Dịu Dàng Bên Em

Chương 87: Cảm ơn anh vì bữa sáng.




Dì Yếu ngày nào cũng đến nhà dọn dẹp nên đồ đạc và sàn nhà luôn sạch bóng không chút bụi bẩn, Kim Thơ cởi giày, cô đi đôi dép bông đã được để sẵn trên giá giày ở lối vào, sau đó quay đầu lại hỏi Lê Giang Lâm.

“Ngày mai anh có đi làm không?”

”Mới vừa trở về nên sẽ không đi làm, một tháng qua không có ngày nào được nghỉ ngơi cả.”

Đúng rồi, ngay cả người sắt cũng chịu không nổi nếu cứ làm việc cực lực như vậy. Lúc này Lê Giang Lâm cởi áo khoác rồi đi vào bếp, Kim Thơ đi theo phía sau, thấy anh đeo tạp dề để chuẩn bị nấu ăn, cô bước đến muốn giúp một chút. Lê Giang Lâm quay sang nhìn cô mỉm cười.

“Có đói không?”

Vừa hỏi anh vừa dùng hai tay kéo dây đai tạp dề quấn quanh eo, sau đó quay lưng về phía cô, anh mở cửa tủ lạnh và chọn nguyên liệu,“ Em muốn ăn gì? “

Kim Thơ lắc đầu, “Em không đói, buổi chiều em có ăn một chút rồi.”

Kim Thơ tiện tay giúp anh đóng cửa tủ lạnh sau đó đi đến gần anh, cô ngước nhìn anh một lúc, cô nghĩ Lê Giang Lâm đang muốn nấu ăn cho mình nên cô cũng đeo tạp dề vào, trong khi cố buộc sợi dây đai thì lúc này Lê Giang Lâm cúi người xuống, anh nghiêng người về phía trước kề mặt lại gần cô hơn.

“Thế này có được không?”

Anh muốn buộc dây đai tạp dề cho cô nhưng vô tình môi anh đột nhiên kề sát, Kim Thơ nghĩ anh sẽ hôn mình, vì vậy cô lùi về phía sau, ngón tay vẫn kéo dây đeo tạp dề quanh eo mình, và khi lùi lại, cô trực tiếp ngã về sau áp lưng vào tủ lạnh, Lê Giang Lâm cúi người xuống ôm lấy eo cô, trực tiếp áp mũi mình vào mũi cô. Kim Thơ đơ người không biết nên làm gì, cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, đôi mắt Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm vào đôi môi thiếu nữ với cái nhìn suy mê, anh hôn lên môi cô không chút do dự. Kim Thơ mở to đôi mắt bối rối muốn đẩy anh ra. Lê Giang Lâm cụp mắt xuống, đôi bàn tay vẫn ôm chặt eo cô, môi anh mút chặt cánh môi mềm mại thêm phần sâu sắc, Kim Thơ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh khi hôn mình trong lòng thầm cười, cô nghĩ có thật anh chưa từng hôn nên mới vụng về như vậy không?

Đôi mắt đào hoa của Kim Thơ lúc này cũng ửng đỏ lên, có chút không chịu nổi với sự kích thích nên tim đập loạn xạ, cứ thế nhắm mắt lại và lông mi rũ xuống. Hành động nhỏ này của cô khiến Lê Giang Lâm rất phấn khích. Hai người áp sát cơ thể vào nhau, một lớp mồ hôi mỏng đọng trên ngực xuyên qua lớp vải. Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên và chiếc tạp dề đã rơi xuống sàn nhà từ lúc nào. Lê Giang Lâm dùng hai tay đỡ lấy eo Kim Thơ sau đó bế cô lên bàn ăn.

Đôi bàn tay Kim Thơ bám trên cổ người đàn ông rất khẽ khàn nhưng chắc chắn, cảm nhận dưới chân cô đột nhiên trống rỗng, Kim Thơ mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt có phần trìu mến của Lê Giang Lâm, cô ngượng ngùng dùng chân đá vào anh rồi thì thầm.

“Đừng đi quá xa.”

