Dịu Dàng Bên Em

Chương 91: Mộc thu có thai.




Đây là lần đầu tiên Kim Thơ thầm thừa nhận mình đang rất lo lắng cho Lê Giang Lâm. Lúc này cả hai người đều nhìn nhau và yên lặng trong chốc lác, Kim Thơ cắn môi sau đó đẩy cánh tay Lê Giang Lâm, khuôn mặt ửng hồng đứng lên, ánh mắt cô nhìn anh có chút khác lạ nhưng lại muốn che giấu.

“Anh bị bệnh cũng là do em, em cảm thấy rất có lỗi với anh nên anh mau cùng em đi bệnh viện đi.”

Lê Giang Lâm mỉm cười dịu dàng, “Đó không phải là lỗi của em, em đừng quá lo, ngày mai anh sẽ khỏe lại thôi, giờ thì mình về nhà nhé.”

Lê Giang Lâm đứng dậy nắm lấy tay Kim Thơ nở một nụ cười hạnh phúc, nụ cười này của anh làm Kim Thơ nhìn đến ngây người, cô cảm thấy chắc chắn mình đã bị hoa mắt mất rồi, Lê Giang Lâm khi cười rộ lên lại đẹp đến kinh ngạc, sự lạnh lùng ngày thường đã biến mất không còn dấu vết. Nếu nói tình cảm vợ chồng được đúc kết từ những ngày đầu yêu đương thì đối với cô và Lê Giang Lâm, sự kết tinh của tình yêu là những ngày sống chung một nhà đã làm nên tình yêu ấy, hiện tại không có gì có thể ngăn cản hạnh phúc của họ trong hiện tại và cả tương lai, và đó là thứ hạnh phúc chân thật nhất mà họ luôn tìm kiếm.

Cả đêm, nóng sốt trong người Lê Giang Lâm không hề giảm xuống mà có chiều hướng sốt cao thêm, nên cuối cùng anh cũng chịu cùng Kim Thơ đến bệnh viện, trong lúc Lê Giang Lâm nằm trong phòng để bác sĩ thăm khám thì Kim Thơ đi ra ngoài định mua ít trái cây để anh ăn. Cô đi xuống thang máy rồi rẽ trái để ra cổng bệnh viện, đi được vài bước bất giác thấy bóng người cực kỳ quen mắt, Kim Thơ liền nhận ra đó là Mộc Thu, cô ấy đội mũ đen còn đeo khẩu trang và đang ngồi giữa một nhóm phụ nữ mang thai đang chờ bác sĩ gọi tên để vào phòng khám. Nửa tháng không gặp nhìn Mộc Thu khá gầy, trông xanh xao và rất đáng thương.

Kim Thơ bước nhanh tới liếc mắt nhìn thấy trên đùi Mộc Thu có một tờ giấy, đó là hết quả siêu âm, cô vội cúi người nhanh tay đoạt lấy, Mộc Thu bị giật mình theo phản xạ tự nhiên nắm lấy mu bàn tay của Kim Thơ, giọng nói có chút run rẩy, “Làm gì vậy?”

Ánh mắt Kim Thơ lạnh như băng, giống như cái lạnh toát ra từ tận xương tủy của cô khi nhìn Mộc Thu, cô ngồi xổm xuống, kéo những ngón tay nhợt nhạt của Mộc Thu vào giữa hai bàn tay mình rồi trầm giọng hỏi:

“Cậu bị làm sao vậy? Sao không nói gì với tôi, kết quả siêu âm này là của cậu đúng không? Tại sao lại muốn giấu giếm.”

Mộc Thu cúi đầu trong im lặng.

“Sao cậu lại im lặng, không xem tôi là bạn của cậu nữa à?”

“Không phải, tôi không muốn cậu bận tâm.” Mộc Thu buồn phiền nói.

Kim Thơ vỗ vào mu bàn tay cô, ngẩng đầu lên buồn bực nói, “Chúng ta là bạn bao nhiêu năm mà cậu còn nói như vậy được sao? cho dù có chuyện gì tôi cũng không thể để cậu một mình đối mặt với nó được, cậu biết tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà.”

Tròn mắt Mộc Thu đỏ ửng, cô hít một hơi thật sâu nhắm mắt lại sau đó đưa kết quả siêu âm cho Kim Thơ xem. Kim Thơ không do dự cầm kết quả siêu âm của Mộc Thu lên nhìn. Kết quả cho thấy cô ấy đã mang thai hơn hai tuần.

Mộc Thu đang mang thai. Nhìn vẻ mặt xanh xao của Mộc Thu, Kim Thơ biết cô đang rất khó chịu trong người, có lẽ trong những ngày qua Mộc Thu đã phải chịu đựng sự hành hạ trong giai đoạn đầu của thai kỳ khó khăn nhất.

“Đứa bé là con của ai?” Kim Thơ nhẹ giọng hỏi.

Mộc Thu mím môi không nói gì.

“Cha của đứa bé có biết sự tồn tại của nó không?”

Mộc Thu lắc đầu, “Anh ấy không biết.”

“Vậy bây giờ cậu có muốn nói với anh ta chuyện này không?”

