Dịu Dàng Bên Em

Chương 59: Thực xin lỗi, là do anh đã không kiềm chế được bản thân.




Anh là người hay ma mà mỗi lần đi vào phòng điều không gây ra tiếng động vậy?

Rõ ràng là anh ta đã nghe thấy những gì mình vừa nói chứ làm gì ngoan ngoãn đứng đó không lên tiếng chứ? Kim Thơ trong lòng khổ sở, nói chuyện đàng hoàng thì không có chuyện gì, nhưng nói nhảm nói đùa là y như rằng sẽ bị bắt quả tang và bị lật tẩy. Hiện tại Kim Thơ cảm thấy thật xấu hổ khi nhìn Lê Giang Lâm, cảm giác rất giống khi Hà My bị cư dân mạng vạch trần khi tự thổi phồng mình là con nhà giàu có gia thế khủng vậy.

Lúc này đột nhiên giọng nói hơi vang lên của Mộc Thu phát ra từ chiếc điện thoại trong cái không khí đặc biệt im lặng của phòng ngủ.

“Không thể ngờ nha, với thân hình nhỏ bé của cậu mà có thể chịu đựng được anh ta trong một đêm làm rất nhiều lần, đúng là khó tin.”

Kim Thơ: “...”

Cô vội vàng cúp máy không để Mộc Thu có cơ hội nói tiếp. Trong phòng ngủ một lần nữa trở nên im phăng phắc và không khí như bị đông cứng. Một lúc sau Kim Thơ nghe thấy tiếng bước chân, Lê Giang Lâm đi về phía cô một cách không vội vàng, yết hầu gợi cảm của anh ta trượt lên xuống và khóe môi hơi nhếch lên.

“Em vừa nói gì vậy?”

Kim Thơ xấu hổ không lên tiếng, cô cúi đầu không dám liếc mắt nhìn anh một cái.

“Chúng tôi đã làm gì với nhau? Nhưng mà anh nhớ mình chưa từng làm chuyện gì quá mức với em mà?”

Kim Thơ vẫn im lặng, khi ngẩng đầu lên cô nhìn thấy cái bóng to lớn của người đàn ông đang đổ xuống từ đỉnh đầu của mình, Kim Thơ mím môi lo lắng. Lê Giang Lâm nghiêng người, anh đặt hai tay lên thành giường giam Kim Thơ ở giữa rồi nhìn cô với ánh mắt mang đầy ý cười.

“Nhiều lần trong một đêm?” Chân anh chạm vào chân cô, Kim Thơ vội vàng nhấc chân rút về, cô xoay người lại cuộn tròn trong chăn như một con tằm và không dám nhìn người đang đối diện với mình. Nếu ông trời cho cô một cơ hội chắc chắn cô sẽ khoá cửa trước khi nói những lời nhạy cảm đó ra khỏi miệng. Trong trường hợp này chỉ còn cách giấu đi hai cái tai làm như không nghe thấy, chỉ cần nhắm mắt lại thì bất kể Lê Giang Lâm có nói gì cô vẫn giả vờ như không nghe không thấy, khi không làm gì được thì tự khắc anh ta sẽ bỏ cuộc mà thôi.

Lê Giang Lâm kéo mạnh chăn bông xuống làm cái đầu Kim Thơ ló ra ngoài, ánh sáng đèn ngủ chiếu vào người cô hơi lờ mờ, đôi tai hơi đỏ làm nổi bật chiếc bông tai nhỏ nhắn tinh xảo. Sau khi kề sát và ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Lê Giang Lâm, mặt Kim Thơ ngay lập tức đỏ bừng tim đập loạn xạ. Kim Thơ sợ hãi hét lên một tiếng rồi đột nhiên mở mắt muốn đẩy Lê Giang Lâm ra để đứng dậy, nhưng bàn tay anh ta rất nhanh bắt lấy eo cô đè nằm xuống giường. Rất mạnh bạo, Lê Giang Lâm như bị trúng tà kề môi mút lấy dái tai Kim Thơ, da thịt mềm mại càng làm lòng anh hưng phấn tột độ. Giọng anh trầm thấp khàn khàn, thở ra nặng nề.

