Dịu Dàng Bên Em

Chương 89: Quay lại phòng ngủ đi.




Sau ba giây, Mộc Thu trực tiếp gọi điện thoại cho cô, giọng nói khó hiểu của Mộc Thu phát ra từ đầu dây bên kia, “Tôi thấy không có gì sai khi vợ nấu canh bổ dưỡng tăng cường sinh lực cho chồng mình uống cả.”

Kim Thơ đã nhắn cho Mộc Thu biết chuyện vừa xảy ra, sau khi đọc xong tin nhắn Mộc Thu gọi điện cho Kim Thơ nói với giọng khó hiểu.

“Dì Yến chỉ có ý tốt thôi, tại vì hai người cứ chậm rì rì như vậy nên dì ấy muốn đẩy nhanh tốc độ, nhưng dì ấy làm như vậy cũng hơi quá, đàn ông ba mươi tuổi sức lực như hổ, còn chồng cậu chưa tới ba mươi, tôi thấy sức của anh ta còn hơn cả hổ ấy chứ, uống canh đó vào chắc chắn sẽ khổ sở lắm đó.”

Kim Thơ giải thích, “Thật ra những thứ đó là do ba Lê Giang Lâm đưa tới, dì Yến chỉ làm theo lời ông ấy thôi. Có lẽ ba của anh ấy đang rất nóng lòng muốn có cháu nội. Nhưng vấn đề tôi muốn biết là loại canh bổ dưỡng đó có gây ra bất kỳ vấn đề gì cho Lê Giang Lâm hay không?”

Kim Thơ hy vọng tác dụng của canh nhân sâm và nhung hươu là do mọi người thổi phồng thêm để bán được giá cao, chứ trên thực tế nó chẳng có tác dụng gì lớn.

Mộc Thu bĩu môi, “Nó không có tác dụng gì đâu, nhiều nhất là khiến một người đàn ông bình thường trở thành một con thú hoang… Trên giường.”

Kim Thơ trợn tròn mắt, cô tự an ủi bản thân mình với Một Thu, “Chỉ là một bát canh thôi, không thể xảy ra vấn đề lớn như cậu nói đâu.”

Mộc Thu chế nhạo, “Chồng cậu đã đi công tác một tháng mới về nhà, sau đó còn được vợ mới cưới cho ăn món canh tinh túy bổ thận tráng dương, cậu nghĩ có người đàn ông nào có thể chịu nổi hả? Anh ta không ép cậu lên giường đó là một điều vô cùng kỳ lạ, tôi thấy nghi ngờ anh ta không phải là đàn ông, bất quá anh ta không có hứng thú với cậu.”

Đầy óc Kim Thơ trở nên trống rỗng sau khi nghe lời này của Mộc Thu.

Mộc Thu nghiêm giọng, “Cậu mau đi xem anh ta đi.”

Kim Thơ khóc không ra nước mắt, “Không, tôi sẽ khóa cửa phòng ngủ để anh ta không vào được?” Không có khả năng Lê Giang Lâm không thích tôi, tôi biết anh ta thích tôi, càng không có khả năng anh ta không phải là đàn ông, anh ta rất rất đàn ông, nên giờ tôi phải khóa kỹ cửa nẻo, càng không thể đi gặp anh ta.

Mộc Thu bó tay với bạn thân, cô thở dài chúc Kim Thơ ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

Đời là vậy, khi bạn đang lo lắng về điều gì thì điều đó sẽ xảy ra. Sau khi khóa cửa cẩn thận, Kim Thơ nằm ngửa trên giường ôm chăn bông thở dài, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, bên ngoài vẫn yên tĩnh như thường lệ, mí mắt trên và dưới của cô bắt đầu run lên, vừa định khép lại thì cô đột nhiên bật ra khỏi giường và ngồi dậy, chưa thể ngủ được.

