Dịu Dàng Chỉ Riêng Mình Em

Chương 8: Anh cả




Vào đêm Giáng Sinh, Cố Diễn được đưa đến chỗ Thẩm Kỳ Sơn.

Sáng hôm đó, sau khi tự mình kiểm tra lại hành lý theo danh sách đã chuẩn bị trước đó đến hai lần, Cố Diễn mới gọi Tần Tư Ngâm: “Mẹ”.

Tần Tư Ngâm đưa sữa cho cậu, mỉm cười rồi nói: “Con uống sữa đi đã.”

Cố Diễn ngừng suy nghĩ, cầm lấy cốc sữa, nhìn một lúc lâu mới ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Thật ra cậu không thích uống sữa, nhưng mẹ đã nói sữa sẽ giúp cân bằng dinh dưỡng. 

Cậu thật sự rất nghe lời dặn dò của mẹ.

Tần Tư Ngâm cầm lấy cái cốc không, đặt nó sang một bên, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn cậu con cả của mình. Đây là đứa con đầu lòng của cô và Cố Dung, nhưng mà cậu lại không phải là đứa bé được cô mong chờ nhất.

Khi đó cô vừa tốt nghiệp đại học, sau khi gả cho Cố Dung vẫn muốn được tận hưởng thế giới của hai người, vốn định đợi hai năm sau mới suy nghĩ đến chuyện có con, nhưng không ngờ chỉ nửa năm sau khi cưới, cô đã mang thai.

Kích động, khẩn trương, vui vẻ lại có chút không dám tin.

Nhưng khi cô đặt tay lên bụng mình, trong hô hấp lại cảm thấy không giống như mọi khi. Chà… Đây chính là sự nối tiếp sinh mệnh của hai người bọn họ, là minh chứng cho tình cảm của cô và anh.

Cô càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng kích động.

Tần Tư Ngâm nhìn Cố Diễn đang đứng trước mặt mình, cậu mới chỉ mười tuổi, mặt mày hết sức đẹp trai, cho dù lạc trong đám đông cũng có thể nhận ra. Khi cô mang Cố Diễn đến công ty Hàn Duẫn, mặc dù những diễn viên nhí khác cũng rất dễ thương, nhưng cũng không sánh bằng con trai lớn của cô. Vậy mà hôm nay cô lại phải tiễn thằng bé đi xa.

“A Diễn”, Tần Tư Ngâm gọi cậu, hỏi: “Con vẫn còn thời gian, nói cho mẹ nghe, con có muốn ở nhà không?”

Cố Diễn cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lát mới trả lời mẹ: “Con muốn đi.”

Cậu vừa nói xong thì phát hiện trên mặt mẹ xuất hiện chút… thất vọng.

Là… bởi vì mình sao?

Cậu có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Mẹ, con muốn sang bên kia không phải là muốn rời xa mẹ, mà là muốn bản thân có thể trở thành người anh trai tốt nhất.”

Chỉ số thông minh của Cố Diễn rất cao, dù có ở lại trong nước, cũng chỉ có lựa chọn nhảy lớp, vậy nên Cố Dung – bố cậu đã gợi ý có thể ra nước ngoài học tập. Trình độ giáo dục của bên đó đứng đầu thế giới, cậu có thể học tập trong môi trường tốt nhất, với những người có chỉ số thông minh tương tự mình.

Cố Diễn suy nghĩ rất lâu, sau đó đồng ý.

“Con là anh cả, sau này con muốn làm một điểm tựa vững chắc cho mẹ, Cố Thần và Trường Tư. Mẹ ơi, người đừng lo lắng, cũng đừng buồn, con sẽ về sớm thôi.”

Lông mi của Tần Tư Ngâm bị thấm ướt bởi nước mắt, cô chỉ nhìn thấy sự mờ mịt trước mắt, khẽ gọi: “A Diễn…”

“Mẹ!”

Cố Diễn hiếm khi nở nụ cười, “Con trai của người có triển vọng, sao mẹ lại khóc? Mẹ cười lên đi mà, mẹ cười mới đẹp.”

Giây phút này, Cố Diễn như mới có sinh mệnh. Trong quá khứ, cậu luôn có dáng vẻ trầm mặc nội liễm. Trên khuôn mặt xưa giờ chẳng biết buồn vui, rầu rĩ hay thất vọng của cậu, nay lại hiện lên nụ cười.

