Dịu Dàng Chỉ Riêng Mình Em

Chương 2: Đàn anh




Ngày thứ hai ăn sáng xong, Trình Y Nhiên theo thường lệ đi đến phòng vẽ.

Trong giây phút thang máy mở cửa, khoé miệng cô co rút. Dạo gần đây mình không nên đi thang máy, đi thang máy cũng có thể gặp được.

Chuyện gì đang xảy ra thế này!

Nhưng cô vẫn kiên trì, mỉm cười chào hỏi người kia: “Sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi.”

Ngôn Mặc lắc đầu: “Vừa mới về.”

“Dạ?”

“Tối hôm qua hệ thống công ty bị hỏng, mất cả đêm để sửa xong.”

Ngôn Mặc day day ấn đường, ngữ khí bình tĩnh: “Em không vào sao?” Anh còn bước sang bên cạnh, để chừa vị trí cho cô vào.

Trình Ý Nhiên có chút do dự: “Anh không ra à?”

“Chẳng phải em muốn tới phòng vẽ sao, anh đưa em đi.” Lúc nhìn cô lần nữa mặt mày đã tỉnh táo hơn nhiều.

Chỉ do dự một giây, Trình Y Nhiên liền đồng ý.

Thang máy đi xuống, thông qua tấm kính của thang máy, thần sắc của anh cũng không quá tốt. Thấy vậy, Trình Y Nhiên có chút lo lắng: “Thật ra em có thể tự đi.”

Ngôn Mặc nhướng mày: “Không phải em không có xe sao?”

Trình Y Nhiên đắc ý lắc chiếc điện thoại di động: “Cho nên em đặt xe, dùng app để gọi.”

App gọi xe trên điện thoại?

Rất tốt, trên mặt Ngôn Mặc thấp thoáng nụ cười.

Đợi lát nữa về nhà, việc đầu tiên chính là hack điện thoại của cô ấy.

Thang máy ‘Ting–’ một tiếng, Ngôn Mặc dẫn đầu đi ra ngoài, hai tay đút túi quần, nhàn nhã đi phía trước cô: “Nhưng mưa to như vậy, em xác định sẽ có xe qua đón?”

Trời mưa? Trình Y Nhiên vẻ mặt hốt hoảng, lúc ăn sáng cô thấy bên ngoài trời vẫn trong xanh mà.

Trong bãi đỗ xe, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên. Ngôn Mặc đi đến bên cạnh xe, một tay mở cửa xe, vẻ mặt mang ý cười gọi cô: “Lên xe đi, Trình Y Nhiên.”

Được gọi bởi một giọng nói ấm áp, Trình Y Nhiên đột nhiên nhìn anh, Ngôn Mặc đứng dưới ánh đèn, một đêm không ngủ, vẫn phong thái thanh nhã, tác phong nhanh nhẹn.

Cô đi từng bước tới bên anh, trong lòng lại thấy rất khổ sở.

Ai nói thích thì không cần để ý tới kết quả, ai bảo tình cảm thời niên thiếu không thể trở thành sự thật? Thời niên thiếu thích một nam sinh ưu tú như vậy… Cuối cùng cô cũng không có được.

Thật đáng tiếc.

Trình Y Nhiên ngồi trên ghế phụ, trong xe đã bật điều hoà, cô yên lặng điều chỉnh hướng quạt.

Ngôn Mặc thu hết những điều này vào mắt, chờ đến khi đi ra khỏi bãi đỗ xe, anh mới nói: “Ngày mưa không thể mở cửa sổ, nên phải mở điều hoà cho mát mẻ chút.”

Trình Y Nhiên gật đầu: “Em hiểu.”

Dọc theo đường đi thông suốt, chỉ có Trình Y Nhiên xoắn xuýt vì hai vấn đề.

Tại sao anh ấy lại biết mình đi đến phòng vẽ?

Tại sao trời lại mưa?