“Một đêm rất nhiều lần sao?” Tôi có thể giả vờ như không nghe thấy được sao? Tôi thật sự muốn có em sắp điên mất rồi.

Kim Thơ run rẩy như thể bị điện giật, cả người cô cố cuộn tròn lại tránh sự tiếp xúc thân mật hơn với Lê Giang Lâm. Bàn chân mảnh khảnh chạm vào lớp vải của chiếc áo choàng tắm làm nó trượt thẳng dọc theo bờ vai xuống đến eo của anh, Lê Giang Lâm dứt thoát kéo luôn chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình của mình ra ném xuống sàn nhà để lộ phần cơ thể cường tráng và mẽ dưới ánh đèn mờ ảo.

Kim Thơ cảm nhận được cơ bắp của người đàn ông đang căng thẳng, cô hơi giật mình vội vàng rút chân mình lại, chống tay lên giường cố hết sức co người lại. Môi Lê Giang Lâm vẫn kề bên tai cô, từng chút một trêu chọc da thịt non mềm ở dái tai, hơi thở bị đè nén xâm nhập vào bên trong lỗ tai thiếu nữ làm nó càng đỏ hơn. Kim Thơ chịu hết nổi, hai cánh tay đánh vào ngực anh muốn đẩy người đàn ông này ra xa, nhưng đẩy mãi vẫn đẩy không được, cô bị mắc kẹt trong vòng tay chắc chắn, tay cũng không thể giơ lên cao, một chút sức lực chống trả cũng không có, như thể cô đang đùa giỡn cùng anh vậy.

Lê Giang Lâm quỳ một chân trên giường nắm lấy hai tay Kim Thơ và rồi đột nhiên anh liếm cổ tay trắng nõn của cô.

“Lê Giang Lâm…” Kim Thơ giận dữ nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang dùng lời nói nghiêm túc để đe dọa.

Đập vào mắt Lê Giang Lâm là một đôi mắt ngấn nước nhìn anh, vừa xấu hổ vừa giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng khiến anh thấy bối rối hô hấp càng thêm lộn xộn. Lê Giang Lâm nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, lông mi anh khẽ rũ xuống, ánh mắt rơi lên đôi môi ửng hồng của Kim Thơ, anh áp môi mình.

Kim Thơ nghiêng đầu che giấu cảm xúc, “Lê Giang Lâm, đủ rồi.”

Lê Giang Lâm chế nhạo, “Một đêm rất nhiều lần, chúng ta nãy giờ chưa làm gì thì sao lại là đủ rồi?” Vừa nói đôi môi ấm áp của anh chạm vào gò má trắng nõn mềm mại của cô.

Mặt Kim Thơ đỏ bừng, “Tôi chỉ nói đùa thôi, anh ...”

Cô càng dùng tay đẩy vai anh ra: “Anh tránh xa tôi ra.”

Cơ thể Kim Thơ đột nhiên bị nhắc bỏng lên, cô giật mình theo bản năng vội vàng choàng tay qua cổ Lê Giang Lâm.

“Anh làm gì vậy, để tôi xuống.”

Lê Giang Lâm trầm giọng, “ Tôi thật sự khao khát em mỗi đêm.”

Kim Thơ: “...”

Anh ta đang nói gì vậy?... Khao khát cái mỗi đêm? Khao khát cái quái gì chứ? Đó có phải là những gì anh ta muốn trong lúc này không? Hay anh ta đang cố trêu đùa cô?

Trong nháy mắt, Lê Giang Lâm đã bế Kim Thơ nằm xuống giường. Thấy không xong, cô vội vàng xoay người bò hết sức để cahy5 trốn, thấy tay cô sắp chạm vào vạch ngăn cách giữa hai bên giường, Kim Thơ một lần nữa túm lấy chăn bông chui vào trong, thậm chí cả đầu cũng không bị lộ ra ngoài. Ngồi một bên giường, Lê Giang Lâm nhìn cái chăn bông căng phồng, anh bật cười đưa tay kéo chăn. Nhưng Kim Thơ ấn cả bốn gốc chăn bông vào dưới cơ thể mình còn hét lên ngay khi tay Lê Giang Lâm chạm vào chăn.

