Dịu Dàng Chỉ Riêng Mình Em

Chương 5: Không muốn nổi tiếng




Ngôn Mặc quay về ký túc xá, lúc sau anh ngồi trước máy tính, Từ Nhuận Chi rửa mặt xong thò đầu lại nhìn vài lần rồi cau mày: “Chương trình này trông có điểm quen mắt.”

Anh vẫn thản nhiên như không: “Hack cái điện thoại ấy mà.”

Đối với chuyện này, Từ Nhuận Chi chỉ cười nhạt: “Người như ông mà cũng xứng cạnh tranh với tôi, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.”

Nghe vậy, Ngôn Mặc nhướng mày: “Là ai dạy tôi viết chương trình này, người nào đó đúng là được voi đòi tiên.”

Từ Nhuận Chi nhắm mắt, lười biếng đáp: “Đấy không phải là tình thế bức bách sao?”

“Tôi cũng là tình thế bức bách!”

Ngôn Mặc gõ xong số liệu cuối cùng, ấn phím Enter, chỉ nháy mắt thông tin của bên kia đều hiện ra hết, anh kéo tít xuống dưới: “Tuy rằng phương pháp của ông rất… ác, nhưng tôi phải thừa nhận là rất có hiệu quả.”

“Trình Y Nhiên?”

“Ừ.”

Con gái… Từ Nhuận Chi cảm thấy đồng cảm nên gật đầu: “Mặc dù ác, nhưng phải công nhận đây là phương pháp hiệu quả nhất.”

Thật ra Ngôn Mặc cũng không làm gì xấu xa, anh chỉ muốn thanh lọc điện thoại giúp Trình Y Nhiên thôi… Rác nhiều quá.

Ví dụ như…

App gọi xe? Anh sẽ lái xe, xoá!

App đặt đồ ăn? Anh sẽ nấu cơm, xoá!

Một số trò chơi? Vài phút là anh có thể viết một cái, cho nên xoá!

Cho nên sau khi ngủ trưa dậy, Trình Y Nhiên phát hiện, phần mềm trong điện thoại của cô chỉ còn lại ứng dụng mua sắm và ứng dụng trò chuyện!

Chuyện gì đây!

Cô tải lại… Không có lý nào! Sao lại không tải được!

Sau đó… Có một thông báo nhắc nhở…

Cô giận dữ mở ra:

Học tập cho tốt, chơi ít thôi.

Ngôn Mặc! Em hận anh!

Trình Y Nhiên cầm điện thoại, dùng sức chọc mạnh, thông báo khốn kiếp lại hiện lên: “Thiết bị của bạn không thể cài ứng dụng này.”

Hack Weibo rồi giờ hack điện thoại.

Cô ngã xuống giường, u oán nhìn máy tính đang sáng, âm thầm cầu nguyện: Mày nhất định đừng bị hack, nếu không tao chả còn cách nào làm việc. 

Nghĩ đến đây Trình Y Nhiên ngồi thẳng dậy, gọi điện cho bố, bên kia rất nhanh đã nhấc máy, ông cười hỏi: “Tiểu Nhiên làm sao vậy? Đột nhiên gọi điện cho bố.”

Trình Y Nhiên đè thấp thanh âm, cố tình để lộ sự nghẹn ngào trong giọng nói: “Bố…”

Quả nhiên người bên kia ngay lập tức sốt ruột hỏi: “Hả, làm sao vậy, bố ở đây, xảy ra chuyện gì?”

Trình Y Nhiên gục đầu xuống: “Điện thoại của con bị hack, Weibo cũng bị hack.”

Bên kia còn tưởng xảy ra chuyện gì, hoá ra là việc nhỏ này, lập tức thở phào: “Không sao hết, đợi lát nữa con đem điện thoại tới chỗ bố, bố giúp con cài tường lửa là được rồi.”

Dừng một lát, ông nói thêm: “Đem cả máy tính theo, bố cài cho con tường lửa bảo vệ an toàn.”

“Yeah~ Bố, bố là tuyệt nhất~”

Trình Y Nhiên ôm điện thoại làm nũng, “Bố, con yêu bố chết đi được.”

***

Mấy hôm sau, Ngôn Mặc đột nhiên phát hiện mình không thể liên lạc được với Trình Y Nhiên, gọi điện thoại cứ luôn ở trạng thái “Người sử dụng nằm ngoài vùng phủ sóng”, anh ngựa quen đường cũ mở máy tính muốn xem thử điện thoại của cô bị làm sao.

Ting!

Người sử dụng đã chặn hành động của bạn!

Lúc Ngôn Mặc có ý định phá lại, đối phương trực tiếp cắt đứt hệ thống của anh…

Cắt đứt…

…..

Giờ phút này, Ngôn Mặc – bông hoa cao ngạo của học viện máy tính, người vinh dự đạt được vô số lần quán quân lập trình thiết kế không thể tin vào mắt mình, sau đó trên máy tính chậm rãi xuất hiện mấy chữ: Phần mềm Trung Chính (Zhong Zheng). 

Thế rồi máy tính của anh… Loạn mã…

Máy tính cài tường lửa mà anh đắc ý nhất!

Thế nhưng loạn mã!

Anh thế mà bị hack ngược lại!

Giỡn à, lúc này không làm gì tuyệt đối không phải phong cách của anh?

Ngôn Mặc lập tức lấy máy tính dự phòng, chuẩn bị đồng bộ IP với máy tính kia, không nghĩ rằng đối phương tạm dừng công kích. Lúc tới đột ngột như vậy, lúc đi cũng là việc trong chớp mắt. 

Anh có chút kinh ngạc.