Nếu trong trường hợp cô ngủ say, món canh bổ thận tráng dương kia đang hoành hành trong cơ thể Lê Giang Lâm và phát huy hết tác dụng, đến lúc đó anh ta không thể kìm chế được thú tính của mình thì phải làm sao đây?

Kim Thơ ngồi trên giường một lúc, vẫn chưa hết lo lắng cho Lê Giang Lâm, nhưng không hiểu gì sao cô lại bước xuống giường mang dép lê đi ra khỏi phòng. Đèn bên ngoài không bật, cô dùng màn hình điện thoại di động thắp sáng để nhìn đường, nhẹ nhàng bước ra bên ngoài đi đến phòng làm việc của Lê Giang Lâm, cửa phòng làm việc không đóng chặt, một vài tia sáng mờ ảo lọt ra ngoài từ các khe nhỏ trên cửa.

Kim Thơ chậm rãi cúi người, dựa vào khe cửa nhìn vào.

Không có ai trên chiếc ghế sau bàn làm việc, ở góc độ này Lê Giang Lâm không thể nhìn thấy tầm mắt của cô, Kim Thơ bạo gan đẩy cửa bước vào, cô giật mình thấy anh đứng trước tủ sách bên trái phòng làm việc với một cuốn sách trong tay, bóng người đàn ông kéo dài trên sàn nhà rất chắc chắn và cương nghị.

Lê Giang Lâm hơi cụp mắt xuống, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay lộ ra bắp tay vạm vỡ trắng sáng dưới ánh đèn, trên trán có vài sợi tóc ướt xõa rối rắm, dường như có chút phóng túng hơn bình thường. Lúc này trên người Kim Thơ mặc bộ pijama, tóc sau khi tắm gội đã khô một nửa, trên người rất mát mẻ vì vừa tắm xong. Nếu giờ kêu Lê Giang Lâm đi tắm thì sao nhỉ? Dưới vòi hoa sen lạnh có thể sẽ hạ hỏa nhanh hơn, nhưng thời tiết này nếu tắm nước lạnh rất dễ bị cảm.

Trong lòng Kim Thơ buồn bã, cô cảm thấy có chút áy náy, ánh mắt bất giác nhìn xuống đũng quần gần bụng dưới của Lê Giang Lâm xem anh đã hạ nhiệt chưa.

Nhận ra có người đang do thám mình, Lê Giang Lâm đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn Kim Thơ. Kim Thơ giật mình vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn vào chỗ nhạy cảm của người đàn ông, cô ngẩng đầu lên cười ngượng nghịu, lỗ tai có chút nóng lên.

“Em làm gì ở đó?”

Kim Thơ điều chỉnh lại tư thế sau đó dựa vào khung cửa: “Đến xem anh đã ngủ chưa.”

Lê Giang Lâm nheo mắt, đôi mắt sâu cuốn vào thân thể thiếu nữ, “Chưa ngủ, thì sao?”

Kim Thơ cười cười nói lời vô nghĩa, “Ừ, đèn ở chỗ khác đều tắt, chỉ có chỗ này là còn sáng đèn nên em đến xem, này, phòng làm việc của anh trang trí khá đẹp há, em vào xem một chút nhé?”

Kim Thơ đặt quyển sách trong tay trở lại tủ sách, nhấc chân đi trở lại bàn làm việc và ngồi xuống, anh nhẹ giọng.

“Tất cả các phòng làm việc điều giống nhau không có gì đặc biệt.”

Kim Thơ, “ ... “

Sao anh ấy không hề có phản ứng gì nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy không thích mình nữa, không phải đâu, hay là canh đó cũng không có tác dụng khủng khiếp như lời Mộc Thu nói, chắc chắn là vậy rồi. Lúc này Kim Thơ trực tiếp đi vào phòng, giả vờ như không nghe thấy ý tứ trong lời nói của Lê Giang Lâm là muốn đuổi người.

Lê Giang Lâm liếc mắt nhìn Kim Thơ, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc không để ý đến cô nữa.