“Đồ vũ phu, đừng chạm vào tôi.”

Lê Giang Lâm, “...” Đã đánh em cái nào đâu mà chửi anh là đồ vũ phu?

Giọng nói đe dọa cùng hốt hoảng của Kim Thơ phát ra từ trong chăn bông, “Lê Giang Lâm, nếu anh dám… Tôi sẽ liều mạng với anh.”

Lê Giang Lâm nhìn một khối căng phồng tròn vô trên giường run rẩy vì sợ, anh đưa tay vỗ trán mình bất lực.

“Thơ Thơ, mau ra đây.”

Kim Thơ nắm chặt chăn bông, tim đập dữ dội, “Không ra, anh đi ra ngoài trước đi.”

Lê Giang Lâm trầm giọng, “Ngoan nào.”

“Tôi không phải trẻ con nên anh đừng dụ dỗ.”

Lê Giang Lâm thở dài, hai người im lặng cùng đối mặt với nhau qua tấm chăn bông. Ngọn lửa khát khao trong thân thể Lê Giang Lâm từ lâu đã bị dập tắt bởi sự chống trả quyết liệt của Kim Thơ, nhưng anh cố ý làm vậy chỉ muốn xem cô có thể làm gì khác. Xem ra sự phản kháng của em đối với anh vẫn rất mạnh mẽ.

Lê Giang Lâm ngồi xuống mép giường, cả căn phòng thật yên tĩnh. Kim Thơ trong chiếc chăn bông quấn lấy cả người một tia sáng cũng không nhìn thấy, được một lúc cô vừa mệt vừa nóng. Cô cẩn thận nâng chăn bông lên cố gắng lấy chút không khí. Lê Giang Lâm vẫn đang ngồi cạnh giường nhìn cô. Kim Thơ vừa ló đầu ra nhìn thấy một bàn tay của anh cô nhanh chóng ấn chăn bông xuống như một con chuột chui ra để ăn trộm thức ăn và nhìn thấy một con mèo.

Kim Thơ khổ sở trong hối hận, không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này. Rõ ràng muốn lợi dụng anh ta nhưng chính mình mới là người bị lợi dụng, đáng lẽ lúc nãy mình nên đá vào bộ hạ để dạy cho anh ta một bài học thay vì cứ trốn dưới chăn bông không dám ra ngoài. Làm gì bây giờ? Hay giả vờ ngủ.

Nghĩ vậy Kim Thơ nhắm mắt từ từ điều chỉnh tư thế và mở chăn bông ra. Thấy cô đang cuộn tròn trên giường quay lưng về phía mình có vẻ như đang ngủ, Lê Giang Lâm nhìn người đang nằm thật lâu một lúc rồi kéo chăn đắp lại cho cô. Trán Kim Thơ lấm tấm mồ hôi vì nãy giờ chui trong chăn bông, Lê Giang Lâm đưa tay kéo những sợi tóc mai qua một bên rồi lau đi những giọt mồ hôi trên trán Kim Thơ, khuôn mặt anh áp sát vào tai cô.

Trong khi Kim Thơ nghĩ rằng anh sẽ hôn mình nên sợ đến nổi bờ vai cô rung lên. Nhưng không phải một nụ hôn mà là một giọng nói trầm thấp của Lê Giang Lâm rất nhẹ nhàng truyền vào tai cô.

“Thực xin lỗi, là do anh đã không kiềm chế được bản thân, em cứ yên tâm ngủ đi, anh sẽ ngủ ở phòng làm việc.”

Một lúc sau Kim Thơ nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, sau đó không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa. Cô mở mắt nhìn mong lung, trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn ở đầu giường trong bóng tối phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Lần thứ hai cô bị Lê Giang Lâm hôn, không những bị hôn mà còn ôm ấp vuốt ve âu yếm. Kim Thơ chạm vào môi và dái tai mình, trong đầu cô lúc này đầy những suy nghĩ mơ hồ về quan hệ của mình và Lê Giang Lâm.