Vấn đề thứ hai thì vô nghĩa, còn vấn đề thứ nhất… có nên hỏi hay không?

“Chuyện đó…”

Khoảng thời gian đứng chờ đèn đỏ, Trình Y Nhiên hỏi: “Sao anh biết em muốn đến phòng vẽ thế?”

Ngôn Mặc cười vô hại, quay đầu nhìn cô, lộ ra hàm răng trắng: “Em đoán xem?”

Trình Y Nhiên đem suy nghĩ trong lòng nói ra: “Không phải anh hỏi Ôn Ngữ Đường chứ?”

“Không phải.”

Trình Y Nhiên vẫn cảm thấy kì lạ: “Thế sao anh lại biết?”

“Rất đơn giản.” Anh vừa đánh tay lái, ngón tay trắng trẻo thon dài điều khiển: “Xem Weibo của em sẽ biết.”

Trình Y Nhiên bị ngón tay của Ngôn Mặc hấp dẫn, hoàn toàn không nghe lời anh nói, ngơ ngác nhìn tay anh rồi hỏi: “Ngôn Mặc, anh có thể cho em mượn tay được không?”

Người bị mượn tay nhếch khóe miệng: “Mượn như thế nào?”

Trình Y Nhiên tràn đầy hứng thú: “Em muốn vẽ tay của anh, anh chỉ cần dành một tiếng cho em là được.”

Vẽ tranh à? Ngôn Mặc vui vẻ đồng ý, bởi vì… cuối cùng cũng được ở chung một phòng.

Mấy ngày sau, Trình Y Nhiên và Ôn Ngữ Đường đang ở cửa hàng dưới tầng ăn trưa.

Ôn Ngữ Đường chọc chọc cái khay trước mặt, vẻ mặt khó hiểu: “Mày nói xem vì sao bây giờ mọi người thích ăn cá sống thái lát? Mùi thì lạ.” Tuy cô là động vật ăn tạp, nhưng đối với cá sống thì không chấp nhận được.

Trình Y Nhiên nghĩ rồi nói: “Chắc là học theo cách sống của người đảo quốc[1], dẫu sao cũng có rất nhiều nữ sinh đảo quốc.”

*Chú thích:

[1]đảo quốc (hay quốc đảo): là quốc gia nằm trọn trên một hay nhiều hòn đảo, hoặc phần nào đó của các hòn đảo. Điều này có nghĩa là các quốc gia này không có một phần lãnh thổ nào trên lục địa. Có tất cả 47 đảo quốc, chiếm 24% trong tổng số 193 quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc, khá nhiều trong số đó là các quốc gia nhỏ nhất trên thế giới.

Ôn Ngữ Đường còn nói: “Hôm nay thời tiết lạnh quá, hơn nữa còn mưa. Buổi sáng, dưới ký túc xá có rất nhiều nam sinh mạo hiểm gió lạnh, che ô đợi bạn gái, thật đáng thương.”

Trình Y Nhiên: “Đó là bởi vì thời điểm bọn họ sướng mày chưa nhìn thấy.”

Ôn Ngữ Đường cười bò ra bàn: “Trình Y Nhiên… mày điên rồi!”

Ngôn Mặc bởi vì có tiệc liên hoan ở bên này, vừa vào đây thì nghe được lời Trình Y Nhiên nói nên cảm thấy hơi buồn cười.

Người bên cạnh lại như vừa phát hiện ra: “Ơ, đây không phải là Trình Y Nhiên sao?”

Trình Y Nhiên đang ăn nghe thấy có người gọi mình thì vội vàng quay người sang hướng khác, nụ cười trên mặt còn chưa dứt.

Ý cười đầu hạ dạt dào, một cái nhíu mày một ánh mắt của người con gái còn đẹp hơn hoa nở, nét cười trên mặt còn chưa dứt, người gọi tên cô chợt thấy sững sờ.