Đôi dép bông rơi xuống sàn nhà từ lúc nào để lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, Lê Giang Lâm nắm lấy chân Kim Thơ, anh hơi nhướng mày, “Thơ Thơ, em đá như vậy không sợ làm anh đau sao?”

“Cái này, em...”

Chân cô bị bàn tay anh sờ vào nên cảm thấy ngứa ngáy, sắc mặt Kim Thơ đỏ bừng, cô giả vờ bình tĩnh nói: “Chỉ chạm nhẹ thì sao có thể đau, anh đâu phải là người yếu đuối. Làm việc cả ngày lẫn đêm không chút nghỉ ngơi còn không mệt mà.”

Tuy luôn giữ bình tĩnh nhưng trong lòng Kim Thơ vẫn có chút luống cuống, cô không chắc mình có thể tiếp tục tránh né hay bỏ chạy được với gương mặt trìu mến động lòng người này nữa hay không, hay rốt cuộc sẽ đầu hàng trước sự dịu dàng của anh.

Lê Giang Lâm cười khổ một tiếng, nhéo nhéo lòng bàn chân đều tăm tắp của cô, sau đó ghé vào tai cô thì thầm: “Thơ Thơ, nếu như anh muốn làm đến cùng với em, em có tức giận không?”

Kim Thơ ngay lập tức trợn mắt, cô co chân lại một cách lo lắng, nhưng Lê Giang Lâm lại giữ chặt chân cô không cho trốn tránh. Rút chân lại không được Kim Thơ lo lắng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.

“Giang Lâm, hiện tại không được.”

Lê Giang Lâm siết chặt lòng bàn tay, anh nắm lấy cổ chân cô hướng lên kéo cô về phía anh, Kim Thơ bị giật mình theo bản năng hai tay liền ôm lấy cổ anh, Lê Giang Lâm thuận thế ôm chặt cô vào lòng, anh xoay người ôm cô đi thẳng lên phòng trên. Kim Thơ muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng khi thấy anh đang đi lên cầu thang thì không dám nhúc nhích.

Lê Giang Lâm đặt cô lên giường sau đó nhẹ hôn lên trán cô, “Anh xin lỗi, em ngủ đi.”

Lê Giang Lâm nằm xuống và giữ khoảng cách an toàn giữa hai người, khi Kim Thơ chưa sẵn sàng thì anh sẽ không làm gì để cô cảm thấy bản thân bị ép buộc, đó là vì anh yêu cô, thật sự yêu rất nhiều.

Khi nằm đối mặt nhau trên giường, Kim Thơ nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ trên gương mặt lạnh nhạt của Lê Giang Lâm, không biết vì sao cô lại thấy áy náy, anh không như những người đàn ông khác nói ra những lời dụ dỗ để đạt được thứ mà anh mong muốn, đơn giản chỉ là chờ đợi sự chấp nhận của cô.

Lúc này Lê Giang Lâm tắt đèn trùm trong phòng, ánh sáng mờ đi, lúc này gương mặt Lê Giang Lâm hướng về phía Kim Thơ kề sát lại một chút. Kim Thơ nhìn gương mặt đang đến gần của anh, cô liếc nhìn dãi phân cách là cái gối ôm được đặt ở giữa hai người. Lúc này gương mặt Lê Giang Lâm dừng lại ở giữa.

“Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Ngủ đi.” Kim Thơ nhắm mắt.

Cân nhắc một lúc, Kim Thơ mở mắt ra nhìn Lê Giang Lâm.

Khuôn mặt hai người rất gần nhau, đột nhiên Lê Giang Lâm vươn đầu qua hôn cô một cái, “Ngủ ngon.”

Nói xong anh nằm ngửa ra, Kim Thơ không ngờ anh lại hôn mình, một cảm giác ấm áp lan tràn trong tim cô. Một lúc sau Kim Thơ cũng nằm ngửa rồi thì thầm với người nằm bên cạnh, “Ngủ ngon.”

Lê Giang Lâm im lặng, dường như đã ngủ say, hơi thở đều đều trong không gian tĩnh lặng. Nhưng với Kim Thơ thì không sao ngủ được, có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng không sao có thể hiểu được, người đàn ông này luôn có thể nắm bắt chính xác tâm tư và tình cảm trong lòng cô và dần dần khiến cô không còn cơ hội phản kháng lại. Kim Thơ thầm thở dài, cô nhắm mắt cố vứt bỏ mọi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu và tìm đến giấc ngủ.

