Biết chuyện mình chủ trì buổi họp là không thể, Lưu Hải bạo gan nhanh tay bấm vào nút dừng thang máy, một lần nữa cửa được mở ra, anh đứng chắn giữa cửa thang máy.
Lê Giang Lâm trừng mắt nhìn Lưu Hải.
Chỉ là một cuộc họp thường niên nhưng không thể không có chủ tịch được, mà hôm nay hai người anh trai của Lê Giang Lâm đang ở đây. Nếu Lê Giang Lâm vô cớ không đến chủ trì buổi họp bọn họ sẽ có cơ hội nói xấu anh trước mặt cố chủ tịch Nghiêm, mà điều này trợ lý Lưu không muốn chút nào.
Nên biết, chiếc ghế chủ tịch tập đoàn NIP không phải dễ dàng mà có thể ngồi vào được.
“Tránh ra.” Lê Giang Lâm phớt lờ lời khuyên can của trợ lý Lưu, anh tiếp tục nhấn vào nút thang máy.
Thấy biểu hiện của chủ tịch không ổn, Lưu Hải vẫn đứng cản giữa cửa thang máy lo lắng hỏi:
“Chủ tịch, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Là chuyện riêng của tôi.” Lê Giang Lâm lạnh lùng đáp.
“Nhưng chủ tịch, anh thật sự không thể đi được.” Trợ lý Lưu khổ sở vì bị cửa thang máy kẹp ở giữa.
Lê Giang Lâm cau mày, trong mắt đã lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Tránh ra, Thơ Thơ có thể bị bệnh.”
Lưu Hải: “...”
Chủ tịch muốn về nhà là vì lo lắng cho cô chủ đang bị bệnh sao?
Lưu Hải lúc này có lẽ đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hôm nay chủ tịch đã làm bữa sáng cho cô chủ, anh ấy lo lắng có thể vì thức ăn mình nấu đã làm cô chủ bị đau bụng cũng nên vì hình như những cuộc điện thoại của chủ tịch gọi cho cô chủ không hề được nhắc máy. Nhưng cho dù có bị đau bụng, chủ tịch cũng không thể vì vậy mà bỏ một cuộc họp quan trọng để chạy về nhà xem tình hình vợ mình được, anh có thể gọi bác sĩ gia đình đến nhà mà.
Hai mươi phút sau khi Lê Giang Lâm đẩy Lưu Hải ra khỏi cửa thang máy và gọi tài xế trở mình về nhà. Lúc này Kim Thơ đang nằm trên ghế sofa với đôi mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng vặn khóa cửa.
Là dì Yến trở về sao?
Kim Thơ ngồi dậy bước xuống ghế, vừa đứng dậy đã thấy Lê Giang Lâm đẩy cửa đi vào. Cô có chút ngạc nhiên, giờ này anh ta phải ở công ty mới đúng, anh ta không phải rất bận sao tại sao lại quay về nhà?
“Anh… Sao lại về nhà vào giờ này?”
Vừa nói trong đầu Kim Thơ vừa nghĩ thầm, “Anh về nhà sớm như vậy không sợ bị anh hai cùng anh ba của anh nói xấu sau lưng nhằm chiếm đoạt cái ghế chủ tịch à?”
Lê Giang Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới, sắc mặt hồng hào, giọng nói tràn đầy năng lượng, không có dấu hiệu gì là bị trúng thực cả. Đồ trong tử lạnh thực sự còn rất tươi, anh lại chế biến rất kỹ thì làm sao ăn vào bị đau bụng được, nếu không bị gì thì tại sao lại gửi một tin nhắn lạ lùng cho anh còn không chịu nghe máy.
“Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?”
Một hồi lâu mới nghe Lê Giang Lâm dùng giọng khẩn trương hỏi làm Kim Thơ hơi giật mình, cô cầm điện thoại trong tay liếc mắt một cái, phát hiện Lê Giang Lâm đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, hỏi cô có bị đau bụng không? Bữa ăn muộn để nguội sẽ không tốt, có hâm nóng lại trước khi ăn hay không? Thức ăn buổi sáng nếu ăn vào buổi trưa sẽ dễ bị đau bụng không nên ăn.
Một dấu chấm hỏi lớn hiện ra trong đầu Kim Thơ ngay sau khi đọc vài tin nhắn của Lê Giang lâm gửi đến?
Thật vô lý, tại sao anh lại tỏ ra lo lắng cho tôi đến như vậy? Mặc dù tôi không hiểu rõ lắm về những suy nghĩ trong đầu của anh nhưng hiện tại dường như sắc mặt của anh không được tốt lắm.