Trình Y Nhiên thu hồi thần sắc, ánh mắt lướt qua, dễ dàng nhìn thấy Ngôn Mặc.

Trong chớp mắt cô thấy xấu hổ, mới vừa rồi… Anh ấy sẽ không nghe được hết chứ?

Rất nhiều người đi cùng đều là bạn học đại học của Trình Y Nhiên và Ôn Ngữ Đường, nhìn thấy bên này có người quen, chỗ vốn đã đặt trước cũng không cần, lập tức bảo người phục vụ thêm ghế ở bên này.

Bên cạnh có thêm một bóng người, Trình Y Nhiên khoé mắt co giật, Ngôn Mặc thư thái đoan chính ngồi bên cạnh cô.

Có người đột nhiên mở miệng hỏi: “Ơ kìa, lão đại! Sao anh lại ngồi cạnh Trình Y Nhiên thế, hai người quen nhau hả?”

Vốn chỉ là lời nói đùa, không nghĩ tới Ngôn Mặc thật sự quay sang nghiêm túc nhìn cô, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Ừ có quen.”

Mọi người sửng sốt, rốt cuộc ở Hội học sinh lâu như vậy, không ai nghe nói anh có giao lưu gì với Học viện Nghệ thuật?

“Tôi với cô ấy là bạn cấp ba.”

“À… “ Nếu là bạn cấp ba thì không có gì là lạ.

Lúc ăn cơm có người hỏi Ôn Ngữ Đường: “Trước kia chưa từng thấy hai bạn, hai người là sinh viên năm hai sao?”

“Đúng vậy, trước kia bọn tôi ở khu dạy học cũ, học kỳ này mới dọn sang đây.”

Ai bảo đại học Nam Thành còn phân thành hai khu dạy học mới cũ, Học viện Nghệ thuật, Học viện Ngoại ngữ, Học viện Luật và Học viện Nhân văn. Sinh viên năm nhất đều học ở khu cũ, năm hai mới dọn lên khu mới.

“Hoá ra là như thế, trách không được trước đây chưa từng gặp.”

Ăn được một nửa thì Ôn Ngữ Đường vỗ bàn: “Mày nói xem, vì sao thầy cô giáo đi học luôn điểm danh? Hôm nay tao học sáu tiết, tiết nào cũng điểm danh!”

Trình Y Nhiên nghĩ, nghiêng đầu đáp: “Hôm nay lúc thầy Mã dạy triết tới, lớp mới có phân nửa học sinh, thầy giận dữ trừng lớp trưởng: Sao lại thế này, các bạn học khác trong lớp đâu? Lớp trưởng là con gái, ậm ừ nửa ngày, nói cũng không nên lời, nước mắt chuẩn bị trào ra tới nơi, tủi thân không chịu được… Bạn nam bên cạnh thấp giọng nói: Không dậy nổi, dậy không nổi, không dựng dậy được, rốt cuộc không lên được!”

Nghe xong, mọi người cười vang.

Ôn Ngữ Đường cười ha hả: “Bạn cùng lớp của mày vui tính thế, lần sau cho tao đi học cùng nhé.”

Trình Y Nhiên rất thản nhiên: “Đúng là rất thú vị, nhưng cũng có chỗ không tốt.”

“Chỗ nào?” Mọi người đều mong chờ nhìn cô.

Trình Y Nhiên bình tĩnh nhấp ngụm trà, nói: “Mỗi lần kết thúc một tiết học đều phải nộp bài tập, thầy gọi lên nộp, từng người từng người một, sau đó đánh dấu trên danh sách.”

Mười mấy người khoé miệng đều méo xệch.

Có người nói: “Chỉ một thầy giáo thôi hả?”

Trình Y Nhiên: “ À, trừ giờ Triết học của thầy Mã.”

Lại có người hỏi: “Mỗi tiết?”

Trình Y Nhiên nghĩ: “Đúng vậy.”

