Dịu Dàng Bên Em

Chương 97: Lúc nào anh cũng muốn hôn em.




Thật ra Lê Giang Lâm đã ở trước chung cư mà Kim Thơ đưa Mộc Thu đến ở tạm được một lúc, nhưng anh không đi lên, anh chỉ đứng đợi bên dưới. Khi Kim Thơ ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy xe của Lê Giang Lâm đậu đối diện trước cổng chung cư, Kim Thơ bước nhanh đến chỗ xe đang đổ. Thấy cô đi đến, Lê Giang Lâm bước ra khỏi xe đi về phía Kim Thơ.

Kim Thơ ngẩng đầu cười với anh, “Chờ em sao? Đợi có lâu lắm không?”

Lê Giang Lâm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Hai mươi phút, nếu là đối tác của anh, đến muộn thì sẽ không có cơ hội hợp tác lần thứ hai đâu, nhưng thời gian của anh lúc này là dùng để chờ đợi em, từng phút từng giây điều tràn đầy mong đợi.”

Kim Thơ nhìn anh nói chuyện rất nghiêm túc làm trống ngực cô không kìm được rung động, trong lòng không biết vì sao lại có chút vui sướng nhưng không thể hiện nó ra ngoài mặt, cô chỉ mỉm cười, “Xem ra anh mới ăn đường nên lời nói ra cũng đặt biệt ngọt ngào.”

Lê Giang Lâm không phản bác, anh bước đến mở cửa xe để Kim Thơ ngồi vào, sau đó đi vòng qua đầu xe, ánh mắt chuyển động liếc nhìn người đang ngồi trong xe một cái rồi mỉm cười. Anh ngồi vào ghế và thắt dây an toàn, thuận tay lấy một chiếc túi ở bên cạnh đưa qua cho Kim Thơ.

“Cái này cho em.”

Kim Thơ nhận lấy cái túi nhỏ rất tò mò hỏi, “Là gì vậy?”

Lê Giang Lâm chưa kịp trả lời thì Kim Thơ đã mở túi ra xem, ngửi thấy mùi thơm của bánh kem phô mai vị chanh làm cô rất ngạc nhiên mà quay đầu nhìn anh, cô giơ tay che miệng cười toe toét.

“Tại sao anh lại mua cái này?”

Môi Lê Giang Lâm khẽ cong lên, “Cửa hàng bánh ven đường, anh thấy có rất nhiều người xếp hàng nên nghĩ bánh của họ sẽ rất ngon, anh nhớ em thích bánh kem phô mai vị chanh nên đã ghé vào mua một cái.”

Kim Thơ không kìm được xúc động khi nhìn chiếc bánh kem được trang trí cực kỳ tin xảo, cô mím môi cười với Lê Giang Lâm sau đó quay đầu khỏi ánh mắt của anh mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế trong từng lời nói và hành động của Lê Giang Lâm dành cho mình, nó không chỉ là một chiếc bánh kem nhỏ, cái đáng nói ở đây là do đích thân chủ tịch Lê đã bỏ thời gian quý giá xếp hàng đợi trước cửa hàng bánh chỉ để mua một chiếc bánh mà vợ mình thích ăn.

Khi tâm tình đã bình tĩnh hơn, Kim Thơ mở túi lấy hợp bánh ra dùng muỗng múc một muỗng nhỏ đưa qua, “Anh muốn ăn không?”

Lê Giang Lâm quay sang nhìn cô, mu bàn tay trắng nõn và mềm mại đang đút bánh cho anh. Kim Thơ biết anh không thích ăn ngọt nhưng vẫn cố ý đút bánh cho anh, cứ tưởng anh sẽ không ăn nhưng Lê Giang Lâm đột nhiên cúi đầu trực tiếp hé miệng, lông mi dài của anh rủ xuống lộ ra một nửa, khuôn mặt nghiêm nghị nhu hòa có chút đáng yêu. Kim Thơ nhìn chiếc muỗng vừa được Lê Giang Lâm múc trong miệng đột nhiên khuôn mặt nóng bừng, cô cúi đầu nhìn hộp bánh nghĩ bụng về nhà sẽ ăn, nhưng lại nghe Lê Giang Lâm nhỏ giọng.

“Em không thích sao?”

“Không phải.” Nói xong Kim Thơ không thèm nghĩ đến chiếc muỗng đã bị dùng mà trực tiếp múc bánh lên ăn.

Lê Giang Lâm mỉm cười, “Như vậy có tính là hôn gián tiếp không nhỉ?”

Mặt Kim Thơ ửng hồng, vàng tai cũng đỏ lên không muốn nhìn anh. Biết Kim Thơ ngượng ngùng, Lê Giang Lâm không nói thêm câu nào trêu chọc cô nữa, anh vòng tay ôm lấy cô rồi mỉm cười giúp cô thắt dây an toàn. Khi Lê Giang Lâm bỏ tay xuống thì thấy Kim Thơ mỉm miệng cười. Lúc này đột nhiên Lê Giang Lâm cúi người hôn lên môi Kim Thơ, nhẹ nhàng tách hai cánh môi mở ra, từng chút lưu luyến sự mềm mại và mùi vị ngọt ngào của bánh kem vị chanh hay sự mê hoặc của đôi môi thiếu nữ. Nụ hôn háo hức và mạnh mẽ như thể muốn chứng minh tình yêu của mình với đối phương. Môi lưỡi lưu luyến trêu chọc, hai tay trên ghế của Kim Thơ rất tự nhiên nắm lấy góc áo anh. Khóe môi dần dần tê dại, trong xe kín gió nên Kim Thơ như cá thiếu nước làm tiếng thở càng thêm nặng nề, mặt đỏ bừng và nhịp tim đập dữ dội. Khi nụ hôn kết thúc Lê Giang Lâm liếm môi, ngón tay đặt lên môi Kim Thơ mang theo hoài niệm, hơi thở anh không ổn định nhưng trong mắt hiện lên ý cười vui vẻ.

“Anh lúc nào cũng muốn hôn em, em biết không?”

Môi Kim Thơ khẽ mấp máy, đối mặt với lời tán tỉnh thẳng thắn này những lời muốn nói ra đều ngậm trong cổ họng, làm cô không nói ra được lời nào. Đôi mắt đen của Lê Giang Lâm cứ nhìn chằm chằm Kim Thơ như thể anh vẫn muốn tiếp tục hôn cô. Kim Thơ đột nhiên không dám nhìn anh, cô lấy tay che mặt và quay lưng về phía anh.

Lê Giang Lâm khẽ cười ghé sát vào tai cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Kim Thơ vẫy vẫy tay, “Đừng nhìn em.”

Lê Giang Lâm nắm lấy bàn tay cô rồi đặt lên một nụ hôn, ”Em mắc cỡ à?”

Lúc này Kim Thơ bỏ tay xuống, mặt đỏ bừng, “Được rồi, mau về nhà thôi.”