Tần Tư Ngâm cười một cái, “Không đâu, mẹ rất vui mà.”

Cố Diễn nhỏ giọng gọi: “Mẹ, con sẽ nhớ mẹ.”

Nước mắt của Tần Tư Ngâm hôm nay đặc biệt nhiều, nghe con trai nói vậy, cô liền rơi lệ. Đúng lúc này, Cố Dung cũng bước vào phòng, nhìn thấy vợ yêu đang cúi đầu lau nước mắt, thì lập tức bước tới, cúi người ôm lấy cô.

Anh đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào. Phải an ủi kiểu gì đây, dù sao anh chính là người gợi ý để Cố Diễn ra nước ngoài.

Nhưng xuất ngoại mới là lựa chọn tốt nhất cho Cố Diễn.

Anh cúi đầu nhìn Tần Tư Ngâm: “Khóc cái gì? Cũng có phải là không quay về nữa đâu. Hơn nữa lại ở chỗ ông ngoại em, ông nhất định sẽ quan tâm chăm sóc A Diễn thật tốt.”

Hai tay của Tần Tư Ngâm nắm lấy vạt áo của Cố Dung, đem mọi giận dữ trút lên người anh, “Đều tại anh, tại anh để thằng bé sang nước ngoài.”

Cố Dung đành chấp nhận.

Sau đó không biết làm cách nào, Cố Trường Tư cũng vào được trong phòng. Trông thấy Cố Diễn đang cúi đầu lau nước mắt, mẹ thì đang ôm bố khóc, bên cạnh còn đặt một chiếc vali to, cảm xúc cô bé liền bộc phát, lớn tiếng khóc: “Anh ơi, anh đừng đi, đừng đi mà…”

Cô bé khóc rất thương tâm, miệng nhỏ mở to, âm thanh vang dội, khóc đến mức trần nhà cũng muốn rơi xuống, còn nhìn thấy cả amidan nữa.

Cố Trường Tư nhắm hai mắt, ôm chặt đùi Cố Diễn, khóc lớn: “Trường Tư về sau sẽ ngoan ngoãn, sẽ không lén ăn đồ ăn vặt, sẽ học hành chăm chỉ, sẽ nghe lời anh cả, không nói anh cả xấu nữa, nhất định sẽ yêu anh cả. Anh đừng đi mà, em không muốn anh đi đâu.”

Cố Diễn hít mũi, xoay người ôm lấy cô bé, đôi mắt cậu đỏ lên, nhìn cô em gái duy nhất của mình, cô bé thật sự rất buồn, mặc dù bé luôn nói không thích cậu, nhưng thật sự vẫn luôn yêu quý cậu. Huyết mạch tương liên, tình cảm sâu đậm.

Cậu vẫn còn nhớ, trước đây, khi cậu làm vỡ bình hoa từ thời Minh của chú tư, lúc đó cậu mới chỉ bảy tuổi, sợ tới đông cứng, không biết phải làm gì. Nhưng khi Tống Tư Nam nghiêm mặt hỏi là ai làm vỡ, Cố Trường Tư liền đứng ra nhận tội.

Cô bé nói: “Chú tư, là tại con ạ, là con không cẩn thận làm vỡ bình hoa.”

Ai mà không biết Tống thiếu gia cưng chiều Cố Trường Tư nhất chứ, vậy nên chỉ chớp mắt là hết giận.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô bé chạy đến phòng của Cố Diễn, nhỏ giọng an ủi cậu: “Anh cả, anh đừng sợ nha, Trường Tư nhất định sẽ bảo vệ anh.”

Lúc đó, Trường Tư mới chỉ có năm tuổi.

Sau khi Cố Trường Tư lên tiểu học, vào ngày đầu tiên cô bé tan học về đã cầm theo một túi bánh bích quy nhỏ được làm thành hình bông hoa. Lúc nhìn thấy cậu và Cố Thần về nhà, cô bé lập tức chạy tới, vội vã như tranh công, lấy bánh từ trong túi ra, cười nói: “Anh cả, anh hai, bánh bích quy này ăn ngon lắm đó, Trường Tư chỉ mới ăn có ba cái thôi, còn lại để cho hai người đó.”

Cố Trường Tư tham ăn như vậy, thế nhưng dù có đồ ngon gì thì người đầu tiên cô bé nghĩ đến cũng là hai người họ.

Cố Diễn cũng rất thương em gái, tâm lý lúc nào cũng muốn chiều chuộng cô bé.