Phần mềm Trung Chính?

Hình như từng nghe qua?

Trung Chính?

Đúng lúc Từ Nhuận Chi đi đến, Ngôn Mặc cất giọng hỏi anh: “Ông biết phần mềm Trung Chính không?”

Từ Nhuận Chi vẻ mặt cổ quái nhìn anh, nuốt nước bọt rồi phun ra mấy chữ: “Chính là công ty của bố Trình Y Nhiên, ông đừng nói với tôi là ông không biết đấy nhé!”

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, được ông bạn nhắc nhở như vậy thì Ngôn Mặc hiểu ra, khó trách lại quen tai như vậy.

Thấy anh không nói lời nào, Từ Nhuận Chi duỗi tay lắc lắc trước mặt anh: “Sao đột nhiên hỏi cái này?”

Ngôn Mặc nhún vai, một năm một mười nói cho bạn mình: “Vừa rồi máy tính của tôi bị hack ngược lại, chính là Phần mềm Trung Chính.”

Từ Nhuận Chi nghĩ tới bộ dạng anh vừa mới bị phản hack, không nhịn được cười: “Trình Y Nhiên bị ông bức điên rồi, bằng không sao có thể để bố cô ấy cài đặt hệ thống bảo vệ?”

Ngôn Mặc nhướng mày: “Rõ ràng dùng cùng một chiêu theo đuổi, sao đến lượt tôi lại thảm như vậy?”

Từ Nhuận Chi cảm thán: “Bởi vì cha vợ tương lai của tôi không giỏi về máy tính, nói chính xác thì — ông ấy không giỏi bằng tôi!” Sau đó anh tỏ ra đồng tình với Ngôn Mặc, tiến lên vỗ vai bạn mình, an ủi: “Tôi còn nghe nói bố của Trình Y Nhiên là học trò ruột của người được giải Turing[1], Ngôn Mặc, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng!”

*Chú thích:

[1]Giải Turing: giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính Association for Computing Machinery cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính. Được coi là giải Nobel cho lĩnh vực khoa học máy tính.

Vì thế một tuần sau, Ngôn Mặc tay không rời khỏi máy tính.

Vì thế một tuần sau, Ngôn Mặc tay không rời khỏi máy tính.

Ting!

Ha~ Âm thanh này thật là tuyệt diệu~

Ngôn Mặc mở điện thoại của Trình Y Nhiên, thầm đắc ý: học trò ruột của người được giải Turing thì sao, một ngày nào đó mình cũng sẽ nhận được giải thưởng này!

Nhưng Trình Y Nhiên lúc này lại không được ổn cho lắm, bầu không khí bên trong phòng vẽ cũng không tốt, hôm nay mọi người cực kỳ vội vàng, cô thấp giọng hỏi người bên cạnh, sao thế, sao mọi người hôm nay không nói câu nào?

Người nọ nhìn bốn phía, mới đáp lại: “Hôm nay lớp kiểm tra, cậu sẽ không quên chứ?”

Trình Y Nhiên không quên, nhưng chỉ là một bài kiểm tra sao lại khiến mọi người hoảng sợ?

Đối phương nói tiếp: “Lần này khác với lần trước, mỗi người rút thăm đề tài vẽ tranh không giống nhau, hơn nữa thời gian chỉ có hai mươi phút, cô Khương quả thực điên rồi!”

Trình Y Nhiên khoé miệng đang cong lên bỗng cứng đờ. 

Vì sao lúc ở nhà người mẹ ôn nhu mê người kia của mình không nói qua một câu!

Nhất định không phải con ruột!

Sau khi kiểm tra xong cô uể oải toàn thân, lúc nộp bài thi càng không bận tâm, nhưng lại tặng kèm mẹ cô một ánh mắt u oán.

Lúc thu dọn đồ dùng xong rồi đi ra, bên ngoài bỗng nhiên xôn xao thêm vài phần.

“Ơ, đây không phải là Ngôn Mặc của Học viện Máy tính sao, sao anh ấy lại ở đây?”

“Chủ tịch Hội học sinh Ngôn Mặc?”

Còn có thanh âm hoa si: “Đẹp trai quá, Học viện Máy tính sao? Đẹp trai thế, trời ơi!”

Trình Y Nhiên muốn tìm một chỗ chạy nhanh xuống, cô không muốn nổi tiếng đâu…

Nhưng đàn anh Ngôn Mặc tay mắt nhanh lẹ đã bắt được cô, ở trong đám người chậm rãi đi đến, ôn nhu gọi cô: “Trình Y Nhiên, anh đợi em lâu rồi.”

Bên ngoài đều là bạn cùng lớp, giờ phút này đa phần đều dùng ánh mắt “Tớ hiểu” để nhìn cô, sau đó sôi nổi xuay người rời đi. 

Toang rồi… Mấy đứa trong lớp mình làm gì có ai đứng đắn đâu? Nhất định là hiểu sai rồi…

Trình Y Nhiên đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Ngôn sư huynh, sao anh lại ở đây?”

Toà nhà Mỹ thuật bên này thật sự không phải nơi để chơi, anh sang đây làm gì!

Ngôn Mặc tiến vài bước về phía cô, khẽ cười: “Không có việc gì, chỉ tới đây để gặp em.”

“Đẹp không?”

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh, hai người đồng thời nhìn lại, Khương Cẩm Thiến trên tay cầm bức tranh được cuộn tròn, vẻ mặt tươi cười nhìn hai người, thấy bọn họ không nói lời nào thì hỏi lại: “Trình Y Nhiên đẹp không?”HẾT CHƯƠNG 5