Kim Thơ đi vòng quanh phòng làm việc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm anh, có lẽ là do cô nhìn trộm quá thường xuyên nên khi cô nhìn trộm thêm vài lần thì bất chợt không nhìn thấy người ngồi trên ghế nữa. Trong bóng tối, Lê Giang Lâm đi theo phía sau cô, ánh mắt anh sâu thẳm và có chút tối nhìn không rõ ý tứ.

“Em xem xong chưa?”

Kim Thơ dựa lưng vào giá sách, cảm thấy ánh mắt anh có chút nóng lên khi nhìn mình, có lẽ là do cô luôn suy nghĩ về tác dụng của bát canh nên khiến cô thấy sợ hãi như vậy. Lê Giang Lâm trong giây lát sẽ biến thành một con hổ, liếm khóe môi và vồ lấy cô, nhưng nãy giờ có thấy phản ứng gì đâu. Kim Thơ đột nhiên mỉm cười, đúng là tự doạ mình.

Cô ngẩng đầu lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn nhìn Lê Giang Lâm hỏi, “Anh có khát không? Để em rót cho anh một ly nước nhé?”

“Anh không khát.”

“Hay để em điều chỉnh nhiệt độ thấp hơn một chút.”

Trước khi Lê Giang Lâm trả lời, Kim Thơ đã chạm vào điều khiển từ xa của máy điều hòa, tiếng kêu bíp một vài cái nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống mức 20 độ. Điều chỉnh nhiệt độ xong Kim Thơ quay người lại, một luồng khí lạnh tràn xuống từ cửa điều hòa làm Kim Thơ bất giác rùng mình, Lê Giang Lâm vẫn đứng đó với vẻ mặt khó tả, anh cầm lấy điều khiển từ tay Kim Thơ sau đó tắt nó đi.

“Này, đừng tắt, anh không thấy nóng sao?”

Kim Thơ muốn lấy lại điều khiển từ xa nhưng Lê Giang Lâm đã nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ, sau đó anh hơi nghiêng người lại gần cô, giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp.

“Em không ngủ, cứ đung đưa trước mặt anh thế này là muốn anh nóng lên sao?”

Hơi thở của anh phả vào cổ cô như có dòng điện chạy khắp người làm cô cứng đờ, mùi hương cơ thể thoang thoảng của người đàn ông trôi vào khoang mũi rất quyến rũ làm Kim Thơ có cảm giác hơi nóng. Cô hít một hơi thật sâu và cân nhắc lời nói ra.

“Em thật sự không ngủ được nên muốn tìm anh nói chuyện thôi.”

“Ồ?” Lê Giang Lâm khẽ nhướng mày.

“Em nghe nói đi dạo một lúc sẽ giúp ngủ ngon, anh có thể cùng em đi dạo được không?”

Cô nâng cằm, chân thành nhìn Lê Giang Lâm bằng đôi mắt dịu dàng. Dưới chiếc cổ mảnh mai xương quai xanh thanh tú được gợi lên trong bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lông mi của Kim Thơ hơi nhướng lên như thể cô đang quyến rũ anh. Đôi mắt Lê Giang Lâm tối sầm lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn và yết hầu trượt lên xuống vài cái, bàn tay anh hơi dùng sức và kéo cô về phía mình, ánh mắt không rõ ràng.

“Muốn đi dạo cùng anh sao?”

Kim Thơ đặt cánh tay lên ngực anh, tư thế mơ hồ, đoán rằng anh nhất định hiểu ý của mình, cô cong môi nở một nụ cười thuần khiết.

“Ừ, hay mình chạy bộ cũng được, đổ mồ hôi thì càng tốt, vận động mệt sẽ ngủ ngon hơn.” Kim Thơ chỉ về hướng sân cỏ và thúc giục, “Anh đi không?”

Lê Giang nhìn cô chằm chằm, “Quay lại phòng ngủ đi?”