Cậu an ủi một cách khô khan: “Trường Tư ngoan, không khóc nhè nào.”

Cố Diễn không hiểu làm thế nào để an ủi người khác, cậu vốn không quen làm mấy chuyện này, tính cách lại nhàm chán, xưa giờ người an ủi Cố Trường Tư đều là Cố Thần.

***

Ngày nào đó, không khí của nhà họ Cố vẫn chưa được ổn lắm.

Cuối cùng cũng đến sân bay, Cố Dung nói: “Sang bên kia rồi nhớ phải cố gắng, đừng làm bố con mất mặt.”

Cố Diễn gật đầu, đáp: “Vâng.”

Tần Tư Ngâm dặn dò: “Phải tự chăm sóc bản thân đấy.”

Cố Diễn đồng ý, “Vâng”.

Cố Thần chúc: “Em cũng không biết nên nói gì nữa, anh cả, anh cố lên.”

Cố Diễn tiến lên, ôm em trai một cái rồi dặn dò: “Anh không ở nhà, nhớ phải chăm sóc cho em gái.”

Cố Thần: “Vâng.”

Cuối cùng là Cố Trường Tư, cô bé khóc đỏ hết cả mũi, nhìn giống như con thỏ nhỏ, tội nghiệp nhìn Cố Diễn, mặc dù rất tủi thân, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Anh cả, anh là tốt nhất, phải nhớ Trường Tư, nhớ bố, nhớ mẹ, còn cả anh hai nữa, mọi người cũng yêu anh, Trường Tư cũng sẽ nhớ anh, mãi mãi yêu anh, Trường Tư sẽ để lại đồ ăn ngon anh cho anh, đợi anh về đều cho anh hết.”

Ừm, trẻ con chính là đơn giản như vậy.

Anh phải nhớ em, cũng phải nhớ cả mọi người trong nhà nữa, bọn em cũng sẽ luôn yêu anh, rất thương rất thương anh.

Nước mắt Cố Diễn đảo quanh, rốt cuộc vẫn không nhịn được, ngồi xổm xuống, ôm lấy cô bé rồi nói: “Trường Tư ngoan, đợi anh cả về nhé.”

Cô bé ngoan ngoãn đáp lời: “Dạ, Trường Tư sẽ ngoan, anh cả, anh cũng phải ngoan nha.”

Loa phát thanh của sân bay vang lên, đã đến giờ Cố Diễn phải đi rồi. 

Cậu phất tay, chào: “Bố, mẹ, con đi đây.”

“Anh đi đây, Cố Thần.”

“Em gái nhỏ, tạm biệt.”

***

Trên đường trở về, mọi người đều buồn bã, tới khi về đến nhà đã là một tiếng sau. Khi Cố Trường Tư mở cửa ra, nghênh đón cô bé chính là những bông tuyết.

— Là tuyết đầu mùa!

Cô bé nhất thời vui vẻ, múa may tại chỗ: “Mẹ ơi mẹ, tuyết rơi rồi.”

Tần Tư Ngâm cũng cảm nhận được những bông tuyết đang rơi xuống lông mi của mình, những bông tuyết nhỏ bay lượn theo gió đông.

Cô choàng lại khăn giúp con gái, nhẹ giọng nói: “Tuyết đầu mùa phải ước nguyện, Trường Tư, con ước gì đi.”

Hai tay Trường Tư tạo thành hình chữ thập, khuôn mặt cô bé cực kỳ xinh đẹp, mi mục như họa. Cô bé nhắm đôi mắt lại, thành khẩn, chậm rãi nói lên ước nguyện của mình: “Mong anh cả được bình an.”

Sau khi ước xong, Cố Trường Tư mở mắt rồi nở nụ cười.

Tần Tư Ngâm kinh ngạc, “Hết rồi sao?”

“Hết rồi ạ!”

Tần Tư Ngâm nghe câu trả lời của con thì rơi lệ.

Con gái của cô thật sự đã được dạy dỗ quá tốt.

Cố Dung cũng có cảm giác tương tự.

Con bé sau này không cần phải quá giỏi giang, cũng không cần phải trở thành châu báu, chỉ mong cuộc đời con sau này được bình an, luôn thiện lương và dũng cảm.

Ở một nơi khác, cậu thiếu niên lúc này cũng hướng lên trời, ước nguyện một điều: “Chỉ mong người được dài lâu.”HẾT CHƯƠNG 8