Mộc Thu tiếp tục lắc đầu, “Tôi không biết, không biết có nên nói với anh ấy không nữa.“

Cô ấy không biết nên làm gì vào lúc này, đứa trẻ là một tai nạn đáng tiếc xảy ra cho nên không thể bắt người ta chịu trách nhiệm được. Mộc Thu buồn bã trong im lặng. Kim Thơ cảm thấy bất lực với cô bạn thân này của mình nhưng vẻ mặt cô vẫn dịu dàng. Bên cạnh có một phụ nữ mang bầu bụng khá to vừa được gọi tên đứng dậy đi vào phòng khám, Kim Thơ quay nhìn xung quanh không có phụ nữ mang thai nào nên cô đứng dậy ngồi lên ghế bên cạnh Mộc Thu. Cô đặt lòng bàn tay lên lưng Mộc Thu vuốt nhẹ mấy cái như an ủi.

“Mang thai là chuyện của hai người, cậu không được một mình gồng gánh, tôi là bạn thân nhất của cậu chí ít cũng có thể an ủi cậu những lúc buồn phiền, cậu có chuyện gì có thể nói cho tôi biết mà. Giờ cậu đã mang thai không thể bị u uất trong lòng rất dễ dẫn đến trầm cảm, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến đứa bé, cậu biết trẻ con vô tội mà.”

Đôi mắt Mộc Thu ngay lập tức đỏ lên dâng đầy sương mù, cô quay lại ôm lấy Kim Thơ khóc lóc nói: “Thơ Thơ, có cậu ở bên cạnh thật tốt quá, đừng nghĩ qua lời nói cắn răng của tôi mà tưởng tôi mạnh mẽ, thực ra, tôi thật sự rất sợ.”

Kim Thơ vỗ lưng cô, yên lặng lắng nghe cô trút bầu tâm sự. Mộc Thu không nói chỉ ôm Kim Thơ, một lúc sau đó hơi ngẩng đầu lên, Kim Thơ đưa khăn giấy qua cho cô lau nước mắt, khóe miệng Mộc Thu nở một nụ cười, “Tôi không sao đâu.”

Cô cảm động nói, “Chỉ là không ngờ mình lại có thai nên chút bối rối và lo sợ, giống như đang nằm mơ vậy.”

Kim Thơ đang rất tò mò định hỏi ai là cha của đứa trẻ thì có một y tá gọi tên Mộc Thu. Kim Thơ đi cùng Mộc Thu vào gặp bác sĩ tư vấn những điều cần chú ý trong thai kỳ, vì Mộc Thu thường xuyên thức khuya và ăn uống thất thường nên bác sĩ khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, sợ nhịp sống thất thường của cô sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Khi hai người bước ra khỏi phòng khám với tờ giấy khám bệnh trên tay, Kim Thơ tình cờ gặp ba mình đang đi cùng hai mẹ con Hà Linh. Ông Hùng sửng sờ khi nhìn thấy con gái đang cùng bạn mình đứng trước phòng khám sản khoa, sau đó trên mặt ông nở một nụ cười ngạc nhiên, Mộc Thu chưa kết hôn nên ông nghĩ người kiểm tra sức khỏe là Kim Thơ, và có khả năng con gái đang mang thai.

“Thơ Thơ, Giang Lâm đâu sao không đến đây cùng con?” Ông Hùng cảm thấy hơi bất mãn với con rể vì con gái ông đang mang thai mà không đi cùng.

Hà Linh bước đến ôm lấy cánh tay ông Hùng một cách trìu mến, “Thơ Thơ nhà ta có thai rồi sao? Thật tuyệt nha.”

Kim Thơ tránh ánh mắt không nhìn Hà Linh, cô khẽ cau mày nói với ba mình, “Không có gì đâu ba, con còn có chút chuyện xin phép đi trước.”

Không muốn nhiều lời giải thích rằng người mang thai không phải là mình, và Kim Thơ cũng không muốn nói ra người mang thai là Mộc Thu, cô ấy chưa kết hôn và đang là một nghệ sĩ mới gia nhập làng giải trí. Lời đồn ác ý sẽ ảnh hưởng đến phát triển sự nghiệp sau này của cô ấy, chưa kể mẹ con Hà Linh và Hà My đang ở đây.

“Thơ Thơ...”

Ông Hùng thấy thái độ của con gái đối với mình lạnh lùng đến nỗi muốn đóng băng, ông nhìn Kim Thơ với một biểu hiện phức tạp, lời nói có chút cắn nhắc hơn.

“Ba đến đây với dì của con để...”

“Con không muốn biết những điều này.” Kim Thơ ngắt lời ông, cô bước đi và không quay lại nhìn một cái.

Ông Hùng còn muốn đi theo để hỏi tình hình sức khỏe khi mang thai của con gái, nhưng Hà My đã nghiêng người sang một bên nắm lấy tay ông kêu lên: “Dượng ơi, chân mẹ đứng lâu sẽ bị bong gân đó.”

Ông Hùng nhìn lại Hà Linh, bà đang cúi xuống đỡ bắp chân của mình. Lúc này Kim Thơ và Mộc Thu đã đi tới lối vào thang máy.Sau khi ra khỏi bệnh viện, Kim Thơ yêu cầu tài xế của mình đâu Mộc Thu về nhà.

Người lái xe hỏi, “Cô chủ, cậu chủ đâu?”

Suýt nữa thì quên mất Lê Giang Lâm vẫn đang khám bệnh trong đó, một là chồng đang bệnh, hai là bạn thân chưa kết hôn mới được chẩn đoán có thai. Trong một ngày lại có nhiều chuyện rối rắm như vậy làm Kim Thơ cảm thấy mệt mỏi.

“Anh ấy còn ở trong phòng. Anh đưa cô Hạ về nhà trước, sau khi thám xong tôi sẽ cùng anh ấy bắt taxi về nhà.”