ lần đầu tiên anh gặp cô ấy.
Anh không tránh nổi.
“Tôi chỉ là người bình thường, cái gì cũng không có. Tôi muốn kiếm chút tiền cũng phải liều sống liều chết. Tôi không có người nhà, không có bối cảnh, thậm chí tôi còn không nhớ được những chuyện trước kia, ngay cả họ của mình là gì tôi cũng không biết.”
Trần Hằng khẽ mấp máy môi, anh thì thào: “Tôi không bằng người chồng sắp cưới đó của em. Hai người là thanh mai trúc mã còn môn đăng hộ đối…”
Anh càng nói thì giọng càng trầm giống như anh đang vô cùng đau khổ: “Nhưng tôi thích em. Tôi sẽ dùng mạng để che chở cho em. Tôi có cái gì sẽ cho em cái đó, không ai được phép động vào người của tôi.”
“Nếu như đối với em, tôi có giá trị lợi dụng thì em có thể tùy ý lợi dụng tôi. Nhưng mà Đỗ Cửu Trăn..”
Trần Hằng dừng lại rồi áp sát vào cô: “Em phải nhớ kỹ. Bây giờ em là người của tôi.”
Đỗ Cửu Trăn bị anh ép tới không thở nổi.
Cô nhón chân lên và hôn lên môi anh một cái. Bờ môi mềm mại của cô gái thuần thục tìm đến vị trí môi anh giống như một thói quen.
Cảm giác quen thuộc không thể cất thành lời.
Một lát sau Đỗ Cửu Trăn rời khỏi môi anh.
“Em là người của anh.” Cô lẩm bẩm.
Bé Cửu là người của anh.
Vẫn luôn là như vậy.
Ánh mắt của Trần Hằng như phát ra tia lửa.
Cô gái này thật biết cách hành hạ người khác. Mọi hành động của cô đều bức anh đến phát điên. Cô vừa chủ động hôn anh, anh đã nghĩ cho dù bây giờ có phải chết anh cũng thấy mãn nguyện.
Trần Hằng giữ gáy cô lại, cúi đầu hôn xuống môi cô. Một nụ hôn bá đạo giống như một trận cuồng phong vũ bão.
Hơi thở của Trần Hằng càng ngày càng nặng nề.
Anh buông cô ra rồi vùi đầu vào cổ của cô, giọng nói trầm khàn vang lên.
“Chờ chúng ta về nhà, tôi sẽ xử lý em.”
Trần Hằng không hỏi tại sao cô phải tránh người nhà họ Hoắc.
Anh không muốn hỏi về những chuyện đã qua rồi tự khiến mình khó chịu.
Đối với anh hiện tại vẫn là quan trọng nhất.
“Em không thích ăn mấy món lúc nãy sao?” Lúc nãy Trần Hằng để ý Đỗ Cửu Trăn vẫn chưa ăn được bao nhiêu. Cô ấy chỉ gắp vài đũa cải xanh.
Anh không cần hỏi cũng biết cô ấy không thích.
Đỗ Cửu Trăn không gật đầu cũng không lắc đầu. Cô chỉ nói: “Em không ăn những món quá nhiều dầu vào buổi tối.”
“Thế em muốn ăn gì?” Trần Hằng kéo Đỗ Cửu Trăn về phía trước. Anh đang nghĩ xem gần đây có bán món gì.
Cô ăn ít như thế thì làm sao no được.
Bọn họ ra đường lớn cũng đi ngang qua rất nhiều quán ăn nhưng Đỗ Cửu Trăn đều lắc đầu không thích.
Đây là một phố ăn vặt. Phía trước có một cái quảng trường lớn. Bây giờ các bà thím đang mở nhạc để nhảy vũ điệu quảng trường, tiếng nhạc lớn đến mức khiến bọn họ đau tai nhức óc.
Đỗ Cửu Trăn nhíu mày không chịu đi tiếp.
Cô bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng.
Đỗ Cửu Trăn thích chỗ này, cũng không thích những âm thanh hỗn tạp ở đây. Cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ và không thể hòa nhập với hoàn cảnh mới.
“Em phiền thật.” Trần Hằng thở dài. Anh đè thấp giọng, lẩm bẩm một câu: “Đúng là bệnh đại tiểu thư.”
Anh vừa dứt lời, Đỗ Cửu Trăn giật tay tránh khỏi anh. Cô ngẩng đầu, ánh mắt cũng không mấy vui vẻ chiếu thẳng lên người anh.