********

Khi Kim Thơ thức dậy vào ngày hôm sau đã gần tám giờ, chỗ nằm bên cạnh không có ai. Sao nói hôm nay không đi làm mà, dậysớm như vậy làm gì chứ? Kim Thơ mở điện thoại lên, màn hình hiển thị một tin nhắn của Lê Giang Lâm vừa gửi đến.

[Chào buổi sáng, trong bếp có bữa sáng, em nhớ ăn.】

Kim Thơ bấm vào màn hình gõ “cảm ơn” vừa định gửi đi nhưng nghĩ lại nên đổi thành “Em sẽ ăn thật ngon, cảm ơn anh.”

Sau khi trả lời tin và vệ sinh cá nhân xong, Kim Thơ đi xuống nhà, cô thấy dì Yến đang đứng trong phòng khách với vẻ mặt buồn bã.

“Có chuyện gì vậy dì?”

Dì Yến ngẩng đầu lên khi nghe được giọng nói của cô, dì cố mỉm cười, “Không có chuyện gì đâu, cô dậy sớm, sáng nay cậu chủ đã làm bữa sáng cho cô, tôi sẽ mang ra ngay đây.”

Kim Thơ gật đầu rồi ngồi vào bàn đợi bữa sáng.

Phần ăn sáng không quá nhiều, vừa đủ cho Kim Thơ ăn no, nhìn thức ăn trên bàn rất chỉnh chu và đẹp đẽ nhịn không được cô lấy điện thoại di động chụp vài tấm ảnh của đĩa thức ăn, khi chuẩn bị ăn Kim Thơ thoáng nhìn dì Yến một cái, tạp dề quấn quanh eo bị dì vò nát một mảng dường như đang bối rối muốn hỏi gì đó lại thôi, Kim Thơ khó hiểu liền hỏi là có chuyện gì, dì Yến buồn bã hỏi có phải bữa sáng mình làm không ngon cậu chủ không thích nên đã tự tay làm bữa sáng. Dì Yến vừa nói vừa thấy tự trách bản thân đã không chăm sóc được cho vợ chồng cậu chủ thật tốt. Kim Thơ thấy nước mắt dì như muốn rơi, cô vội đứng dậy dỗ dành.

“Dì đừng nói như vậy, bữa sáng dì làm rất ngon, dì đã nấu ăn mấy chục năm, tay nghề của Giang Lâm làm sao có thể so sánh với dì được, chẳng qua là thỉnh thoảng anh ấy muốn thể hiện sự quan tâm với con nên cố ý làm cho con ăn, chứ không có gì đâu.”

Dì Yến nghe vậy liền bật cười, “Thì ra là vậy, xem ra cậu chủ rất quan tâm đến cô chủ, nếu ông chủ mà biết chắc chắn sẽ rất vui.”

Kim Thơ ngượng ngùng gật đầu. Khi biết Lê Giang Lâm làm bữa sáng là bởi vì anh rất yêu vợ, điều này chứng tỏ quan hệ vợ chồng họ rất tốt, lúc này trong lòng dì Yến nhẹ đi rất nhiều.

Sau khi Kim Thơ ăn sáng xong, Kim Thơ gửi cho Lê Giang Lâm một bức ảnh chiếc đĩa trống mình vừa ăn hết, rồi cô lấy túi xách và bắt taxi đến công ty. Vừa bước vào phòng làm việc Kim Thơ có chút sửng sờ, cô tự hỏi có phải mình đã đi nhầm phòng rồi không, rõ ràng chiếc ghế của cô hiện tại đã được bọc thêm một tấm đệm màu trắng tinh tế và sang trọng, trên bàn làm việc còn đặt hai chiếc lọ gốm sứ với hai bó hoa được cắm cẩn thận và một ít bánh pho mai vị anh đào. Khi nhìn thấy chiếc bánh Kim Thơ biết ngay đó là kiệt tác của ai. Cô đặt túi xách xuống và gọi lớn, “Nhã Lan…”