“Vậy thôi, bọn mình không đi…”

Nói đùa, Học viện Nghệ thuật của đại học Nam Thành có tiếng trên cả nước, không phải sinh viên biết nghệ thuật là có thể đỗ, những người như bọn họ…. Vẫn là đừng nên không biết xấu hổ mà học ké.

Bên cạnh Trình Y Nhiên, Ngôn Mặc mặt đầy ý cười, sao bây giờ anh mới biết cô thú vị như vậy nhỉ?

Cơm nước xong mọi người liền giải tán.

Ôn Ngữ Đường học Học viện Luật ở tại Điềm viên, Trình Y Nhiên ở Lê viên, hai người tất nhiên không cùng một hướng.

Trình Y Nhiên chậm rì rì đi về một mình.

Phía sau có âm thanh vang lên đầy ôn hoà: “Trình Y Nhiên, em chậm đã.”

Trình Y Nhiên xoay người lại, ánh mắt nghi hoặc: “Dạ?”

Ngôn Mặc cùng người bên cạnh nói mấy câu xong thì đi tới, sóng vai đi cùng cô: “Em biết phương thức liên hệ với chủ tịch Hội sinh viên của em không?”

Trình Y Nhiên nghĩ, lấy điện thoại ra đưa cho anh nhìn: “Chính là số này.”

Ngôn Mặc không nhìn, từ từ nói: “Em gửi số này cho anh đi, anh không cầm điện thoại.”

Nghe vậy, cô ngoan ngoãn nhắn tin qua.

Sau đó nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói “Xong rồi, vậy anh còn có chuyện gì không”.

Ngôn Mặc bật cười, bất đắc dĩ nói: “Em không có gì muốn hỏi anh sao?”

Trình Y Nhiên chớp chớp mắt: “Em có gì phải hỏi à?”

“Đến khu dạy học mới đã quen chưa?”

Trình Y Nhiên lắc đầu: “Quen rồi, hơn nữa hoàn cảnh bên này tốt hơn khu dạy học cũ nhiều.”

“Vậy có hứng thú vào Hội sinh viên không?”

Khoé mắt của Trình Y Nhiên nhảy dựng, thọc gậy bánh xe à? Hơn nữa cô hiện đang là phó chủ tịch của Học viện Nghệ thuật đấy.

Đầu hè, bóng cây trên đường sum suê, hai người sóng vai cùng đi. Ngôn Mặc nét mặt nhàn nhạt, trong lời nói cũng không có cảm xúc gì: “Chỉ là cảm thấy không có em ở bên cạnh rất trống vắng, nếu không em làm phó chủ tịch khi anh còn ở đây đi?”

Làm phó chủ tịch khi còn có anh?

Hai năm làm phó chủ tịch còn chưa đủ sao?!

Từ năm lớp 10 không hiểu vì sao bị kéo vào Hội Học sinh làm phó chủ tịch đến hết năm lớp 11, vất vả lắm anh tốt nghiệp em mới có thể không phải lo, anh lúc này lại bảo em làm….

Trình Y Nhiên tỏ ra đau khổ: “Có thể không lo sao? Phó chủ tịch Hội Học sinh rất mệt đó.”

Ngôn Mặc mỉm cười nhìn cô: “Không phải bây giờ em cũng là phó chủ tịch sao? Chẳng lẽ hiện tại em không mệt?”

“Đương nhiên không mệt, em làm phó chủ tịch bởi vì học viện của em thật sự không tìm được ai mới tìm em, em chỉ là hư danh.”

Ngôn Mặc cau mày, dường như giờ mới nhận ra: “Anh có nói sẽ để em làm việc sao?”

Trình Y Nhiên đỡ trán nói: “Em xin anh, anh là sư huynh, Ngôn sư huynh, anh tha cho em đi!”

HẾT CHƯƠNG 2

Lời của tác giả:

Chỉ có nhẹ nhàng, không có tiểu bạch… được không!