“Vừa rồi tôi đang bận đọc tạp chí, nhưng tôi thật sự không nhìn vào điện thoại nên không biết anh đã gửi nhiều tin nhắn như vậy, có chuyện gì sao?”
Chỉ trong tích tắc, Lê Giang Lâm không nói lời nào xoay người bước đi, cánh cửa bị đóng mạnh một cái làm Kim Thơ giật mình.
Kim Thơ: “...” Bị gì vậy trời?
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa vài giây xác nhận rằng mình không nằm mơ, Lê Giang Lâm thực sự mới trở về nhà chỉ để hỏi cô tại sao không trả lời tin nhắn của anh ta, không phải là ảo giác đó chứ? Cố tình trong giờ làm việc quay về nhà chỉ để hỏi một chuyện nhỏ nhặt thế thôi sao? Anh ta bị bệnh thật rồi.
Nhưng có cái gì đó không đúng, Kim Thơ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, một người đàn ông kỳ lạ.
Khi Lê Giang Lâm một lần nữa trở về nhà đã là chín giờ ba mươi tối, Kim Thơ đã tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường, nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang đi lên cô vội vàng bước xuống giường chạy đến khóa cửa phòng ngủ lại. Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông báo động “bíp bíp” báo hiệu có ai đó đã nhập sai mật khẩu cửa phòng.
Chiều nay Kim Thơ đã đổi lại mật khẩu và bây giờ thì Lê Giang Lâm không thể đoán được bốn số ngẫu nhiên của khóa điện tử. Sau khi Lê Giang Lâm nhập sai mật khẩu, anh không thử lại mà đứng bên ngoài đưa tay lên gõ cửa, Kim Thơ ngồi bất động trên giường giả vờ như không nghe thấy.
Nhận thấy Kim Thơ không có ý định mở cửa cho mình, Lê Giang Lâm đứng ở cửa một lúc sau đó lần nữa đưa tay lên gõ cửa.
“Thơ Thơ, mở cửa ra, chúng ta có chuyện cần nói.”
Năm phút sau Kim Thơ bước xuống giường ra mở cửa, cô khoanh tay dựa vào cửa nhìn Lê Giang Lâm như không có ý định để anh bước vào phòng. Lê Giang Lâm đứng bên ngoài không thèm quan tâm đến thái độ của cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm, “Tin nhắn hôm nay em gửi cho tôi là có ý gì?”
Kim Thơ cười chế nhạo không muốn vòng vo, cô trực tiếp mở đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Triệu Hoàng cho Lê Giang Lâm nghe. Sau khi nghe xong, Lê Giang Lâm biết Kim Thơ không hài lòng khi anh tự giới thiệu mình là người yêu của cô với người khác, đôi mắt anh tối sầm lại, giọng cũng lạnh đi: “Sao vậy? Tôi nói có gì sai sao?”
Giọng điệu của Kim Thơ hơi cao lên vì cơn giận trong lòng chưa nguôi, “Lê Giang Lâm, hãy xem lại cách mà anh dùng giọng điệu yêu cầu giám đốc cho tôi được nghỉ phép. ~ Tôi là bạn trai của cô ấy, đêm qua cô ấy vì quá mệt mỏi nên không thể dậy đi làm ~ Tôi làm gì làm mệt mỏi?... Anh cố tình nói như thế có đúng không? Nói rằng tôi cần phải nghỉ một ngày vì đã làm việc gì đó quá sức nên mệt mỏi, trong lời nói của anh giống như đêm qua hai chúng ta đã làm… Cái gì đó… Anh không phải cố ý sao? Để người khác hiểu lầm tôi.”
Nói xong Kim Thơ như có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi, trong lòng lại nghĩ thầm, “Tôi chỉ bất mãn với lý do và giọng điệu xin nghỉ phép của anh thôi, nhưng cũng không phản đối việc anh nói anh là người yêu của tôi.”
Lê Giang Lâm khẽ nhướng mắt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của Kim Thơ.
“Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý từ ngữ.”
Giọng điệu này của anh ta nói như chiếu lệ chứ không hề có vẻ hối lỗi, thậm chí còn nghe được trong lời nói là giọng điệu tự mãn và đắc ý.
“Là anh cố tình làm vậy đúng không?”
“Tôi không cố tình.”
“Thật vậy sao?”
“Là thật, nhưng tin nhắn của em gửi cho tôi là sao vậy? Đồng xu hai mặt?”